Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 603
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:44:50
Lượt xem: 104
Thẩm Mỹ Vân ngây người: "Vậy gọi cả cậu đến đây, dù sao dựa theo chức vị hiện tại của anh trai, nhận cậu vào bộ đội dưỡng lão, cũng không phải không được."
Cho dù Trần Viễn còn chưa kết hôn, nhưng nếu anh ấy muốn mời người nhà đến bộ đội, vẫn có một ngàn phần trăm thành công.
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Không được."
"Chúng ta ở đại đội Tiền Tiến như bây giờ cũng được rồi."
Không cần thiết gây thêm phiền phức cho con gái.
Thẩm Mỹ Vân không quá muốn nói chuyện.
Cũng may Miên Miên đang ở trong nhà họ Chu, dường như nghe thấy tiếng của Thẩm Mỹ Vân, cô bé vốn ở trong sân ngồi trên cối xay chơi đùa, lập tức dựng hai lỗ tai lên.
"Mẹ chị tới."
Cô bé nhảy xuống cối xay rồi chạy ra ngoài.
Quả nhiên...
Ở ngoài sân nhà họ Chu, hai người Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn đến đây đón cô bé.
Lúc nhìn đến Thẩm Hoài Sơn, Miên Miên còn tưởng mình nhìn lầm, cô bé dụi dụi hai mắt của mình: "Ông ngoại?"
"Ông ngoại ơi? Ông ngoại đến rồi ạ?"
Cô bé hưng phấn như một con bướm hoa, lập tức nhào lên trên người Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn cũng thuận thế ôm Miên Miên: "Có nhớ ông ngoại không?"
"Nhớ ạ, rất rất nhớ!"
Miên Miên vô cùng kích động.
Mà Nhị Nhạc đi theo đằng sau Miên Miên, thăm dò nhìn sang: "Ông ngoại ạ?"
Vừa hô xong, Thẩm Hoài Sơn ôm Miên Miên nhìn qua, Nhị Nhạc phơi nắng cả một mùa hè, đen như một quả bóng than.
Nếu không phải vì hàm răng rất trắng, nói thật thì rất khó nhìn đến cậu bé ở dưới ánh trăng, nhưng Thẩm Hoài Sơn vẫn rất trịnh trọng gọi: "Chào buổi tối, cậu bạn nhỏ."
Vừa nói xong, ánh mắt Nhị Nhạc sáng lên: "Ông là ông ngoại của chị Miên Miên ạ?"
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Là ông đây."
"Vậy chị Miên Miên thật là hạnh phúc, có một ông ngoại tốt như ông."
Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân cùng Thẩm Hoài Sơn đều không nhịn được nhìn sang.
Người ta nói, nhìn ba tuổi biết lúc già, EQ của đứa bé Nhị Nhạc này, quả thật không phải cao bình thường.
Một câu nói khen hai người.
Hơn nữa còn không lộ chút dấu vết.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nhìn Nhị Nhạc một lát, trời quá tối, nhìn không ra cái gì, nhưng đến lúc trên đường trở về.
Ông ấy nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đứa bé kia trong tương lai sẽ có thành tựu không thấp."
Nói ngọt thì được kẹo, chỉ bằng điều này, cũng đủ để cậu bé kiếm ăn ở bất cứ nơi nào.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "EQ của Nhị Nhạc rất cao, nhưng chưa tới lúc thì không thể nói chắc được."
Bé trai chỉ biết ăn nói thôi cũng không được, có thể thành công hay không vẫn phải xem thành tựu tương lai ra sao.
Chờ lúc về đến nhà, Quý Trường Tranh đã nấu cơm xong, không tính là bữa tiệc lớn, nhưng cũng tuyệt đối không kém, toàn bộ ba món ăn một món canh đều đã bưng lên bàn.
Chẳng qua, trước lúc ăn cơm, Thẩm Hoài Sơn cầm quà đã mua ra.
Một phần giao cho Thẩm Mỹ Vân, một phần giao cho Miên Miên.
"Nhìn thử xem?"
Thẩm Mỹ Vân mở ra nhìn thấy dây cột tóc màu đỏ kia, cô không nhịn được nở nụ cười: "Ba, con không còn là con nít nữa."
Trước kia lúc Thẩm Hoài Sơn ra ngoài, cũng rất thích mua các loại dây cột tóc về cho cô.
Thẩm Hoài Sơn: "Vậy thì có sao? Con gái nhà ai mang dây cột tóc đỏ cũng đẹp."
Ông ấy cầm lấy sợi dây, cột tóc đuôi ngựa cho Thẩm Mỹ Vân, dùng chính sợi dây cột tóc màu đỏ kia.
"Con xem, không phải rất đẹp sao?"
Mỹ Vân nhà ông ấy vốn đã xinh đẹp, sau khi mang dây cột tóc màu đỏ lên, càng tươi đẹp hút mắt.
Miên Miên ở bên cạnh kiễng mũi chân: "Ông ngoại ơi, còn con thì sao?"
Cô bé đưa kẹp tóc hình con bướm của mình sang.
Thẩm Hoài Sơn cứ theo lẽ thường, gắn kẹp tóc con bướm lên mái tóc của Miên Miên, quả là phấn điêu ngọc mài.
Miên Miên tạo dáng, lại hỏi ông ấy và Thẩm Mỹ Vân: "Con có đẹp không ạ?"
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nở nụ cười: "Đẹp."
Thẩm Hoài Sơn cũng nói vậy.
Miên Miên lại chạy tới phòng bếp, đi hỏi Quý Trường Tranh.
Nhìn đến đây.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nói: "Miên Miên được dạy dỗ rất tốt." Sáng sủa lạc quan lại tự tin.
Ban đầu ông ấy cùng Trần Thu Hà còn lo lắng. Miên Miên đi theo Mỹ Vân cùng lập gia đình, sợ đối phương sẽ ngại cô bé là con chồng trước, gây ảnh hưởng đến nội tâm của đứa bé.
Nhưng lại không nghĩ đến, thực tế lại tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nhìn về phía Quý Trường Tranh đang nấu ăn trong phòng bếp.
"Trường Tranh, xem con bé như con gái ruột của mình."
Tình yêu và tiền bạc đều dành cho Miên Miên.
Đương nhiên, cô cũng vậy.
Đứa bé lớn lên trong một gia đình có tình thương, mới có thể tự tin sáng ngời.
*
Thẩm Hoài Sơn ở lại doanh trại hai ngày, thật sự ở lại không nổi nữa, mới nói phải đi về.
Lại nói, ông ấy đã kết hôn được nửa đời với người yêu Trần Thu Hà, nhưng số lần cách xa lại đếm được trên đầu ngón tay.
Mới đi ba ngày, đã nhung nhớ người yêu trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân thấy không giữ người được nữa, thì dứt khoát không giữ nữa, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho ông ấy, bảo ông ấy mang về nhà.
Một lọ tương cua vàng, một bình lớn lê đóng hộp, nặng mười cân, ngoài ra còn đựng mười mấy quả lê, nặng nửa cân, một túi to này cũng không nhẹ.
Cộng thêm thỏ hoang lần này bắt về từ Thanh Sơn, được gói gém gọn gàng trong bao giấy, còn có trứng vịt hoang nhặt ở thảo nguyên ngoại ô, Thẩm Mỹ Vân dùng tro than chế biến qua, cho nên cũng có thể xem là trứng vịt muối.
Bên đại đội Tiền Tiến ít vịt con hoang, không giống như bên doanh trại ở gần thảo nguyên ngoại ô.
Một năm bốn mùa, không biết có thể nhặt được bao nhiêu trứng vịt hoang trở về từ thảo nguyên ngoại ô kia.
Trứng vịt hoang được chế biến qua rất thơm, trứng vàng chảy mỡ, hương thơm dài lâu, Thẩm Mỹ Vân thích nhất là ăn cháo trắng với trứng vịt muối.
Khẩu vị của cô và ba mẹ rất giống nhau.
Cho nên, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp gói số trứng vịt muối này lại, dùng bình gốm trong nhà đựng toàn bộ.
Một bình hơn ba mươi quả trứng vịt muối, cơ bản đều ở trong này.
Thẩm Hoài Sơn nhìn đến đây, vội ngăn cô lại: "Được rồi được rồi, con sắp đóng gói cả căn nhà cho ba mang đi luôn rồi đấy."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, dùng màng plastic bọc miệng bình gốm lại, lại dùng dây thừng quấn ba vòng.
Lúc này mới buông tay.
"Đại đội Tiền Tiến rất hiếm có trứng vịt, ba, ba mang bình này trở về đi, con vẫn có thể đi thảo nguyên ngoại ô nhặt."
Nếu không thì sang nhà người khác mua cũng được.
Nửa phân tiền một quả, mua một khối tiền cũng đủ để ăn nửa tháng rồi.
Thấy cô đã nói đến vậy.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn mới nhận lấy.
Không chỉ như vậy, còn có xương rồng ba cạnh, hoàng kỳ, cùng với nhân sâm, thứ nào có thể đóng gói, Thẩm Mỹ Vân trên cơ bản đều đóng gói hết.
Ước chừng chứa đầy hai bao tải con.
Nhưng nhiều như vậy thì sao mà Thẩm Hoài Sơn xách về được.
Vì thế, Thẩm Mỹ Vân lại cho ông ấy mượn một cái đòn gánh: "Ba gánh về đi ạ."
"Còn đoạn đường từ doanh trại đến trạm xe, cứ để Quý Trường Tranh lái xe chở ba qua."
Thẩm Hoài Sơn muốn nói mỗi ngày Quý Trường Tranh đều vội muốn chết, không cần phải làm phiền như thế đâu?
Nhưng không ngăn nổi, Quý Trường Tranh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.
"Ba, không cần đi trạm xe, con có một chiến hữu vừa vặn muốn đến gần Công Xã Thắng Lợi làm việc, ba ngồi xe của bọn họ về đi."
"Giờ con sẽ đưa ba qua đó luôn."
Cũng đỡ phải đến thành phố Mạc Hà đổi xe.
Như vậy thì được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân yên tâm: "Có xe rồi, ba đừng ngại đồ nhiều, có lần nào con về, mà ba mẹ cho con thiếu thứ gì đâu?"
Mỗi lần từ nhà mẹ đẻ về, đều xách theo bao lớn bao nhỏ.
Thẩm Hoài Sơn nói không lại Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới đồng ý.
Có Quý Trường Tranh sắp xếp, Thẩm Mỹ Vân cũng có thể yên tâm không ít.
Ông ấy vừa đi.
Triệu Xuân Lan đã lại đây, gọi Thẩm Mỹ Vân: "Quả thông phơi nắng cả tuần, sắp khô rồi, sĩ quan hậu cần gọi chúng ta đi qua để phân phối nhiệm vụ."
Lần này tổng cộng hái gần một vạn cân quả thông.
Phơi nắng hơn một tuần, trên cơ bản đã có thể tách vỏ ra.
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Nếu chị nói lúc bữa sáng, em còn có thể nhét ít quả thông cho ba em mang về."
Triệu Xuân Lan nghe, không nhịn được nói: "Em cũng thật là có hiếu với nhà mẹ đẻ."
Thẩm Mỹ Vân nở nụ cười: "Ba mẹ em cũng chỉ có một đứa con gái rượu là em, bọn họ đã nuôi nấng em, đương nhiên em cũng phải báo đáp cho họ."
Người ấy mà, đều là có qua có lại.
Không có tình yêu nào mà vô duyên vô cớ cả.
Cô vào nhà thay một bộ quần áo, là trang phục công nhân màu xám tro, thuận tiện để đi tách vỏ thông. Dù sao nếu mặc đồ đẹp đi làm việc, thì cô cũng không nỡ đi tách vỏ thông.
Sẽ bị bẩn.
Chờ cô thay đồ xong, Triệu Xuân Lan đã đang chờ cô, còn cả Triệu Ngọc Lan ở nhà bên.
Ba người kết bạn mà đi, liếc nhau một cái, không nhịn được nở nụ cười.
"Chúng ta ăn mặc không khác nhau lắm nhỉ."
"Nhưng mà, sao cùng là áo vải đồ thùng, mà khi tới trên người Mỹ Vân, thì lại trở nên đẹp như vậy chứ?"
Nghe Triệu Xuân Lan nói vậy, Triệu Ngọc Lan cũng nhìn sang.
Quả nhiên.
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân mặc trang phục công nhân, tóc đều cột ở sau đầu, gò má tuyết trắng sạch sẽ, mặt mộc hướng lên trời, vài sợi tóc rơi rụng trước mặt, càng lộ ra vẻ ấm áp dịu dàng như ngọc.
Thật là đúng như câu nói, dù mặc đồ vải áo thô, cũng khó giấu nhan sắc tuyệt trần.
Triệu Ngọc Lan thở dài một hơi: "Đúng thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-603.html.]
"Em mới kết hôn được hai tháng mà đã cảm thấy mình như một bà mẹ già, nhưng Mỹ Vân vẫn còn như thiếu nữ ấy."
Hình như không khác biệt mấy so với trước kia.
Thẩm Mỹ Vân nhướn mày: "Chuyện này thì chị không tin đâu, rõ ràng buổi sáng còn thấy chỉ đạo viên Ôn mua cơm về cho em ăn."
Triệu Ngọc Lan thè lưỡi: "Chị đúng là có một đôi mắt sắc bén."
Bọn họ vừa nói vừa cười, vừa đi tới căn tin.
Bây giờ còn chưa tới giờ cơm, căn tin bị dọn rỗng, để chừa chỗ cho mọi người mở đại hội.
Sĩ quan hậu cần đứng ở phía trước, thấy mọi người đã đến khá đông đủ.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, cầm chiếc loa lớn có hình ngôi sao đỏ: "Mọi người đã tới rồi, vậy giờ tôi sẽ thông báo một chuyện."
"Khoảng thời gian trước, doanh trại chúng ta đã đến Thanh Sơn thu thập quả thông, hẳn mọi người đều đã biết."
"Hiện giờ quả thông đều được phơi khô, phải tách hơn một vạn cân quả thông, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Mà cần mọi người cùng nhau ra tay giúp sức."
Trước khi phía dưới bắt đầu ồn ào.
Sĩ quan hậu cần lại nói một câu: "Mà số quả thông này, vốn cũng không phải ngắt cho bộ đội, mà là cho mọi người."
"Vì để cho mọi người cuối năm có thể có thêm một ít đồ ngon, lúc này mới có số quả thông này."
Mắt thấy không ít người đều nghe lọt vào tai.
Triệu Xuân Lan không nhịn được nhẹ giọng cười giễu một tiếng, nhỏ giọng nói thầm với Thẩm Mỹ Vân.
"Nghe lời này mà xem, còn không phải là vì bộ đội không có tiền, không phát nổi phúc lợi, lúc này mới đi ngắt lấy quả thông, bây giờ lại thành vấn đề của chúng ta."
Nói xong lời này, cô ấy còn liếc Thẩm Thu Mai một cái: "Bình thường cô cãi nhau với vị kia nhà cô, không thắng nổi đúng không?"
Chỉ bằng ý tưởng thay mận đổi đào này của sĩ quan hậu cần, người bình thường thật sự không cãi lại nổi.
Sắc mặt của Thẩm Thu Mai đầy phức tạp: "Hình như đúng thật."
Lúc cãi nhau ở nhà, cho tới bây giờ cô ấy đều chưa từng cãi thắng sĩ quan hậu cần.
Đối phương luôn bày hết đạo lý này tới đạo lý khác.
Triệu Xuân Lan đồng tình nói: "Để tôi dạy cho cô một biện pháp, sau này mỗi lần anh ta bắt đầu giảng đạo lý, thì cô cứ bịt lỗ tai lại, dùng quan niệm và nhận thức của mình, để ứng phó với đối phương."
"Như vậy, cô sẽ không bị anh ta dẫn trật đường ray"
Thẩm Thu Mai hơi chần chờ.
Sĩ quan hậu cần ở bên trên bước lại đây, ho nhẹ một tiếng: "Mọi người đã nghe hết chưa?"
"Người đã kết hôn, thì lên nhận theo gia đình, một gia đình ba trăm cân quả thông, nhưng mà tách được bao nhiêu vỏ, thì đều tính là của cá nhân."
"Còn người độc thân, thì lên nhận dựa theo số lượng một người một trăm cân, tách vỏ xong thì giao lại cho bộ đội."
Đây chính là sự khác biệt của nhiệm vụ và phúc lợi.
Chẳng qua, các chiến sĩ đều có ý thức phục tùng mệnh lệnh, mà nhóm vợ quân nhân thì âm thầm suy nghĩ, ba trăm cân quả thông, tách vỏ từ gần mười cân đến một trăm cân quả thông, cũng không có vấn đề gì.
Nếu như vậy, thì sẽ có hạt thông để ăn từ cuối năm sang đầu năm.
Cũng không tệ lắm.
Mọi người đều không phản đối.
Vì thế, mọi người lấy đơn vị là gia đình đi nhận quả thông.
Nhóm vợ quân nhân nhận mỗi người ba gói to, một gói to một trăm cân, bọn họ không xách nổi, cũng may có các chiến sĩ đến giúp đỡ.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, nhờ người giúp vác một hơi ba gói to trở về.
Sau khi ba trăm cân quả thông được vác về, đặt ở trong sân phơi nắng, cô lại bắt đầu đau đầu.
"Chừng này thì phải tách đến bao giờ đây?"
Chuyện này cũng không dễ dàng.
Suy nghĩ một hồi, cô tìm một tấm vải nỉ, dùng chày gỗ đập đập gõ gõ, sau khi gõ lần thứ nhất, thế mà thật sự gõ ra không ít hạt thông.
Nhưng sau lần thứ hai, vẫn còn rất nhiều quả thông chưa há miệng, tất nhiên còn cất giấu hạt thông.
Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể tiếp tục phơi nắng.
Chờ đến lúc tách xong ba trăm cân quả thông.
Mạc Hà cũng rơi trận tuyết đầu tiên, tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, không đến một lúc sau, đất trời bên ngoài đã biến thành một màu trắng.
Một màu trắng muốt, đẹp không tả xiết.
Trong nhà đang đốt giường lò, Thẩm Mỹ Vân ngồi trên giường nhặt hạt thông, đây là quy trình làm việc thứ ba.
Nhặt hết những hạt thông xấu ra.
Sau khi sàng chọn xong, là có thể cho vào nồi rang chín.
Miên Miên rất ngoan, trường học cũng được nghỉ đông, cho nên đều trốn ở trong nhà, cô bé thây Thẩm Mỹ Vân đang sàng chọn hạt thông, bèn học theo ngồi ở cạnh cái mẹt.
Cùng sàng chọn hạt.
Hạt nhỏ thì ném vào lò than đốt, hạt to thì để vào trong mẹt.
"Mẹ ơi, chúng ta phải sàng chọn đến lúc nào ạ?"
Còn cả một gói to lận.
Ba trăm cân quả thông, cuối cùng tách được bảy mươi cân hạt thông, chừng này đã xem như nhiều.
Có nhà chị nào đó, ba trăm cân làm xong chỉ còn bốn mươi cân hạt thông.
Chỉ có thể nói, thứ quả thông này, nhìn thì nhiều, chứ tách xong thì chả còn bao nhiêu.
Vậy nên, nghe Miên Miên hỏi xong, Thẩm Mỹ Vân cười vô cùng ôn nhu: "Nhìn thì nhiều, nhưng làm lên thì không bao nhiêu, sàng chọn xong cái mẹt này, thì cũng chỉ còn lại nửa gói to này thôi."
"Nhanh nhất thì buổi chiều là kết thúc."
"Đến lúc đó, mẹ rang hạt thông cho con ăn."
Nghe đến rang hạt thông, mắt Miên Miên sáng rực lên: "Hạt thông ăn ngon lắm."
Cô bé cảm thấy hạt thông ăn ngon hơn hạt dưa.
"Vậy con cũng làm cùng."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, hai mẹ con ngồi trên giường, mười ngón làm như bay, trong lò than lửa cháy lách tách.
Quý Trường Tranh đẩy cửa mà vào, dẫn theo một trận gió lạnh.
Lập tức khiến nhiệt độ trong phòng cùng hạ xuống vài độ.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn qua, liếc mắt một cái đã chú ý tới một tầng tuyết dày trên người Quý Trường Tranh.
"Sao mà anh không mở dù vậy?"
Cô nhảy xuống giường, cầm một cái khăn mặt, giúp anh lau tuyết đọng trên người.
Quý Trường Tranh cong môi nở nụ cười: "Anh đi ra ngoài tuần tra mà."
"Không mở dù được."
Nói xong, lại xoay người tới cạnh cửa: "Em xem đây là gì này?"
Thẩm Mỹ Vân tò mò đi ra ngoài nhìn, khi nhìn thấy con dê ở cửa, cô nhất thời sửng sốt: "Anh tìm đâu ra dê vậy?"
Quý Trường Tranh: "Lúc đi tuần tra, chuồng dê của các hộ gia đình bị tuyết đè sụp, có hai con dê không chạy ra được."
"Anh mua một con đấy."
Thẩm Mỹ Vân không ngại chút nào, ngồi xổm xuống lật da dê lên xem: "Thịt còn rất tươi mới, một con dê này ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân nhỉ."
"Không phải dê trưởng thành à?"
"Ừ, mới hơn ba tháng nên còn ham chơi lắm, lúc đi về gặm cỏ, thì bị hàng rào gỗ đè sụp."
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ thịt dê đỏ tươi, không nhịn được nói: "Vậy thịt dê này non thật."
"Con này tốn bao nhiêu tiền?"
Quý Trường Tranh: "Sáu mao một cân, tính cả da dê và nội tạng, anh đưa hai mươi tám khối."
"Đối phương giảm hai khối tiền."
Thịt dê rẻ hơn thịt lợn.
Thịt lợn phải bảy mao một cân, thịt dê mới sáu mao, rốt cuộc mọi người đều quen mùi vị của thịt heo, lại không quá thích vị thịt dê.
Cho nên, thịt dê mới không tăng giá nổi.
Mà đám dê này, vốn cũng không phải để ăn, mà là hộ gia đình kia, vốn định nuôi lớn, để tặng cho con gái, con gái gả chồng đã có thai rồi, dự tính đầu xuân sẽ sinh con.
Sợ con gái không đủ sữa cho con.
Nhà mẹ đẻ mẹ cố ý nuôi một con, đến lúc đó lỡ như con gái hết sữa, thì để đứa nhỏ uống sữa dê.
Nào có dự đoán được, con dê này còn không sống nổi đến cuối năm.
Chứ đừng nói là, đến đầu xuân.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không nhịn được cảm thán nói: "Người làm mẹ đúng là luôn nhớ mong con mình." Tiếp theo, cô đổi giọng: "Nhưng mà, chúng ta lại được lợi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh thấp giọng nói: "Mỹ Vân, em cho anh chút tiền, anh đi trả tiền cho người ta."
Kể từ sau khi kết hôn, tiền lương của anh đều nộp lên hết cho Thẩm Mỹ Vân.
Tiền trên người anh không vượt quá một khối tiền.
Mà con dê này, cũng là mua chịu chờ trả tiền sau.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, vỗ đầu: "Tiền ngay trong ngăn kéo đấy anh tự lấy đi, để em xem xem con dê này, nên làm món gì đây?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, xoay người tiến vào phòng cầm hai mươi tám khối tiền: "Em cứ suy nghĩ trước, anh đem tiền đi thanh toán, còn dê cứ để đó chờ anh về xử lý."
Đây là cả một con dê đấy, ngay cả da dê cũng còn nguyên.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Vậy anh đi nhanh về nhanh nhé."
Quý Trường Tranh nhìn chằm chằm cô một lát, sau khi chú ý tới Miên Miên đang sàng chọn hạt thông, không nhịn được nâng má cô lên hôn một cái: "Tất nhiên."
Thẩm Mỹ Vân ngẩn ngơ, gò má không nhịn được nóng lên, đưa tay đẩy anh: "Thật là không biết xấu hổ."
"Em là vợ anh, sao anh phải xấu hổ chứ? ?"
Nói xong, không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, đã sải bước tiêu sái đi mất dạng.
Anh vừa ra ngoài, sĩ quan hậu cần đã chờ ở cách đó không xa, trên khuôn mặt anh ấy còn có một dấu tay đỏ chót.
Lúc đó nhà người ta bị đè c.h.ế.t hai con dê, một con bị Quý Trường Tranh mua, còn con khác thì bị sĩ quan hậu cần mua.
Chẳng qua...
Khác với Quý Trường Tranh lấy được tiền một cách nhẹ nhàng, hiển nhiên là sĩ quan hậu cần đã trải qua một trận bạo lực gia đình, lúc này mới lấy được hai mươi lăm khối tiền.
Con dê mà anh ấy chọn, nhỏ hơn con của Quý Trường Tranh.
Chẳng qua, khi nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, sĩ quan hậu cần liền ghen tị: "Cậu chưa thương lượng gì với vợ, mà đã mua một con dê trở về, vợ cậu không đánh cậu à?"
Một con dê tận hơn hai mươi khối, sắp bằng nửa tháng tiền lương rồi.
Quý Trường Tranh kinh ngạc: "Mua dê về cho cả nhà ăn, vì sao vợ tôi lại muốn đánh tôi?"
Anh có hơi không hiểu lắm.
Sĩ quan hậu cần buồn bã nói: "Hai ba mươi khối lận đấy, cho dù là lễ mừng năm mới cũng không mua nhiều tiền như vậy."
"Cô ấy không mắng cậu là ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi hả?"
Quý Trường Tranh lắc đầu, như là bừng tỉnh ngộ ra: "Anh bị chị dâu mắng à? Vậy còn lấy dê không?"
"Nếu không lấy nữa, thì để cho tôi."