Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 602
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:44:49
Lượt xem: 113
Sĩ quan hậu cần trợn mắt xem thường, nói thầm trong lòng Quý Trường Tranh cũng thật không xem anh ấy là người ngoài.
Nhưng mà...
Lúc Thẩm Hoài Sơn muốn lên xe, Trần Quốc Hoa chạy tới: "Thầy ơi."
Ông vẫn còn mặc áo blouse trắng.
"Sao em lại tới đây?"
"Dạ em muốn hỏi thầy, thầy có thể định kỳ đến đây, dạy một khoá cho bác sĩ của bệnh viện chúng em được không ạ?"
Trần Quốc Hoa biết rõ, một bác sĩ giỏi như Thẩm Hoài Sơn, là khả ngộ bất khả cầu.
Ông chỉ hận không thể mời Thẩm Hoài Sơn đến bệnh viện của mình.
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Thân phận của thầy không tiện."
Lần này ông ấy có thể đến đây, cũng vì đã đi xuyên đêm, nếu không phải vì việc gấp, ông ấy cũng không thể rời khỏi đại đội Tiền Tiến.
Trần Quốc Hoa cảm thấy đáng tiếc: "Vậy như này có được không ạ?"
"Mỗi tháng em sẽ đến chỗ thầy hai ngày, thầy không cần phải quan tâm đến em, chỉ cần em được nhìn thầy chữa bệnh là được rồi."
Thời gian hai ngày cũng là do Trần Quốc Hoa cố gắng chừa ra.
Ông là chủ nhiệm phòng của bệnh viện thành phố Mạc Hà, bận muốn c.h.ế.t đi được, nếu để người khác biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Dù sao, ngày thường Trần Quốc Hoa cũng là người mà ngay cả thời gian ăn cơm đi vệ sinh, cũng hận không thể dồn mỏng đến có thể nhét kẽ răng.
Ông thậm chí còn khống chế thời gian đi nhà vệ sinh trong vòng ba phút.
Thẩm Hoài Sơn nghe lời này, nhìn Trần Quốc Hoa một lát: "Quốc Hoa, bây giờ giai cấp xã hội của thầy không tốt, em đi gần với thầy, thì sẽ bị liên lụy."
Đây là sự thật.
Cũng là nhắc nhở.
Trần Quốc Hoa: "Thầy à, thầy nói vậy thì xem thường em quá, em đi tìm thầy là để học tập, nếu thực sự có vấn đề gì, em sẽ dốc hết sức để gánh chịu."
Đều đã nói đến thế rồi.
Thẩm Hoài Sơn cũng không tiện từ chối nữa, ông ấy chỉ nói: "Hiện giờ thầy làm bác sĩ ở bên đại đội Tiền Tiến, hằng ngày cũng chỉ khám mấy bệnh vặt như đau đầu phát sốt thôi, rất khó gặp được những ca bệnh nặng giống như bệnh viện của em."
Giống như ca bệnh của lão Hổ, một tuần gặp một ca như vậy, cũng đã là hiếm có rồi.
"Không sao ạ, vậy em sẽ theo học cách chữa đau đầu phát sốt của thầy."
Xem ra ông đã quyết định dính lấy Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn thân làm bác sĩ, ông ấy rất xem trọng học sinh dưới tay mình, có tinh thần ham học hỏi như khát nước.
Ông ấy ừ một tiếng: "Vậy tháng sau bắt đầu đi."
Được đến đáp án xác thực, Trần Quốc Hoa vui mừng híp mắt: "Cảm ơn thầy."
Rồi đứng ở bên cạnh nhìn Thẩm Hoài Sơn lên xe.
Thái độ kia muốn bao nhiêu cung kính, thì có bấy nhiêu cung kính.
Nhìn mà khiến sĩ quan hậu cần không nhịn được trố mắt, nhịn không được cùng Quý Trường Tranh nói thầm: "Vị ba vợ này của cậu, làm nghề gì vậy?"
Sao mà cả chủ nhiệm của bệnh viện cũng tôn sùng đến vậy.
Quý Trường Tranh ngẩng đầu: "Ba tôi trước kia là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện thủ đô."
Sĩ quan hậu cần nghe vậy, nhịn không được hâm mộ nói: "Tên nhóc nhà cậu thật sự là vận may tới ngập nhà."
Cái gì tốt cũng đều lọt vào tay Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cười cười không nói gì, mở cửa ghế phụ cho Thẩm Hoài Sơn, xe anh lái là xe tải, gầm xe cao, nói thật may mà vóc người Thẩm Hoài Sơn cũng không thấp.
Nếu không sợ là phải bò lên trên.
Sau khi lên xe, Quý Trường Tranh đều đã lái xe đi rất xa rồi.
Thẩm Hoài Sơn sờ túi tiền, thế mà lại lấy ra một nhúm tiền, thấy vậy, ông ấy lập tức sửng sốt: "Con cho ba tiền à?"
Ngày hôm qua ông ấy ra cửa rất sốt ruột, không đem theo tiền.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không có ạ."
Sau đó anh lại như nhớ tới cái gì, ánh mắt hơi đọng lại: "Vào buổi chiều, Lương Chiến Bẩm từng đến phòng nghỉ của ba một chuyến."
Sợ là số tiền này, được lén lút nhét vào tại lúc đó.
Thẩm Hoài Sơn: "Đứa nhỏ này thật là, không phải đã nói là không cần tiền rồi à?"
Thậm chí còn không đủ để nộp tiền viện phí.
Quý Trường Tranh: "Đây là thù lao mà ba nên nhận được, ba cứ giữ đi ạ."
Ba vợ cứu một mạng người, năm mươi đồng tiền này đã xem như ít rồi, nếu không phải trên trên người Lương Chiến Bẩm không có nhiều tiền lắm, thì sợ là sẽ đưa nhiều hơn nữa.
Thẩm Hoài Sơn nắm tiền, không nói chuyện.
"Ba, nếu ba không nhận, sợ là cả đời này Lương Chiến Bẩm và lão Hổ đều sẽ sống trong hổ thẹn mất."
Đây là lời nói thật.
Nghe vậy, lúc này Thẩm Hoài Sơn mới bỏ tiền lại vào túi.
"Thằng bé kia..."
Quý Trường Tranh thấy ông ấy cất tiền đi, lúc này mới thở ra: "Bác sĩ khám bệnh xong thì phải được trả tiền, đây là chuyện đương nhiên, ba không cần cảm thấy bức rức trong lòng."
"Cho dù ở bộ đội thì cũng là như thế."
Đi quân y khám bệnh, không phải cũng cần trả tiền sao?
Đúng là như thế.
Nhưng nghĩ đến tình huống gia đình của lão Hổ mà Lương Chiến Bẩm đã kể, Thẩm Hoài Sơn lại không nhận nổi.
Ông ấy đã làm bác sĩ nhiều năm, lúc khám bệnh cho người nghèo trên cơ bản đều là miễn phí.
Ở bên đại đội Tiền Tiến cũng là như vậy.
"Ba, ba cũng không nghĩ xem dù cho có trả lại, thì bọn họ sẽ không nhận đâu, huống gì, mạng của lão Hổ, cũng đâu chỉ đáng năm mươi đồng."
Lời này rất trắng ra.
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, lúc này mới cất tiền đi.
"Trên đường đến hợp tác xã cung ứng, mua chút đồ ăn cho Mỹ Vân và Miên Miên đi."
Ông ấy làm ba làm ông đã quen rồi, mỗi lần về nhà, đều phải mua đồ ăn ngon cho mấy đứa bé.
Trước kia là mua cho Mỹ Vân, sau này Mỹ Vân nuôi nấng Miên Miên, lại biến thành mua cho cả Miên Miên và Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh: "Trong nhà đều có cả rồi ạ."
"Cái đó không giống, đồ trong nhà là đồ trong nhà, đồ ba mua là đồ ba mua."
Quý Trường Tranh không cãi lại ông ấy, sau khi lái xe tới cao ốc bách hoá, chỉ có thể để Thẩm Hoài Sơn xuống mua đồ.
Không trong chốc lát, Thẩm Hoài Sơn đã trở về, xách theo hai lon đồ hộp, hai bao bánh đào, còn có một sợi dây cột tóc màu đỏ, một kẹp tóc hình con bướm.
Dây cột tóc đỏ là cho Mỹ Vân, kẹp tóc con bướm là cho Miên Miên.
Như vậy là xem như mang cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một món quà nhỏ.
Quý Trường Tranh thấy vậy, như có chút đăm chiêu.
Anh nghĩ, ở điểm này thì anh không làm tốt bằng ba vợ.
Sau khi ra cửa về nhà, phải mua quà cho vợ con, học được rồi!
*
Doanh trại.
Thẩm Mỹ Vân còn đang lo lắng, sao lúc này mà đám người Quý Trường Tranh còn chưa trở về.
Quý Trường Tranh dẫn Thẩm Hoài Sơn về đến nhà.
Khi Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn, cô còn tưởng là mình nhìn lầm, còn dụi dụi mắt: "Ba?"
"Ba, sao ba đến đây?"
Cô đi đến đón người, nhưng lại không giấu được nụ cười trên khuôn mặt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Sơn đến doanh trại, cũng như đến nơi cô ở.
Lúc trước, không phải là không muốn gọi ông ấy và Trần Thu Hà đến đây, nhưng không chịu nổi hai người họ đều là người trung thực, cảm thấy giai cấp xã hội hiện tại không tốt, vậy thì không nên rời khỏi đội sản xuất.
Đỡ phải gây thêm phiền toái cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh.
Thẩm Hoài Sơn cũng đã lâu chưa gặp Thẩm Mỹ Vân, ông ấy nhìn đối phương từ xa, ánh mắt hiền lành: "Ba từ bệnh viện sang thăm con đây."
Thẩm Mỹ Vân kéo Thẩm Hoài Sơn vào nhà: "Phía bệnh viện sao rồi ạ?"
"Cứu được lão Hổ rồi."
Người trả lời chính là Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi: "Ba, đi nào, con dẫn ba đi xem nơi con ở trông như thế nào."
Cô kéo người tiến vào sân, như là một đứa trẻ có được một món đồ tốt, nôn nóng muốn chia sẻ món đồ yêu thích của mình với người lớn.
Thẩm Hoài Sơn thấy con gái mình rạng rỡ như vậy, không nhịn được cười cười.
Chỉ cần nhìn nụ cười trên khuôn mặt đối phương, là ông ấy đã biết, những ngày tháng con gái sống với Quý Trường Tranh, không tệ chút nào.
"Ba nhìn chỗ này này, vừa vào sân là thấy rau quả mà con và Quý Trường Tranh trồng đáng tiếc tiết trời đang lạnh, bây giờ chỉ có củ cải và cải trắng thôi"
"Ở giữa chỗ này là một cái ao nhỏ, ba, ba không ngờ đến đúng không, bên bộ đội có nước máy đó."
"Ba xem này..."
Cô vặn mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào: "Có phải rất giống với nơi ở tại khu phức hợp ở Bắc Kinh của chúng ta không ạ?"
Ở giữa khu phức hợp, cũng có một cái ao nhỏ, để người của cả khu đi rửa đồ vật.
Thẩm Hoài Sơn gật gật đầu, nhìn tòa nhà trệt kia: "Nơi này không tệ."
"Chỉ xét tới việc nơi này có vòi nước, là sẽ không kém hơn Bắc Kinh được."
Ông ấy đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng nơi có thể lắp đặt vòi nước ở trong nhà cũng không nhiều.
"Đúng không ạ, con cũng cảm thấy vậy, khu nhà dân bên doanh trại cái gì cũng có."
Sau khi dẫn ông ấy xem bên ngoài xong, Thẩm Mỹ Vân lại dẫn ông ấy vào trong: "Nơi này trước mắt có hai căn phòng, một căn cho con và Quý Trường Tranh, trước mắt Miên Miên ở căn phòng này."
"Nhưng mà, Quý Trường Tranh nói, bên ngoài còn phải thêm một căn phòng nữa, sau này ba và mẹ đến đây, cũng có nơi dưỡng lão."
Chuyện này...
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Nói bậy cái gì đó? Sao ba và mẹ con đến đây được."
Thẩm Mỹ Vân trừng mắt: "Ba và mẹ mà không sang ở với đứa con duy nhất là con đây, thì phải ở với ai?"
"Ba và mẹ con định tự ở một mình."
"Chỉ cần chúng ta còn có thể đi làm, thì sẽ không làm phiền con."
Thẩm Mỹ Vân không muốn nghe những lời này, giận dỗi chạy đến tủ đựng đồ lấy đồ, đầu tiên là cầm hai quả lê, gọt vỏ rồi đưa cho Thẩm Hoài Sơn.
"Ba nếm thử đi, hai ngày trước mới đi Thanh Sơn hái về nên ngọt lắm đấy ạ."
Quả lê trắng tuyết mọng nước, lúc nó xuất hiện trước mặt Thẩm Hoài Sơn, ông ấy hơi sửng sốt, nhận lấy, hỏi: "Con đã ăn chưa?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lúc con ở Thanh Sơn đã ăn đã đời rồi, lúc về còn được chia hơn một trăm năm mươi cân, một phần con đem làm đồ hộp, một phần khác thì để lại làm lê đông lạnh ăn."
"Con còn đang suy nghĩ làm sao để gửi một gói to qua cho ba mẹ và cậu đây này, giờ ba tới đây thì tốt rồi."
Thẩm Hoài Sơn nghe lời này, mới cắn một ngụm lê, thịt quả trong veo mọng nước nháy mắt bùng nổ giữa môi răng.
Cảm giác này khiến Thẩm Hoài Sơn híp mắt: "Lê này cũng không tệ lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-602.html.]
Thật ra đã rất lâu rồi ông ấy chưa ăn trái cây.
Chẳng qua, ông ấy sẽ không nói chuyện này với con gái, nhưng Thẩm Mỹ Vân là ai chứ?
Cô thông minh đến vậy, sao có thể không đoán được chứ?
"Trừ lê ra, còn có quýt nữa, do đoạn thời gian trước một chị ở khu nhà dân chúng con quay về Nam Xương, mang lại đây."
Cô chạy tới tủ đựng đồ, lại cầm mấy quả quýt sang.
Thật ra số quýt được chị nhà bên cho, đã ăn hết từ sớm rồi.
Còn số quýt này, là do Thẩm Mỹ Vân lấy đó làm cớ, lấy ra từ trong Bào Bào.
Cầm bảy tám quả một lần, bày ra trước mặt Thẩm Hoài Sơn: "Ba, mau ăn đi."
Dường như vai diễn đã tráo đổi.
Trước kia là Thẩm Hoài Sơn nhìn con gái ăn, hiện giờ là con gái nhìn ba ăn.
Hốc mắt của Thẩm Hoài Sơn lập tức hơi ướt, ông ấy gật đầu: "Ừ, ba ăn."
Thừa dịp ông ấy ăn trái cây.
Thẩm Mỹ Vân lại chạy tới sau cửa sổ, bưng một cái mẹt giấu ở sau người: "Ba nhất định không thể tưởng tượng được, con đang bưng cái gì đâu nhỉ?"
Vừa nói xong, bàn tay đang bóc vỏ quýt của Thẩm Hoài Sơn khựng lại, ngay lập tức, nước quả trong nửa quả quýt trào ra.
Cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương thơm ngát của quýt.
"Cái gì?"
Trên khuôn mặt người ba già đúng lúc hiện lên vẻ tò mò, ở trước mặt con gái, mặc kệ đối phương làm gì, từ trước tới giờ ông ấy chưa bao giờ dội nước lạnh vào sự hứng thú của con gái.
Thẩm Mỹ Vân: "Teng teng tèng!"
Cô đưa cái mẹt ra, lộ ra một chồng nhân sâm bên trong, còn đều là những cây nhân sâm to bự, đã trừ đi cây đưa cho lão Hổ.
Nhưng trong này vẫn còn tận mười một cây.
Chất đầy ắp, tràn cả vành mẹt.
Chỉ kém chất thành ngọn.
Quả quýt trong tay Thẩm Hoài Sơn "bịch" một tiếng rơi xuống đất: "Cái chi đây? Đây là cái chi?"
"Nhân nhân nhân ... nhân sâm?"
Nghe mà xem, ông ấy đã kích động tới mức nói tiếng địa phương Đông Bắc luôn rồi.
Thẩm Mỹ Vân đưa mẹt qua: "Đúng đó ạ."
"Ba xem xem."
Thẩm Hoài Sơn đưa tay sờ sờ nhân sâm, xúc cảm chân thật khiến ông ấy tin tưởng vài phần, ông ấy kinh ngạc nói: "Con lấy đâu ra nhiều nhân sâm như vậy?"
Từ khi nào thì nhân sâm lại nhiều như củ cải trắng thế này?
Thẩm Mỹ Vân ngồi bên cạnh giường lò, lắc lư chân: "Không phải con đã nói rồi sao ạ, vài ngày trước đi Thanh Sơn thu hoạch, con đào rất nhiều nhân sâm."
"Con nộp lên một phần, còn lại đều ở trong này."
"Còn nộp lên rồi?"
Thẩm Hoài Sơn có chút hoảng hốt, cầm lấy một cây nhân sâm, nhìn đi nhìn lại: "Con đào được bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Hơn hai mươi cây thì phải, chứa đầy một túi to, dù sao đến cuối cùng con được chia mười hai cây."
Thẩm Hoài Sơn: "Ba sống lâu rồi, nhưng đây lần đầu tiên ba thấy người ta dùng túi to để nói về nhân sâm."
Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm nói: "Bên kia vẫn còn không ít đấy ạ, nhưng mà đều còn non, chờ thêm hai ba năm nữa mới thu hoạch được."
"Con đã đánh dấu chỗ đó rồi, đến lúc đó lại đi lấy."
Một mảnh lớn nhân sâm kia, trên cơ bản đều bị cô lấy hết rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn mấy cây nhỏ đào lên cũng không để làm gì, còn chưa lớn lên nữa.
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: "Chừng này đã đủ để người thường dùng cả đời rồi."
Phải nói là cả đời cũng không dùng xong.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Ba xem chọn một cây mang về đi ạ."
Thẩm Hoài Sơn cũng không khách khí với cô: "Cây này nhé?"
Nhưng ông ấy lại không chọn cây lớn nhất, ngược lại chọn một cây cỡ trung.
Thẩm Mỹ Vân ngoài ý muốn: "Con chọn cho ba cây này cơ."
Chính là cây lớn nhất kia!
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Cây đó con giữ lại đi, ba chọn cây này cũng không tệ, bề ngoài cũng tốt."
"Ba vui vẻ là tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân trái lại không cự tuyệt ông ấy.
"Ba, buổi tối ba ở lại nhà ăn cơm, nghỉ tạm hai ngày nhé?"
Cô ngước mắt mong đợi nhìn đối phương.
Như vậy thì bảo Thẩm Hoài Sơn từ chối kiểu gì đây?
Ông ấy trầm ngâm: "Ba đi quá lâu rồi, vẫn phải đi về."
Quý Trường Tranh ở bên cạnh lên tiếng nói một câu: "Ba, ba ở lại thêm vài ngày đi, con đã nói với bên lão bí thư, mời ba đến đây giúp việc cứu một người, sẽ về trễ vài ngày."
Chuyện này...
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được quay đầu nhìn sang: "Con nói lúc nào vậy?"
Quý Trường Tranh cười cười: "Chính là lúc ba đi cao ốc bách hóa mua đồ đấy ạ, con ở ngoài tìm một cái điện thoại, gọi cho đại đội Tiền Tiến xin nghỉ với lão bí thư."
"Lão bí thư nói hiểu rồi, bảo ba chuyện cứu người khẩn cấp, bên đại đội ông ấy sẽ nhìn giúp."
Nhìn giúp là ý gì.
Lời này, sợ là mọi người đang ở đây đều biết.
Địa vị xã hội của Thẩm Hoài Sơn thấp, không thể ra khỏi đại đội Tiền Tiến, hoặc phải nói là không thể ra khỏi Công Xã Thắng Lợi.
Nhưng mà, giờ ông ấy không chỉ rời đi đại đội Tiền Tiến, còn ra khỏi Công Xã Thắng Lợi, trong chuyện này tất nhiên phải có người giúp yểm hộ.
Mà người này chính là lão bí thư.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn không nhịn được cảm thán nói: "Lão bí thư thật là một người tốt."
Thật sự là một người tốt.
Ông ấy và Thu Hà ở phía đại đội Tiền Tiến, đã chịu nhiều sự quan tâm của đối phương.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Ba nghỉ ngơi một hồi với Quý Trường Tranh trước đi, con đi gọi Miên Miên về."
"Con bé nhất định cũng rất nhớ ba."
Kể từ lần trước đi Thanh Sơn, cho Miên Miên qua nhà họ Chu ở lại hai buổi tối, hiện giờ Miên Miên rất thích sang nhà họ Chu chơi.
Nhìn xem, đến bây giờ còn chưa về.
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ: "Ba đi cùng với con."
Kể từ sau kỳ nghỉ hè lần trước, ông ấy cũng đã lâu chưa nhìn thấy Miên Miên, thật sự rất nhớ cô bé.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên sẽ không từ chối ông ấy.
Cô quay đầu nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh lập tức hiểu rõ: "Buổi tối anh nấu cơm."
Như vậy còn được.
Thẩm Mỹ Vân vui rạo rực vỗ bả vai anh: "Vất vả vất vả."
Nhìn thấy một màn này.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nở nụ cười vui mừng, sau khi ra cửa, ông ấy lập tức nghe ngóng nói: "Bình thường cũng là như vậy sao?"
"Con bảo Trường Tranh nấu cơm, thằng bé không tức giận sao?"
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc, dưới ánh trăng mặt mày cô như tranh vẽ, da thịt trắng nõn: "Vì sao phải tức giận? Con cũng nấu cơm đấy thôi, con còn chưa tức giận đây này."
Cô và Quý Trường Tranh, vẫn luôn đều thay phiên nhau làm việc.
Nghe con gái trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, Thẩm Hoài Sơn nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Con đó, thật là may mắn, gặp được người như Trường Tranh."
Đứa nhỏ này xem đó là chuyện đương nhiên, nhưng mà ông ấy thì không thể xem như vậy.
Thẩm Hoài Sơn vẫn nghĩ, cuộc hôn nhân của ông ấy và Trần Thu Hà là ngàn năm không có một, bọn họ hiểu nhau biết nhau yêu nhau.
Sau khi kết hôn vẫn ân ái như lúc ban đầu.
Ông ấy từng suy nghĩ vô số lần, con gái sẽ cưới một người chồng như thế nào.
Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là một người như Quý Trường Tranh.
Vừa có thể xuống nhà bếp, lại có thể lên phòng khách.
Thẩm Mỹ Vân kéo tay Thẩm Hoài Sơn, dẫm lên ảnh ngược dưới ánh trăng, thanh âm mềm nhẹ: "Ba, ba không nghĩ tới, con có thể tìm được một người chống đối xử tốt với con như ba đối với mẹ, đúng không?"
Thẩm Hoài Sơn thật sự đối xử rất tốt với Trần Thu Hà, cho dù là đặt ở ba mươi năm sau, cũng đủ khiến người ta bất ngờ.
Càng đừng nói, là ở thời đại mà một người phụ nữ phải ở nhà chăm con hầu hạ chồng và người lớn trong gia đình.
Thẩm Hoài Sơn là một người tốt, hoặc có lẽ ông ấy nhìn thấy càng nhiều thứ hơn so với người khác.
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, ông ấy đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Mỹ Vân: "Ba và mẹ con, từng rất sợ con không gả đi được."
"Lại sợ con sẽ gả ra ngoài."
Hoặc có lẽ tâm tình thế này, chỉ có người làm ba mẹ mới biết được.
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Vậy bây giờ thì sao ạ?"
Thẩm Hoài Sơn nhìn cô cười cười: "Bây giờ ấy à, ba và mẹ con vô cùng vui mừng, rằng chúng ta bị điều xuống tỉnh Hắc."
Ở nơi này, Mỹ Vân gặp người chồng thật tình thương cô, yêu cô.
Nói thật, so sánh với chuyện này, Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà cảm thấy, bị điều đi thì có sao đâu?
Cho dù cả đời không thể quay về Bắc Kinh, bọn họ cũng chấp nhận.
Dù sao, con gái mới là ưu tiên của bọn họ, giải quyết xong việc ưu tiên, những thứ khác. . . . . . cũng chỉ là những thứ khác.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nghe lời này, đột nhiên không nói nên lời.
Cô chỉ an tĩnh tựa đầu lên vai Thẩm Hoài Sơn, giống như lúc nhỏ.
"Ba."
"Ừ? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Mỹ Vân quay đầu nhìn ông ấy: "Con chỉ muốn gọi ba thôi ạ."
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Thẩm Hoài Sơn ẩn giấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, cùng với tóc mai hoa râm bên thái dương.
Hình như ba đã không còn trẻ nữa.
Khi cô nhận ra chuyện này.
Trái tim của Thẩm Mỹ Vân đột nhiên âm ỉ khó chịu: "Ba và mẹ có muốn qua đây ở không ạ?"
Cô và Quý Trường Tranh sẽ nghĩ cách, rồi sẽ nghĩ được cách thôi.
Thẩm Hoài Sơn nâng tay chọc nhẹ lên mũi cô: "Con đang nghĩ gì vậy?"
"Ba và mẹ con đi rồi, thì cậu con phải làm sao?"
Chuyện này ...