Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 590

Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:33
Lượt xem: 94

Bà ấy tò mò hỏi: "Mỹ Vân, chỗ thịt này con định làm gì?"

Bà ấy còn tưởng rằng toàn bộ đều kho cơ.

Thẩm Mỹ Vân: "Một phần làm bít tết, một phần nhúng lẩu, còn một phần thái nhỏ xào rau cần."

Lời này làm bà Quý nhịn không được nuốt nước miếng: "Được được được, đều nghe con, con nói thế nào mẹ sẽ làm thế ấy."

Thẩm Mỹ Vân cười cười, cầm lên một phần thịt bò cùng xương bò đi vào nhà.

Cô vừa đi vào.

Bà Quý vừa cắt thịt đặt vào chậu tráng men, vừa nói nhỏ giọng với ông Quý: "Nhiều con dâu như vậy, tôi chỉ vừa lòng Mỹ Vân."

"Ông biết tại sao không?"

Lời này vừa ra, ông Quý muốn ngăn bà ấy lại, đây là lời mà mẹ chồng có thể nói sao?

Bà Quý nghe hiểu, nhưng vẫn muốn nói.

"Tôi muốn nói, vợ thằng cả thì làm giá, suốt ngày chỉ tay năm ngón, vợ thằng hai thì điều kiện nhà mẹ đẻ kém, cả ngày chỉ biết keo kiệt bủn xỉn, vợ thằng ba thì lại là kẻ lười biếng."

"Chỉ có Mỹ Vân hợp tâm ý tôi."

Ông Quý nghe vậy không nhịn được cười nói: "Không phải Mỹ Vân hợp tâm ý bà, là tài nấu nướng của Mỹ Vân tốt, còn chịu nấu cho bà ăn, vừa hay bà lại thích ăn!"

Lời này chính là gãi đúng chỗ ngứa!

Bà Quý ngượng ngùng nói: "Tôi thích ăn, người cả nhà đều biết, nhưng ông nhìn xem nhiều con dâu như vậy, ai mà chịu cho như Mỹ Vân?"

Hơn mười cân thịt bò nói mua thì mua, hơn nữa dựa theo cái dáng vẻ con bé, còn có ý định một lần làm hết.

Dù sao, cho dù là con dâu cả điều kiện sinh ra tốt, cũng không bỏ được.

Dĩ nhiên, nó vì con trai mình là bỏ được, vì mẹ chồng là bà, bà là đừng có nghĩ.

Vợ thằng cả đều không bỏ được chớ nói chi là vợ thằng hai cùng thằng ba.

Cho nên dưới sự so sánh với ba người con dâu vẫn là Mỹ Vân tốt.

Ông Quý suy nghĩ một chút, không thiên vị: "Vậy không giống nhau, nói thế nào nhỉ? Mỹ Vân là con gái duy nhất của nhà thông gia, từ nhỏ đồ tốt nhất đều tăng cường con bé, cho nên con bé mới có thể chi tiêu rộng rãi như vậy."

Đây là lời nói thật, chừng mười cân thịt bò, đổi thành một người khác tới làm, thật không nỡ một lần làm hết.

Dĩ nhiên, trong này còn có nguyên nhân là Mỹ Vân không coi họ là người ngoài.

Người chân tâm thật ý quản lý việc nhà mới có thể chịu chi như vậy.

"Cho nên tôi mới nói tôi thích Mỹ Vân."

Bà Quý vừa cắt thịt bò vừa vui rạo rực nói: "Tôi còn có một cái đồng hồ đeo tay Rolex, sau khi trở về tôi tìm được lại gửi qua cho Mỹ Vân."

Ông Quý: "..."

Nếu là làm con dâu khác biết, còn không biết làm ầm ĩ thế nào đâu.

Nhưng mà làm ầm ĩ thì cứ làm ầm ĩ, đồ của bạn già, bà ấy thích cho ai thì cho người ấy.

Bên trong nhà.

Thẩm Mỹ Vân còn không biết, cô chỉ là cầm tiền bà Quý cho, đi mua ít thịt bò về.

Bà Quý cũng đã tính toán đem chiếc đồng hồ đeo tay Rolex duy nhất của bà ấy cho cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng hồ đeo tay kia là khi bà Quý còn trẻ, nhờ người xuất ngoại mang về, nhưng mà bà ấy khiêm tốn, người ngoài vẫn không có ai biết mà thôi.

Trong phòng bếp.

Thẩm Mỹ Vân đang đao to búa lớn bận việc, trước tiên phải hầm xương bò, xương bò hầm sẽ dùng để làm nước lẩu, hoặc dùng để lòng bò cùng củ cải, mùi vị như thế cũng là rất tốt.

Lúc này, nồi nhôm trong nhà phát huy công dụng, nhắc tới cái nồi nhôm này, vẫn là cái nồi trước đây khi làm cá dưa chua đưa qua cho Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh cùng các chiến hữu, ăn xong cá dưa chua, anh còn không quên cầm nồi về. Chỉ là đến khi Thẩm Mỹ Vân muốn hầm mới phát hiện không để vào được.

Có một miếng xương quá lớn, cho dù là nồi nhôm đều không bỏ vào được, Thẩm Mỹ Vân cũng không buồn bực, dứt khoát đổi phương pháp khác.

Bỏ vào toàn bộ xương bò vào trong cái nồi lớn tám trượng trong bếp lò, lại thêm ba gáo nước lạnh, thêm củi nhóm lửa hầm lên.

Để hầm lửa lớn xong người có thể đi làm chuyện khác.

Thịt bò dùng để làm bít tết phải dùng thịt thăn, sau khi cắt tốt thì ướp gia vị trước. Sau đó chính là thịt bò dùng để xào.

Cắt thành miếng nhỏ mỏng, lưu lại để dự phòng.

Chờ sau khi cô làm xong công việc chuẩn bị lúc này mới phát hiện ông Quý cùng bà Quý ở bên ngoài còn chưa làm xong.

Cô dứt khoát lại đi trong vườn nhổ ba cây củ cải lớn, gọt vỏ cắt thành miếng lớn, dùng để làm củ cải hầm lòng bò.

Lúc này.

Bà Quý đã cắt xong thịt, Thẩm Mỹ Vân bưng cả chậu vào, dùng nước lạnh rửa sạch máu, lại dùng nồi sạch bên cạnh chần sơ qua một lần.

Sau khi vớt lên để ráo nước, bèn lấy gia vị để xào đã chuẩn bị từ trước cùng với dầu nóng, xào một lần.

Vừa xào một cái, mùi thơm lấp tức lan tỏa ra ngoài.

Bà Quý cũng không rửa ruột bò nữa, trực tiếp chạy vào: "Mỹ Vân, con đang làm gì thế? Thơm như vậy."

Thẩm Mỹ Vân cười: "Con đang xào nguyên liệu để kho."

Trước tiên bỏ hành thái vào xào đảo qua, mùi thơm của hành đương nhiên là bay ra, lại thêm mấy thứ hồi hương, vỏ quế, lá nguyệt quế, hoa tiêu, ớt, vừa đụng dầu, mùi vị dĩ nhiên là rất bá đạo.

"Chỉ ngửi đã biết ngon."

Bà Quý không nhịn được thèm ăn chảy nước miếng.

"Vậy lát nữa kho xong mẹ phải ăn nhiều một chút."

Bà Quý cười một tiếng: "Con lại coi mẹ là con nít dỗ."

Có lúc bà ấy cảm thấy, Mỹ Vân đối với bà ấy giống như đối đãi với Miên Miên vậy.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy nhếch mày cười: "Lão tiểu hài, lão tiểu hài, mẹ còn không phải chính là con nít sao."

"Mẹ, mẹ thích ăn ruột già không?"

"Ruột già bò kho cùng tim bò kho cũng là không tồi."

Bà Quý chần chờ một chút: "Có thể ăn không?"

Bà ấy quả thực là chưa từng ăn.

"Mẹ thử thì biết." Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ đi hỏi ba xem ruột già rửa xong chưa? Còn có tim bò."

Bà Quý đương nhiên đồng ý, một lát sau bà ấy tới nói: "Tim bò rửa xong rồi, nhưng ruột già còn chưa xong."

"Vậy cũng không gấp, ruột già có mùi vị, sẽ để kho riêng, mẹ, mẹ mang tim bò vào, con cắt kho một nửa, một nửa kia làm lòng bò hầm.

Thật là một chút đều không lãng phí.

Bà Quý đi đứng nhanh nhẹn lấy tim bò, Thẩm Mỹ Vân cắt phân ra hai phần, đặt ở bên trong thịt bò kho cùng nhau.

"Mẹ, mẹ lại đi nhổ hộ con hai cây củ cải, con vẫn thấy củ cải hơi ít."

Lòng bò quá nhiều, củ cải hầm lòng bò, mấu chốt vẫn là củ cải, chỉ có lòng bò ăn dễ ngán, nhưng mùi thơm củ cải ngâm vào lòng bò, đó mới gọi là ngon miệng.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Thẩm Mỹ Vân bèn đi ra bên ngoài, cùng rửa ruột già với ông Quý.

Ruột già kho cho dù là ăn kèm là nhắm rượu đều là hết sức được hoan nghênh.

Chờ sau khi một nồi thịt bò kho gần xong, Thẩm Mỹ Vân cầm đũa đ.â.m xuống thịt, một đũa xuyên qua cô cũng biết là kho xong rồi.

Đơn độc vớt thịt bò lên, lại đổ ruột già đã được rửa sạch chần qua một lần vào.

Tiếp tục kho.

Ông Quý cũng đã rửa sạch hết những nội tạng khác.

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy, lại xách riêng lá sách cùng dạ dày bò ra, đây là dùng để nhúng lẩu.

Nội tạng còn dư lại thì đổ vào trong nồi đang hầm xương làm thành lòng hầm.

Dĩ nhiên, trước đó còn không quên múc một bồn sứ canh xương để làm nước lẩu.

Ông Quý cùng bà Quý ngày mai cũng phải đi, cô định đem đồ ăn ngon làm hết một lần.

Dẫu sao bỏ qua cơ hội này, lần sau là khi nào, ai cũng không biết được.

Khi Quý Trường Tranh trở về, trong nhà bận bịu vô cùng, ngay cả Miên Miên đều bị sai sử phụ trách trông lửa bếp lò.

"Muốn ăn tết sao? Nhà ta hôm nay làm nhiều ăn ngon như vậy?"

Anh có chút bất ngờ, cởi áo khoác treo lên móc áo cùng với túi.

Lập tức chạy tới phòng bếp.

Cách thật xa cũng đã ngửi thấy mùi thơm, khó trách trên đường Triệu Xuân Lan trêu ghẹo anh bảo anh nhanh về nhà ăn cơm.

Thẩm Mỹ Vân vội vàng cũng không màng trả lời, ngược lại là bà Quý bớt thì giờ trả lời một câu: "Ngày mai ba mẹ phải đi, Mỹ Vân làm đồ ăn ngon cho mẹ."

Lại còn cố ý nhấn một câu.

"Làm cho mẹ!"

"Không phải cho con!"

Bầ ấy cũng là vui làm con trai nổi m.á.u ghen với mình.

Quý Trường Tranh chững lại một chút, nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân vớt lên một nồi ruột già kho cuối cùng: "Đây là cho anh làm đồ nhắm."

Quý Trường Tranh: "..."

Không phải, anh thì không xứng ăn thịt bò sao?

Anh lau mặt một cái: "Có gì cần anh làm không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Anh mang lò đồng ra nhóm lửa để ăn lẩu đi."

"Đổ nồi canh xương này vào nấu, nhân tiện cũng bày mấy thứ này ra."

Đồ ăn ăn kèm ông Quý đã chuẩn bị xong, nhổ cải trắng cùng cải thìa trong vườn, còn có củ cải, cộng thêm thịt bò thái lát, dạ dày cùng với lá sách bò.

Sáu đồ ăn này lấy tới nhúng lẩu chính là đỉnh của chóp.

Hơn nữa Thẩm Mỹ Vân còn cắt một đĩa thịt bò kho, tim kho, cộng thêm ruột già kho.

Còn phối thêm một chén gia vị dầu mè chua cay, dùng để làm gia vị chấm thịt bò, nói thật, mùi vị này đúng là tuyệt.

Thấy chỉ còn thiếu hai món cuối cùng nữa, một món thịt bò xào rau cần, một món bò bít tết.

Hai món này đều phải ăn nóng mới ngon.

Thẩm Mỹ Vân bèn gọi Quý Trường Tranh: "Sau khi anh xong thì qua gọi anh trai em sang."

Đoạn thời gian trước Trần Viễn ra ngoài làm nhiệm vụ, có thời gian thật dài không ở bộ đội, cũng mới chỉ về hai ngày này.

Quý Trường Tranh vớt lên ruột già kho trong nồi lên: "Trên đường anh gặp phải chị dâu Xuân Lan, lúc ấy anh cả cũng đi cùng, anh đã gọi anh ấy tới rồi."

"Phỏng chừng không đến một lát thì tới."

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Cũng không biết Trần Viễn lấy được một chai rượu xái từ nơi nào, lại xách theo một bọc táo cùng hồng.

Vừa vào nhà đã đưa đồ cho Thẩm Mỹ Vân cầm.

"Thời gian trước anh đi Thiểm Bắc, lúc về mang theo ít quả táo, quả hồng, không biết em có thích ăn không?"

Đây là mang cho em gái.

Thẩm Mỹ Vân nhìn quả táo đỏ tươi cùng với quả hồng vàng chanh kia, ánh mắt cũng sáng lên: "Trái cây này thật tươi."

"Đúng vậy, anh hái xuống từ trên cây nhà đồng hương."

Một cân năm xu tiền, anh ấy muốn mười cân, cõng từ Thiểm Bắc về.

Thẩm Mỹ Vân còn lấy tay bóp quả hồng một cái: "Nửa cứng nửa mềm, phải để mềm hết ăn mới ngon."

"Táo này lại có thể trực tiếp ăn luôn."

"Được rồi, mọi người đều vào đi, em làm bò bít tết cùng xào thịt bò xong sẽ vào."

Mấy món này phải ăn nóng, thịt bò non mềm vừa ra lò ăn nóng mới ngon.

Trần Viễn nhìn một cái: "Cái này so với ăn tết còn phong phú."

Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Khó được ăn một lần, đương nhiên muốn mở rộng bụng ăn." Cô làm Quý Trường Tranh dẫn Trần Viễn lên nhà chính.

Kết quả, Quý Trường Tranh vừa dẫn Trần Viễn đến nhà chính xong chính mình lại chạy tới phòng bếp.

"Anh tới trông lửa."

Miên Miên từ bên bếp lò chui ra ngoài: "Con đang trông rồi."

Cô bé rất ngoan, Thẩm Mỹ Vân vội vàng, bé vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở đó, chờ lửa trong bếp nhỏ lại lập tức thêm củi vào.

Quý Trường Tranh nhéo mặt cô bé một cái: "Để bà nội cắt cho con quả táo ăn, chỗ này để ba."

Miên Miên nghiêng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân: "Đi đi, nhưng chỉ có thể ăn một miếng táo, phải để bụng ăn thịt bò kho cùng bò bít tết biết chưa?"

Miên Miên gật đầu giống như gà con mổ thóc, đi đến nhà chính.

Cô bé vừa đi, Quý Trường Tranh liền thêm củi vào bếp, lại thu thập dụng cụ lộn xộn trên thớt.

Rảnh tay mới ôm lấy Thẩm Mỹ Vân từ phía sau, thấp giọng nói: "Vợ, em vất vả rồi."

Tay Thẩm Mỹ Vân đang làm bít tết ngừng một lát, cô cong môi cười một tiếng: "Thỉnh thoảng mới một lần, cũng không việc gì."

Huống chi, cô cũng chỉ phụ trách cầm muỗng, tất cả việc khác đều do ông Quý cùng bà Quý hoàn thành.

Cô không biết chính mình lúc này ôn nhu thế nào, tóc vụn vặt rơi ở trên trán, ngũ quan xinh đẹp đều được ánh lửa chiếu sáng ra một tầng màu vàng.

Đẹp đến lạ thường.

Quý Trường Tranh ngẩn người một lúc, cúi đầu hôn vào trán cô sau đó mới lên tiếng: "Anh tới làm bít tết, em nói cho anh làm thế nào."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút cũng không do dự, trực tiếp đưa xẻng cho anh: "Anh thử?"

Quý Trường Tranh là người rất thông minh, thời điểm Thẩm Mỹ Vân làm miếng bít tết đầu tiên, anh vừa nhìn đã biết.

Dĩ nhiên giới hạn chỉ ở mắt nhìn, chờ đến khi anh xuống tay mới phát hiện, hóa ra vẫn là có khó khăn.

Tuy nhiên dưới tình huống có thầy hay Thẩm Mỹ Vân ở, đương nhiên sẽ không làm bít tết bị lãng phí.

Sau khi sáu miếng bít tết hoàn thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-590.html.]

Cô còn muốn đi xào thịt bò với rau cần, lại bị Quý Trường Tranh ngăn cản: "Không xào nữa, bít tết lạnh ăn không ngon, món này ngày mai lại ăn."

"Huống chi, thức ăn tối nay cũng đủ phong phú rồi."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Vậy ăn trước đi, không đủ lại làm."

Như thế nào sẽ không đủ chứ?

Một bàn thức ăn, đừng nói có bao nhiêu phong phú, củ cải cùng thịt bò mềm nấu trong nồi lẩu ở lò đồng.

Một đĩa lớn thịt bò kho cắt nguội, còn có một đĩa ruột già kho, cộng thêm tim bò kho đã cắt tốt.

Chớ nói chi trước mặt mỗi người còn đặt một chén củ cải hầm lòng bò mềm nhừ.

Nói thật, chỉ mùi thơm kia cũng đủ để làm cho dòng người quên về.

"Ăn đi."

Thẩm Mỹ Vân vừa đi đến, sau khi nói lời này, mọi người lập tức không khách khí.

Bà Quý đã sớm muốn thử món thịt bò nguội chấm gia vị rồi, cho nên lập tức gắp một miếng nếm thử.

Thịt bò có độ cứng, gia vị chua cay ngon miệng mùi vị thơm vô cùng.

Thẩm Mỹ Vân cười: "Mẹ, ăn bít tết trước đi."

Thịt bò nguội để một lát ăn cũng không sao.

Bà Quý thở dài: "Đồ ăn ngon quá nhiều, mẹ cũng không biết nên ăn món gì mới tốt."

Đây là nói thật.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì ăn từng món một đi."

Cô cũng ăn một miếng, bò bít tết mới vừa làm xong, có chút nóng, nhưng thịt hết sức non mịn, nước thịt đậm đà.

Trần Viễn lại là ăn một miếng một khối lớn: "Đây mới là cảm giác miệng to ăn thịt."

"Mùi vị thật không tồi."

Cùng vẻ đao to búa lớn của anh ấy không giống nhau, bà Quý chính là tao nhã hơn nhiều, bà ấy còn dùng d.a.o cắt thành miếng nhỏ, nếm một miếng, bò bít tết vào miệng tươi non, thịt mềm mại hết sức ngon miệng.

Bà ấy thỏa mãn híp mắt: "Ăn ngon thật."

"Tài nấu nướng này của Mỹ Vân, so với ông Mạc đầu bếp nhà ăn còn lợi hại hơn."

"Tôi cũng thấy vậy, bò bít tết này mùi vị thật tuyệt."

Ông Quý cũng đi theo nói một câu.

Thẩm Mỹ Vân cười một cái: "Ba, mẹ, sợ là ba mẹ không nghĩ tới, bò bít tết này là Quý Trường Tranh chiên."

Lời này vừa nói ra.

Ông Quý cùng bà Quý lập tức sửng sốt: "Trường Tranh có tài nấu nướng này?"

Quý Trường Tranh tao nhã ăn bít tết: "Mỹ Vân dạy tốt."

Gián tiếp thừa nhận.

Bà Quý không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn là con dạy Trường Tranh tốt."

Đứa con trai thối này lúc ở nhà, ngay cả chén đều không rửa chứ nói chi là nấu cơm.

Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Đó là anh ấy muốn làm cho ba mẹ nếm thử."

"Lúc này mới học với con."

Lời này nói dễ nghe, ông Quý cùng bà Quý đều không nhịn được cười cười.

Tiếp đó lại là ruột già kho.

Món này ông Quý vô cùng thích, nhấp một hớp rượu nhỏ, ăn một miếng ruột già, thật là sung sướng tựa thần tiên.

Càng đừng nói phía sau còn có lòng bò hầm củ cải mềm nhừ.

Trong nồi còn có lá sách cùng dạ dày bò cùng với lát thịt bò mềm.

Trong nhất thời.

Mọi người đều vùi đầu đánh chén, ngay cả đầu cũng không muốn nâng lên.

Miên Miên lại nhịn không được nói một câu: "Nếu ông nội bà nội mỗi ngày đều ngồi xe lửa thật tốt."

Giống như Nhị Nhạc mỗi ngày đều muốn ăn cỗ của ông nội bà nội cậu bé vậy, mỗi ngày c.h.ế.t một lần, vậy thì có thể ăn ba trăm sáu mươi lăm lần!

"Nếu tính theo cách này, chẳng phải quanh năm suốt tháng chúng ta đều ăn tiệc mỗi ngày sao?" Lời nói của Miên Miên làm cho mọi người sửng sốt: "Cháu vừa nói gì cơ?"

Trần Viễn cố tình trêu chọc cô bé.

Miên Miên cắn miếng bít tết thơm phức, chỉ cảm thấy lưỡi mình thật hạnh phúc, cô bé lí nhí nói: "Chỉ là muốn ông bà nội có thể ngồi xe lửa về nhà mỗi ngày thôi."

Cô bé quay sang bàn bạc với ông bà Quý: "Ông nội, bà nội, ngày mai ông bà về, ngày mốt ông bà đi, ngày kia ông bà lại về, ngày kế nữa nữa ông bà lại đi được không ạ?"

"Như vậy mẹ cháu có thể nấu đồ ăn ngon mỗi ngày rồi."

Hu hu hu, bít tết thơm quá, thịt bò thơm quá, còn cả củ cải nữa cũng ngon quá!

Ông Quý suýt bật cười: "Vậy ông bà về mất ba ngày, đi mất ba ngày, tổng cộng là sáu ngày."

"Một tuần một lần, một tháng bốn lần, tính như vậy thì ông bà chỉ ở nhà cháu được nhiều nhất bốn ngày."

Bài toán này làm cho Miên Miên bối rối.

"Sao lại lâu thế ạ?"

Cô bé ngây người: "Nhưng mà em Nhị Nhạc nói, nếu muốn ăn tiệc thì có thể ăn mỗi ngày."

Nghe vậy, mọi người đều ngẩn ra.

"Ăn mỗi ngày à?"

"Ông nội em ấy mất một lần thì ăn một bữa tiệc." Miên Miên đếm trên đầu ngón tay: "Em ấy muốn ông nội mình c.h.ế.t 365 lần một năm, như vậy cả năm em ấy đều có thể ăn tiệc."

Nói xong câu đó.

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng.

Không biết qua bao lâu.

Ai đó là người đầu tiên bật cười.

Cười rồi thì không nhịn được nữa, tất cả mọi người đều phá lên cười ha ha ha.

"Nhị Nhạc muốn ăn tiệc, nó dám nói với bố mẹ nó không?"

"Nếu ông nội nó c.h.ế.t 365 lần một năm thì nó bị đánh gãy xương mất."

"E là cả năm nó không xuống giường được."

Miên Miên không hiểu mọi người đang cười gì, cô bé cắn miếng bít tết: "Tiêu rồi, Nhị Nhạc không cho cháu nói cho người khác biết."

Lúc này, mọi người đều biết.

Người lớn cười không ngừng, thậm chí còn thấy miếng thịt bò trong tay mình thơm hơn.

Nhà bên, chỉ đạo viên Ôn liên tục hít mũi: "Ngọc Lan, em nói xem hôm nay nhà Quý Trường Tranh đang nấu món gì ngon thế? Sao mùi lại thơm nồng thế này?"

Anh ấy muốn nhét cả hành lá vào mũi để bịt mũi lại.

Hic, thật sự quá thơm.

Triệu Ngọc Lan biết lúc cô ấy lấy của chị mình nửa cân thịt bò và hai khúc xương bò.

Tối nay họ cũng ăn món này.

Vì vậy, cô ấy nói: "Hôm nay chị dâu Mỹ Vân cùng chị của em đi mua rất nhiều thịt bò, chắc tối nay cũng ăn thịt bò như chúng ta thôi."

Nhưng chỉ đạo viên Ôn không hiểu, cùng là thịt bò.

Tại sao nhà bên lại thơm như vậy chứ!!!

"Món ăn trong bát mình thì chẳng có vị gì cả."

Tất nhiên, nói không có vị là nói dối, tay nghề nấu ăn của vợ anh ấy cũng rất tốt, chỉ trách nhà bên cạnh quá thơm thôi!

Tay nghề nấu ăn của Thẩm Mỹ Vân quá bá đạo.

Chỉ đạo viên Ôn nhìn Triệu Ngọc Lan với vẻ mặt đáng thương: "Ngọc Lan!"

Anh ấy không nói, nhưng Triệu Ngọc Lan hiểu.

Cô ấy lập tức đặt đũa xuống một cách chậm rãi: "Anh nói em nấu ăn không ngon?"

Chỉ đạo viên Ôn theo phản xạ lắc đầu: "Không phải."

"Chỉ là"

"Không có chỉ là gì hết." Triệu Ngọc Lan bình tĩnh nói: "Ba mẹ chồng người ta mai phải về rồi, hôm nay ăn cơm đoàn viên, anh qua đó có thấy ngại không?"

"Hơn nữa, họ mua rất nhiều thịt bò, thịt bò đắt như vậy, anh không biết xấu hổ qua nhà họ ăn?"

Hai câu hỏi liên tiếp làm cho chỉ đạo viên Ôn cảm thấy ngượng ngùng.

Anh ấy cúi đầu ăn cơm, tủi thân như một cô vợ bé: "Nhưng mà thơm quá, Ngọc Lan!"

"Anh cũng muốn ăn."

Nửa cân thịt bò nhà anh ấy còn bị Ngọc Lan chia thành ba bữa, bữa này xào thịt bò, hu hu hu, thịt bò thái sợi quá mỏng, chỉ cần đảo đũa một cái là nó biến mất cùng với sợi củ cải.

Như thể bị củ cải nuốt chửng vậy!

Đúng lúc chỉ đạo viên Ôn đang lẩm bẩm thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Chú Ôn, chú có ở nhà không ạ?"

Là Miên Miên đến.

"Có, chú đây."

Không cần Triệu Ngọc Lan dặn dò, anh ấy đã nhanh như thỏ chạy ra sân mở cửa.

"Miên Miên à, tối thế này đến đây, cháu có chuyện gì vui muốn nói với chú Ôn à?"

Đúng là có thật.

Miên Miên cẩn thận đưa cho anh ấy một cái vại tráng men: "Mẹ cháu bảo cháu mang sang cho chú."

"Mẹ cháu bảo, trước khi chú ăn thì hâm nóng trong nồi một lúc."

"Thịt bò hầm củ cải phải ăn nóng mới ngon."

Lạnh sẽ có mùi tanh.

Chỉ đạo viên Ôn: "Được rồi, chú cảm ơn Miên Miên nhiều nhé."

Quay đầu lại định móc túi lấy tiền nhưng lại móc không ra gì, Triệu Ngọc Lan thuận thế đi tới, tay cầm một hộp đào vàng.

"Cái này cho chú mang về."

Miên Miên lắc đầu.

Triệu Ngọc Lan lại dạy cô bé: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, biết không?"

Miên Miên ngơ ngác, cuối cùng cũng không từ chối nữa, quay lại nhận lấy hộp đào vàng.

Chờ cô bé đi rồi.

Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Vợ, đào vàng đóng hộp đó là anh mua cho em đấy."

Chỉ mua một hộp thôi, để vợ ăn cho ngọt miệng.

Triệu Ngọc Lan: "Người ta mang cả vại sang, không thể để người ta tay không về được, đó là lợi dụng người ta."

"Còn em á? Muốn ăn đồ hộp thì lần sau mua là được."

"Đều tại anh tham ăn." Chỉ đạo viên Ôn ôm vai cô ấy: "Lần sau anh mua hai hộp đào về."

Triệu Ngọc Lan không quan tâm đến những thứ này, nhưng cô ấy quan tâm đến tấm lòng của chỉ đạo viên Ôn, sau khi vào nhà, cô ấy mở cái vại tráng men ra: "Mau nhìn xem, không phải anh cứ lải nhải về món ăn nhà chị Mỹ Vân sao?"

"Bây giờ có thể nhìn thấy rồi đấy."

Vại tráng men vừa mở ra, lộ ra những thứ bên trong, dưới cùng là một nửa vại lòng bò hầm củ cải.

Phía trên còn được ngăn một tầng, có hai miếng thịt bò nguội, vài miếng tim bò, và một nắm phá lấu lòng.

Khoảnh khắc đó, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, suýt chút nữa là làm cho chỉ đạo viên Ôn ngất đi vì sung sướng.

"Đây là phá lấu lòng phải không!?"

Anh ấy không chắc chắn, trực tiếp cầm tay nhặt một miếng, định cho Triệu Ngọc Lan thử, Triệu Ngọc Lan từ chối.

Cô ấy luôn cảm thấy ruột già có một mùi, nhất là cô ấy lại hay liên tưởng, nên thực sự ăn không vô.

Thấy cô ấy không ăn.

Chỉ đạo viên Ôn tiếc nuối: "Phá lấu lòng này, chỉ cần ngửi mùi thôi là biết được nó được làm rất ngon."

"Không có chút mùi hôi nào cả, ngược lại còn thơm mùi gia vị."

Anh ấy tự nếm thử một miếng, ruột già mềm mềm, dai dai, khi răng cắn vào, nước hầm đậm đà từ trong ruột và vị béo ngậy của dầu mỡ hòa quyện với vị cay làm cho hai mắt người ta sáng ngời.

"Tuyệt vời!"

"Phá lấu lòng này tuyệt đối là ngon nhất!"

Chỉ đạo viên Ôn vui mừng đến mức mắt cũng híp lại: "Phá lấu lòng này quả thực không kém hồi anh ăn của người dân địa phương làm khi đi Xuyên Du."

Thậm chí, còn ngon hơn dân địa phương Xuyên Du làm.

Năm đó anh ấy có may mắn được đến Xuyên Du một lần, món phá lấu lòng cay ở đó thực sự là tuyệt vời.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, anh ấy không ngờ mình lại được ăn lại lần nữa.

Triệu Ngọc Lan nhìn bộ dạng này của anh ấy, không nhịn được hỏi: "Thật sự ngon như vậy sao?"

Cô ấy ít khi ăn những món ăn có mùi nồng như vậy, mỗi lần ăn, cô ấy lại liên tưởng đến công dụng của lòng, thế là nuốt không trôi.

Chỉ đạo viên Ôn ừ một tiếng, gắp một miếng đưa cho cô ấy: "Em thử xem là biết."

Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Ngọc Lan ăn lòng, trước đây cô ấy cũng đã ăn rồi, mùi hôi và tanh làm cho cô ấy mỗi lần ăn đều buồn nôn.

Tuy nhiên, lần này lại khác.

Cô ấy cắn một miếng, mắt sáng lên: "Đây là lòng sao? Ăn không giống một chút nào cả?"

Chỉ đạo viên Ôn dùng đũa gắp lên: "Thấy những vòng tròn này xếp chồng lên nhau không? Chắc chắn là lòng rồi, Mỹ Vân đúng là nấu ăn ngon, có thể làm lòng ngon đến mức này."

"Tay nghề nấu ăn này thực sự là tuyệt vời."

Loading...