Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 589
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:24:31
Lượt xem: 103
Thì cũng không đến nỗi đập c.h.ế.t con trâu đúng không?
Xà ngang lại ngã lên con trâu, đập lên đầu nó mà hấp hối tại chỗ.
Vợ nhà họ hứa vì thế là khóc lóc um sùm.
Phải biết rằng trâu trong đầu năm nay là thứ vô cùng quan trọng, là trụ cột chính trong nhà.
Lúc này trời lại đổ xuống.
Trâu c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t rồi, cuộc sống thì vẫn phải sống, cố gắng giảm thiểu tổn thất nhất có thể.
Thế nên nhà họ Hứa liền đập c.h.ế.t con trâu bán đi.
Đây là thịt trâu đấy, là thứ vô cùng tốt, Triệu Xuân Lan vừa nhận được tin tức thì liền tới tìm Thẩm Mỹ Vân
Hai người ăn nhịp với nhau.
Xách chiếc giỏ lên phủ vải hoa rồi lặng lẽ vội vã đến nhà họ Hứa.
Thịt trâu suy cho cùng rất đắt tiền, người tới mua thịt trâu cũng không nhiều.
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan thậm chí bởi vì tới sớm mà còn có thể được lựa chọn, ngay cả đầu con trâu cũng được bê lên.
Thậm chí, nửa phần thịt trâu còn được đặt trên cối đá để người dân lựa chọn.
Thẩm Mỹ Vân vừa tới là nhìn trúng ngay phần thịt lưng, vừa tươi ngon vừa đẹp.
"Đồng chú, thịt trâu này cô bán sao?"
Mọi người đóng cửa lại lẳng lặng làm ăn, con dâu nhà họ Hứa cũng hiền lành, bèn nói: "Một cân một đồng."
Thịt heo là một cân một hào.
Thịt bò quý hơn thịt heo nên bán được một cân một đồng.
Ít nhất đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói thì giá này cũng bình thường.
Đương nhiên cũng chỉ có phú bà như cô mới cảm thấy bình thường. Ngay cả những người có công việc đàng hoàng trong quân đội cũng cho rằng loại thịt này quá đắt.
Thẩm Mỹ Vân đã trả qua giá cả của thịt bò vào đời sau rồi, thời điểm khan hiếm còn bán lên tới trên dưới một trăm đồng, bình thường thì khoảng năm sáu chục đồng.
Cô sở miếng thịt bò: "Tôi muốn miếng này, từ chỗ này cắt hết toàn bộ xuống đi."
Nói xong.
Con dâu nhà họ Hứa liền hơi bất ngờ: "Đồng chú, cắt miếng này thì có lẽ đến khoảng mười cân lận đấy."
Triệu Xuân Lân cũng khuyên răn: "Đúng vậy đấy Mỹ Vân, đây thì quá nhiều rồi."
Mười cân thì mười cân thôi, gần bằng số ngày lương của người đàn ông trong nhà mình thôi.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Tôi muốn miếng đó đâu, ba mẹ chồng tôi ngày mai sắp lên xe lửa rồi, tôi muốn một ít đông lạnh rồi đưa cho họ mang về ăn."
Lần này thì mọi người không khuyên nữa.
"Cô đúng là hiếu thảo thật đấy."
"Tôi cũng thấy vậy, cô đối xử với mẹ chồng tốt thật đó."
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Mẹ chồng tôi cũng đối xử với tôi tốt lắm." Cô còn chưa kể tiền mua thịt bò cũng là tiền bà ấy cho mà.
Cô chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi.
"Cô cứ cắt theo miếng đó đi."
"Với lại chỗ phần nạm bò này, tôi cũng muốn năm cân nữa."
Sau khi nói xong, con dâu nhà họ Hứa liền nhìn cô, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Không giới hạn số lượng mua chứ?"
Nếu như là hạn mua của cung tiêu xã thì cô đúng là vượt quá rồi.
Con dâu nhà họ Hứa lắc đầu một cái: "Thịt bò của nhà, không giới hạn mua."
"Quản gia, nhanh đến đây cắt cho đồng chí này đi."
Một khi cô đã muốn thì muốn hơn mười cân, đúng là chịu chi mà.
Quản gia nhà họ Hứa liền cầm con d.a.o tới chặt hai nhát xuống, một miếng thăn tươi đã được cắt ra.
Màu sắc sáng óng, miếng thịt mịn màng.
Nói ít nhất cũng phải hơn mười cân.
Ông Hứa cân thử: "Một miếng này nặng mười một cân."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Còn có thịt nạm không?"
Ông Hứa lại cắt một miếng thịt nạm ra: "Sáu cân hơn, được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Được," Sau khi gắp thịt cho vào chiếc giỏ nhỏ gần đầy, cô lại chợt nhớ ra điều gì đó.
"Nhà cô còn dạ dày bò không?" Đây chính là món lẩu shabu-shabu đỉnh cao.
Dạ dày bò?
Cắn lại không cắn nổi, ai mà muốn chứ, cho nên thời điểm dọn dẹp, dạ dày bò kia bị ném ở một bên, bọn họ là dự định đến cuối cùng khi không có đồ ăn mới ăn nó.
Đến nỗi, sau khi Thẩm Mỹ Vân hỏi ra lời này, con dâu nhà họ Hứa sững sờ khoảng ba giây, lúc này mới chỉ xuống một đống nội tạng bò ở chỗ góc tường kia.
"Dạ dày bò ở đó."
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới nhìn thấy toàn bộ dạ dày, tim, lá sách, ruột bò chất đống ở một chỗ, sợ gặp muỗi còn dùng rơm rạ che lên trên chậu gỗ lớn.
Vậy nên cô mới không chú ý tới.
Đầu năm nay vật tư căng thẳng, nội tạng bò mặc dù ăn không ngon nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là thức ăn mặn, cho nên người nhà họ Hứa cũng không nỡ vứt, giữ lại hết tất cả lòng bò.
Chẳng qua là cũng không quan tâm nhiều đến thôi.
Thẩm Mỹ Vân đi tới đẩy rơm rạ ra nhìn xuống, vẫn còn tươi.
Vì vậy cô bèn hỏi: "Chị dâu Hứa, nội tạng bò này các chị bán không?"
Lời này vừa hỏi ra, chị dâu Hứa kinh ngạc: "Nội tạng bò cô cũng muốn sao?"
Món đồ này bình thường rất khó bán, chỉ có loại gia đình mà cuộc sống thật sự là không qua được, mới sẽ chọn mua chút nội tạng về ăn đỡ thèm.
Nhưng nói thật, nội tạng rất khó ăn, mùi vừa tanh vừa hôi, so với cải thìa củ cải còn khó ăn.
Cho nên tự nhiên mà người mua cũng không nhiều.
Chị dâu Hứa quả thực không ngờ tới, Thẩm Mỹ Vân sẽ mua nội tạng, dẫu sao dáng vẻ mua thịt thăn cùng nạm bò hào phóng trước đó, không giống như là người sẽ mua nội tạng.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Muốn, chỉ xem chị có bán hay không thôi."
"Nếu bán, một chậu nội tạng này tôi muốn hết."
Dạ dày bò cùng lá sách có thể nhúng lẩu, ruột bò tim bò có thể hầm lẫn với củ cải thành canh lòng bò. Thẩm Mỹ Vân nhưng quá thèm mùi vị chén nội lòng bò này.
Chị dâu Hứa ngẩn người một chút: "Bán, một chậu này bán cho cô hai đồng tiền là được."
Lời này vừa ra, Triệu Xuân Lan không chịu. Cô ấy lập tức nhao nhao lên: "Nội tạng bò mua về tôi còn ngại khai tanh, cái này cô còn bán một đồng, cũng đủ tiền mua hai cân thịt bò."
"Chị dâu Hứa, giá tiền này có chút hố người a."
Chị dâu Hứa cũng khó xử: "Là đủ tiền một cân thịt bò, nhưng đồng chí Xuân Lan, cô cũng không nhìn một chậu lớn nội tạng này, ít cũng phải ba mươi cân, ba mươi cân nội tạng tôi bán hai đồng tiền, một cân cũng mới chỉ sáu xu."
"Tôi nói giá cả này thật sự không cao."
Triệu Xuân Lan bấm Thẩm Mỹ Vân đang muốn nói chuyện: "Vậy thì chúng tôi mua nội tạng bò, cô thêm cho chúng tôi ít xương ống, như vậy được không?"
"Xương ống bán cũng không được mấy tiền."
Nhưng nếu cho người khác thì lại không nỡ cho.
Lúc này, chị dâu Hứa cũng không cự tuyệt, cô ấy gật đầu: "Được, tôi chặt cho mỗi người năm cân xương ống."
Xương ống hầm cho dù là thả mì sợi, nấu bánh canh hay là nhúng lẩu đều cực ngon.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được hướng Triệu Xuân Lan giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại."
Triệu Xuân Lan không nhịn được nhướn mày, chính cô cũng coi như là được nhờ Mỹ Vân, chiếm tiện lợi của chị dâu Hứa, được năm cân xương ống miễn phí.
"Chị dâu Hứa, tôi muốn hai cân thịt bò, chị cắt cho tôi đi."
"Chị cố cắt cho tôi chỗ có mỡ."
Cô ấy không giống Mỹ Vân, Mỹ Vân chuyên chọn thịt nạc, cô chỉ thích thịt bò mỡ màng, thời điểm xào, cắt thịt mỡ kia xào nhẹ trước, lại thả rau cần vào nồi đồm độp, má ơi, mùi hương kia, hận không thể làm trẻ em cách vách thèm khóc.
Chị dâu Hứa lưu loát để chồng mình cắt cho Triệu Xuân Lan hai cân thịt.
Lúc này mới là mua bán bình thường, có thể mua hai cân thịt bò, cũng làm Triệu Xuân Lan đau lòng mà hít sâu, rất sợ d.a.o của ông chủ Hứa cắt nhiều, đến lúc đó lại mua không nổi.
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhìn, thịt mỡ kia nhìn quả thật làm người thấy thích, cô nghĩ một chút, chỉ chỗ thịt mỡ ở viền: "Chỗ này cũng cắt cho tôi một miếng, chỉ cần thịt mỡ."
Lời này vừa ra.
Triệu Xuân Lan cùng chị dâu Hứa đồng loạt nhìn tới, kinh ngạc nói: "Em còn mua nữa?"
Tư thế chỉ một mình Thẩm Mỹ Vân mua thịt, cũng có thể tương đương với mười người.
Thẩm Mỹ Vân nhún vai: "Xiên mỡ bò thành một chuỗi, đặt lên giá nướng, quét lên một lớp bột ớt cùng bột tiêu, một mình Miên Miên nhà em có thể ăn năm chuỗi."
Thật là vì con trẻ mà hạ vốn gốc.
"Được rồi, muốn bao nhiêu."
Chị dâu Hứa buôn bán, chỉ mong người khác mua thêm một chút, bèn nắm thời cơ hỏi.
Thẩm Mỹ Vân chỉ chỗ thịt mỡ kia, đánh dấu dọc theo viền: "Chỗ này là được."
"Hai cân là đủ rồi."
Nhẹ nhàng bâng quơ không có một chút đau lòng, còn là chỉ mua thịt mỡ cũng có thể mua hai cân.
Triệu Xuân Lan thật là hâm mộ muốn chết: "Mỹ Vân, em định dùng toàn bộ tiền lương của Trường Tranh tiêu tốn trên thức ăn à?"
Cô ấy nuôi hai đứa con trai, còn định sinh đứa thứ ba thứ tư nữa, trong sinh hoạt ngày thường đều là tính toán tỉ mỉ.
Thẩm Mỹ Vân giương môi cười: "Sao có thể vậy chứ? Không phải em cũng có tiền lương sao?"
Hơn nữa ba mẹ chồng rộng rãi, thường xuyên cho bao lì xì.
Cho nên ở nơi này, dưới tình huống nhà nhà ăn cơm đều eo hẹp, nhà bọn họ không nói bữa bữa ăn thịt, nhưng nếu muốn ăn cũng không phải không ăn nổi.
Tiền đề là có thể mua được.
Triệu Xuân Lan càng nghe lại càng hâm mộ: "Có công việc như em chính là tốt, tiền kiếm mỗi một tháng, có thể bù vào sinh hoạt phí."
Không giống cô ấy, ngày ngày ở nhà nấu cơm phục vụ chồng con.
Toàn dựa vào tiền của một mình chồng kiếm, cả gia đình tiêu.
Thẩm Mỹ Vân cũng không tiếp lời, trước kia cô đề nghị Triệu Xuân Lan đi làm, nhưng Triệu Xuân Lan không đi được, về sau cũng bỏ ngỏ, cô đương nhiên sẽ không nói loại đề tài làm người không vui này.
Cô nhướn mày cười một tiếng: "Em còn hâm mộ chị dâu có người nuôi cơ."
Lời này nói làm Triệu Xuân Lan thoải mái, cô hiếm thấy mà khoa trương một lần: "Nhà chị kia, cái khác không được nhưng là lương tháng mỗi một tháng giao kịp thời nhất."
"Một xu không giữ."
Nói ra lời này, lại được mọi người nịnh hót một phen, cái này làm trong lòng Triệu Xuân Lan càng thoải mái.
Thoải mái xong rồi.
Vấn đề nhức đầu tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-589.html.]
Thẩm Mỹ Vân chỉ mua thịt bò tính cả trước mua sau mua đã gần hai mươi cân, đừng nói đến là còn có hơn ba mươi cân nội tạng bò.
Năm mươi cân đồ này, mang về như thế nào?
Đây chính là vấn đề lớn, Thẩm Mỹ Vân không nhấc nổi, cô suy nghĩ một chút: "Bảo Nhị Nhạc về gọi Quý Trường Tranh qua."
Lời này vừa nói ra đã bị Triệu Xuân Lan cự tuyệt: "Không đến mức đấy, bọn họ vẫn còn đi làm, như vậy ——"
"Chị dâu Hứa, cho tôi mượn đòn gánh, tôi bỏ vào thúng gánh về, gánh về xong rồi trả lại cho chị."
Chị dâu Hứa đương nhiên không có không đáp ứng, không nói hai lời đã vào phòng chứa củi lấy đòn gánh cùng thúng ra.
Năm sáu chục cân đồ, đặt ở một bên thúng cũng chỉ hai ba chục cân. Chút đồ này Triệu Xuân Lan vẫn là gánh nổi.
Vì vậy, sự tình ở Thẩm Mỹ Vân xem ra hết sức khổ sở, ở chỗ Triệu Xuân Lan đó chính là chuyện một cái quang gánh.
Gánh đứng dậy bèn gọi Thẩm Mỹ Vân.
"Đi thôi."
Thẩm Mỹ Vân: "?"
"Chị dâu thật là lợi hại."
"Đây có là gì, năm đó thời điểm chị chưa lấy chồng, lúc gánh khoai lang, một gánh hơn một trăm cân cơ."
Chút thịt bò này cộng lại, còn không nặng bằng một thúng khoai lang trước kia.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, giơ ngón tay cái lên. Đúng lúc hai người đi ra ngoài, đối diện tiến vào một nữ đồng chí trung niên vội vội vàng vàng.
Trên đầu đối phương đội một cái khăn hoa màu chàm, da trên mặt bị phơi ra nếp nhăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi đường cũng vội vã, đều không nhìn người.
Lúc này đây thiếu chút nữa thì đụng nhau, vẫn là Thẩm Mỹ Vân tay nhanh mắt lẹ kéo đối phương lại: "Chị dâu."
Vừa hô lên, đối phương lập tức đi theo nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Tôi đang có việc gấp, tìm chị dâu Hứa."
Nói xin lỗi xong thì đi vào trong.
"Chị dâu Hứa, chị còn không biết sao? Tôi vừa mới nghe mẹ chồng tôi nói, tối hôm qua lúc bò nhà chị xảy ra chuyện, Lý Tú Cầm từng xuất hiện ở sau chuồng bò nhà chị."
Vừa nói xong, chị dâu Hứa lập tức sửng sốt: "Cô nói gì?"
Cô cùng Lý Tú Cầm là đối thủ một mất một còn, mấy thập niên qua đều bị Lý Tú Cầm đè ép một đầu, chỉ bởi vì Lý Tú Cầm gả chồng tốt.
Lúc này, Lâm Chung Quốc chồng Lý Tú Cầm bị bộ đội hủy bỏ quan hệ hợp tác, vì thế cô ấy còn vui vẻ cầm loa ở bên ngoài kêu lớn, nói chồng Lý Tú Cầm làm chuyện thất đức.
Nếu không phải làm chuyện thất đức như thế nào lại bị bộ đội hủy bỏ?
Lúc ấy, làm Lý Tú Cầm tức giận phát khóc cô ấy cũng vui vẻ.
Trăm triệu không ngờ tới, ban ngày mới cười nhạo Lý Tú Cầm, buổi tối bò nhà bọn họ bị chuồng sụp xuống đè chết.
Thời tiết đang tốt đẹp, lại không mưa gió tuyết rơi, bỗng dưng chuồng sụp, bò bị đè chết.
Cả nhà cũng còn đang lấy làm lạ.
Như thế nào nhà bọn họ xui xẻo như vậy.
Vạn vạn không nghĩ tới, nơi này là có người làm chuyện xấu.
Chị dâu Hứa nghe được những lời nửa vời này, sắc mặt tại chỗ thay đổi, kéo đối phương hỏi: "Cô chắc chắn, ban đêm Lý Tú Cầm xuất hiện ở chuồng bò nhà chúng tôi?"
Chị dâu kia gật đầu một cái: "Đương nhiên là có người nhìn thấy, nếu không ai thấy tôi cũng không nói lời này, phải không?"
Lần này chị dâu Hứa nổi giận đùng đùng: "Tốt lắm, Lý Tú Cầm, hóa ra đây là cô trả đũa"
Nói xong lời này, tháo tạp dề trên người vứt xuống cối xay đá bên cạnh.
"Đi, cùng tôi đến nhà họ Lâm."
Vừa hô lên, ông chủ Hứa đương nhiên việc nhân đức không nhường ai, cầm d.a.o cắt thịt bò đi theo vợ mình đến nhà họ Lâm.
Thấy một màn này.
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người: "Nơi này còn có thủ đoạn của Lý Tú Cầm?"
Một người cười nhạo, một người trả đũa.
Nếu không phải Triệu Xuân Lan gánh đòn gánh, hận không thể đi qua tham gia náo nhiệt ngay lập tức mới được.
Cô ấy nhón chân lên nhìn: "Phỏng đoán tám chín phần mười, bây giờ chúng ta về, sau khi trả quang gánh này chị phải ra ngoài xem náo nhiệt."
Bây giờ cô đã muốn đi.
Thẩm Mỹ Vân thấy Triệu Xuân Lan như vậy, không nhịn được cười: "Chị dâu, chị thật đúng là ——"
Triệu Xuân Lan nghểnh cổ, ra vẻ thông thạo: "Thích xem náo nhiệt là bản tính của con người, cái này cũng không phân chia người lớn hay trẻ con."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng thật thấp, cũng không cười cô ấy nữa.
Sau khi đến khu nhà dân, Triệu Xuân Lan đưa xương ống cùng thịt bò nhà mình cho Nhị Nhạc để cậu bé mang về.
Chính mình thì gánh toàn bộ phần còn lại đến nhà Thẩm Mỹ Vân.
Vừa thả vào đến cửa nhà bèn lấy ra thịt bò cùng xương ống còn có toàn bộ nội tạng đặt lên trên bàn đá.
Cô ấy hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Em không đi xem náo nhiệt sao?"
Đòn gánh cũng thu lại, hận không thể mọc cánh, lập tức bay qua mới tốt.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không đi, em phải ở nhà dọn dẹp đống thịt bò này nữa."
Đây chính là nguyên liệu nấu ăn tốt, không thể lãng phí.
Thấy Thẩm Mỹ Vân cự tuyệt, Triệu Xuân Lan cảm thấy đáng tiếc: "Thật sự không đi sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Bây giờ em không có hứng thú với chuyện của nhà họ Lâm." So với những chuyện vặt vãnh kia của nhà họ Lâm cô càng thích những nguyên liệu nấu ăn này.
Nói thật, cô đi tới nơi này thời gian dài như vậy, đây là lần tốt nhất cô gặp được.
Thịt bò này là mới g.i.ế.c buổi sáng, rất mở mẻ, nếu không dùng kịp thời vậy quá đáng tiếc.
Không gọi được Thẩm Mỹ Vân đi, Triệu Xuân Lan không chịu được lòng hóng hớt: "Vậy chị đi đây, chờ chị nghe xong rồi kể lại cho em."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vừa lúc tới nếm thử thịt bò kho em làm."
Đây chính là tuyệt nhất.
Triệu Xuân Lan nào có không biết xấu hổ, thịt bò đắt tiền như vậy, không trực tiếp đáp ứng, mà nói qua loa: "Đến lúc đó lại xem."
Cờ cô ấy đi.
Ông Quý cùng bà Quý cùng đi tới: "Đây chính là thứ tốt Xuân Lan gọi con đi mua à."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, lấy ra toàn bộ từng miếng thịt bò, thịt bò màu sắc đỏ tươi, chất thịt non mịn cứ như vậy hiện ra trước mắt.
Mắt bà Quý sáng lên: "Thịt bò này tốt"
Bà ấy còn sờ một cái: "Một miếng này, thích hợp làm bít tết."
Miệng bà ấy rất tinh, đồ vật cũng từng ăn rồi, đương nhiên đối với nhưng nguyên liệu nấu ăn này đều bố trí rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, như bà ấy mong muốn: "Vậy một miếng này buổi tối chúng ta sẽ làm bò bít tết ăn."
Vừa vặn Miên Miên cũng thích.
Ánh mắt bà Quý sáng lên: "Mỹ Vân, con thật tốt."
Có thể thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy như vậy, trừ bạn già, cũng chỉ có Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Đó là do mẹ tốt, mẹ đối tốt với con, đương nhiên con cũng phải đối tốt với mẹ."
"Những nội tạng này con để làm gì?"
Ông Quý cắt đứt ân ân ái ái của hai mẹ chồng nàng dâu.
Thẩm Mỹ Vân: "Làm một nồi lòng bò hầm củ cải, không phải thời tiết lúc này lạnh sao? Ăn một chén lòng bò hầm củ cải, lại nướng mấy cái bánh rán hành, ba nói một chút, mùi vị này được hay không?"
Được!
Lời nói này làm ông Quý cũng chảy nước miếng theo.
"Những nội tạng này ba tới rửa."
Ruột già bò không dễ rửa, lại còn bẩn, những việc này thích hợp đàn ông bọn họ đi làm.
Dạ dày bò cũng thế, phải lật rửa từng chút một.
Thẩm Mỹ Vân là ước gì, cô cũng ngại nội tạng này bẩn, vì vậy sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn vào trong nhà tìm một cái ống nước đi ra, nối với vòi nước, tráng chậu lớn một lượt.
"Ba ở chỗ này rửa là được."
"Con dùng nước ở bồn để rửa."
Hai người mỗi người mỗi việc.
Bà Quý: "Còn mẹ làm gì?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Mẹ đi nhà chỉ đạo viên Ôn bên cạnh, mượn một con d.a.o để cắt chỗ thịt bò tươi này thành miếng, con đi kho thịt bò."
"Thịt bò kho xong, cắt thành miếng, để mẹ với ba ngày mai mang đi ăn trên xe lửa."
Thịt bò cắt ra cho dù nguội cũng có thể ăn.
Nghe được lời này, mắt bà Quý quả thực là sáng lấp lánh: "Mỹ Vân, con thật là quá tốt!"
Nhiều con dâu như vậy, bà ấy cũng chỉ thấy qua Mỹ Vân có thể tinh tế tỉ mỉ như vậy, ra ngoài còn cho bà ấy các loại ăn ngon mang.
Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ bà Quý giống như đứa trẻ, cô suy nghĩ một chút, cũng không cùng đối phương khách sáo: "Mẹ đối tốt với con, đương nhiên con cũng tốt với mẹ."
Chính là dáng vẻ bà Quý thường thường phát bao lì xì, cô ăn ở thế nào cũng không thể đối xử không tốt với đối phương.
Làm người phải có lương tâm.
Bà Quý cảm động muốn chết, trong tâm nói trong hành lý còn có tiền, lúc rời đi thì để cho Mỹ Vân một ít.
Đương nhiên đây chính là chuyện mà Thẩm Mỹ Vân không ngờ được.
Bà Quý đi sang nhà bên cạnh, chỉ đạo viên Ôn đi làm, chỉ có một mình Triệu Ngọc Lan ở nhà, đang đan áo len.
Trời lạnh, cô ấy định đan cho chỉ đạo viên Ôn một cái áo len mới, làm cho anh ấy đi ra ngoài cũng có mặt mũi.
Biết bà Quý tới mượn dao, cô không nói hai lời, lấy cho bà ấy mượn.
Bà Quý nói cám ơn, đến khi trở lại sân, Thẩm Mỹ Vân cùng ông Quý đều đã bận rộn làm việc rồi.
Một người rửa nội tạng, một người chỉnh lý thịt bò.
Thấy bà Quý tới, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy dao, nói với bà ấy: "Mẹ, mẹ cắt lớn chừng này là được."
Trên cơ bản một miếng lớn bằng khoảng nắm tay.
"Năm cân nạm bò, để lại một cân làm bò bít tết, bốn cân còn lại toàn bộ cắt đi."
"Hơn nữa, đây không phải còn có hơn mười cân thịt thăn sao? Cắt một nửa dùng."
"Còn dư lại thì để lại cho con."
Thịt bò kho, nhúng lẩu, thịt bò bít tết, lòng bò hầm.
Tối nay ăn một bữa tiệc toàn bò.
Đương nhiên bà Quý không có không đồng ý, cầm d.a.o thành thạo cắt hai miếng cho Thẩm Mỹ Vân.