Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 582

Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:20:18
Lượt xem: 104

Bọn người sĩ quan hậu cần muốn ăn cơm ở nhà bọn họ đương nhiên đồng ý hai tay, một đám đàn ông múc nước vào chậu, cầm bàn chải bắt đầu chà rửa cua.

Các đồng chí nữ cũng không nhàn rỗi.

"Chị dâu Xuân Lan, mọi người rửa mấy con cua trong chậu này, cua trong chậu này làm vị cay."

"Không thành vấn đề!"

Bản thân Thẩm Mỹ Vân cũng không rảnh rỗi, cua vị cay muốn ăn ngon thì cần phải có các món ăn đi kèm, khẩu vị của cô và Miên Miên giống nhau, rất thích ăn khoai tây.

Lấy ra một túi khoai tây khác nhờ ông Quý bà Quý gọt vỏ khoai tây hộ.

Nhân lúc chuẩn bị nguyên liệu thì Thẩm Mỹ Vân lấy lò than đã lâu không dùng đến nhúm lửa, vo gạo định nấu một nồi cháo cua.

Đêm nay ăn tiệc cua.

Nhiều người sức nhiều nên làm rất nhanh, cua đã được rửa sạch sẽ.

Nồi đầu tiên Thẩm Mỹ Vân dùng để hấp, cô cắt gừng thành lát, chia cho mọi người để bọn họ nhét gừng vào trong bụng cua.

Chờ sau khi mọi người nhét gừng xong, Thẩm Mỹ Vân dùng lồng hấp bỏ chừng ba tầng rồi bỏ cua vào hấp.

Triệu Ngọc Lan nhóm lửa.

Mà cua làm hương cay, Thẩm Mỹ Vân dùng bột và trứng gà trộn đều cho dẻo, rồi cắt đôi những con cua ra, rồi nhúng thịt cua đã cắt đôi vào bột trứng đã làm.

Sau đó đặt vào trong chảo đã ngập dầu từ trước.

Nhưng Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn chảo dầu tràn ngập kia đau lòng không thôi: "Sao mà dùng nhiều dữ vậy?'

Chảo dầu này đủ để cho nhà bọn họ dùng cả tháng trời.

Thẩm Mỹ Vân vừa bỏ cua vào chiên vừa nhẹ giọng nói "Không chiên bằng dầu thì sao ăn được giờ?"

Sau khi cho cua màu nâu xám vào chảo dầu rất nhanh đã biến thành màu vàng ươm, mùi hương kia cũng tỏa ra khắp gian nhà.

Làm cho mọi người nhịn không được thò đầu qua nhìn.

"Thơm quá đi."

Sĩ quan hậu cần là người biết nấu cơm, cũng là người sành ăn, lập tức hít hít mũi: "Nếu mà có đồ nhắm rượu rồi vậy tôi về lấy chút rượu gạo tới."

"Mọi người nhớ chờ tôi nha."

Nói xong thì trở về lấy rượu gạo ngay.

Nhưng Quý Trường Tranh lại chú ý tới điểm khác, anh thấy mỗi khi Thẩm Mỹ Vân bỏ cua vào chảo dầu thì dầu nóng sẽ b.ắ.n lên.

Anh suy nghĩ một lát rồi sải bước đi vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ rồi nhận lấy cua trong tay Thẩm Vân Từ: "Để anh làm cho, em chỉ cần nói chiên bao lâu là được."

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, cua trong tay được Quý Trường Tranh cầm lấy.

Cô mím môi im lặng một hồi rổi chợt mỉm cười: "Được thôi, em chỉ anh, lần sau anh làm cho em ăn."

Quý Trường Tranh vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Không thành vấn đề."

Một người chỉ một người làm.

Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn thấy hình ảnh trước mặt thì liếc mắt nhìn nhau: "Có phải Trường Thanh xót vợ không?"

Thẩm Thu Mai: "Còn cần nói nữa sao?"

"Em ở nhà nấu ăn mười mấy năm, chưa bao giờ được miệng ăn nhà em xót cho."

Cô ấy bị dầu b.ắ.n lên tay thì miệng ăn nhà cô ấy thò đầu nhìn qua hỏi: "Cái này ăn ngon không?"

Còn cái gì gọi là đau lòng là điều không bao giờ xảy ra.

Triệu Xuân Lan cũng gật đầu như thấy chuyện lạ.

Nhưng Triệu Ngọc Lan đang nhóm lửa nhìn Quý Trường Tranh che chở cho Thẩm Mỹ Vân thì có chút hâm mộ quay đầu nhìn chỉ đạo viên Ôn.

Phát hiện tên kia đang tám chuyện với người ta quên trời quên đất, trong lòng lập tức khó chịu, yên lặng tính sổ, chờ đến khi kết hôn rồi sẽ cho chỉ đạo viên Ôn đẹp mặt!

Thẩm Mỹ Vân không biết một hành động này của Quý Trường Tranh có thể so sánh như một vở kịch lớn đối với những người phụ nữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là có biết thì cũng vậy thôi, cô đã quen với việc Quý Trường Tranh tinh tế và tri kỷ như thế này rồi.

Một người chỉ một người làm rất nhanh cả chậu cua đã được chiên xong, Thẩm Mỹ Vân bảo Quý Trường Tranh để sang một bên.

Sau đó là lúc cô phát huy tài nghệ của mình rồi.

Đầu tiên cô chiên khoai tây với dầu, sau khi giòn bên ngoài mềm bên trong, hương vị vô cùng thơm ngon.

Suy xét khẩu vị của bọn nhỏ, cô làm chia ra hai loại, nồi nhỏ thứ nhất không cay, nồi còn lại thì làm cua vị cay.

Không thể không nói, trong những món cua thì cua vị cay hấp dẫn nhất đậm đà nhất.

Mùi hương khuếch tán toàn bộ căn nhà, mấy đứa nhỏ ngửi theo mùi hương đi tới, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ canh miệng bếp.

Thẩm Mỹ Vân nhìn không được nữa nên gắp cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái cua không cay và cả cua vị cay.

Miên Miên cầm đầu mấy đứa nhỏ lập tức cầm lấy cua vị cay xúi bọn nhỏ ăn theo, hưởng thụ gặm cua.

Khiến người lớn không khỏi chảy nước miếng.

"Mỹ Vân, sắp xong chưa?"

Sĩ quan hậu cần đem theo một chai rượu gạo đến, thấp giọng hỏi.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, mở nắp vung ra dùng muôi đảo nồi cháo cua, hạt gạo đã dẻo cua cũng đã vàng rồi.

Thịt cua trắng nõn vừa nhìn là muốn ăn ngay, cô đậy nắp lên bếp than, để lại ba lỗ thông khí định nhân lúc ăn cua hấp và cua vị cay thì dùng lửa nhỏ nấu cháo cua.

Chờ sau khi làm xong hết các món, cô nói: "Được rồi, dọn lên ăn thôi."

Chỉ chờ một câu này thôi đó!

Bên ngoài đã dọn xong bàn từ lâu, không ăn ở trong nhà chính mà ở ngoài sân dưới ánh đèn vàng mờ ảo.

Trên bàn người lớn có rượu gạo, hai nồi cua hấp hai nồi cua vị cay và mấy chén rượu gạo.

Còn bàn của bọn trẻ thì đơn giản hơn nhiều, bọn trẻ cảm thấy cua vị cay ăn rất ngon, Thẩm Mỹ Vân bưng cho bọn trẻ cả một nồi cua vị cay.

Miên Miên nhà bọn họ, hai đứa nhỏ nhà tham mưu Chu cộng thêm mấy đứa nhỏ nhà sĩ quan hậu cần nữa.

Vừa ngồi đúng quanh một vòng bàn đá.

"Ăn thôi!"

Thẩm Mỹ Vân vừa nói xong mọi người gấp không chờ nổi cầm lấy đũa, gắp lấy cua vị cay, mùi vị còn thơm ngon đậm đà hơn lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang làm nữa.

Mở phần cua vị cay ra phần gạch cua lập tức lộ ra, cắn một ngụm hương vị cay cay, vị cay đánh thẳng vào mọi giác quan trên cơ thể.

Làm người khác không khỏi thở dài thỏa mãn hài lòng.

"Ngon quá đi."

"Giòn đến độ tôi có thể ăn vỏ luôn đó."

"Vị cay này đúng đỉnh của chóp luôn."

"Tôi cảm thấy gạch cua rất tươi luôn đó."

Bà Quý nhìn một đám người trẻ tuổi lắc đầu, chầm chậm cầm một con cua hấp.

"Gạch của của cua hấp mới tươi ngon nhất." Vừa mở mai cua ra thì nước sốt đã chảy ra ngoài, bà dùng muỗng múc gạch cua, gạch cua lấp đầy răng nướu của bà.

Bà Quý thỏa mãn híp mắt, ăn xong gạch cua mới ăn thịt cua, thịt cua có màu trắng nõn, mềm mịn tươi ngon.

Chỉ có thể nói mặc kệ là cua lông hay cua gì, mặc kệ là thịt cua hay gạch cua đều là cực phẩm của nhân gian.

Nhìn bà Quý như vậy mọi người vô thức nhìn qua: "Cua lông hấp ngon đến vậy sao?"

Bà Quý ừ một tiếng, lột gạch cua gắp cho Thẩm Mỹ Vân: "Con ăn thử đi."

Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân biết gạch cua tươi ngon, cô cũng không khách sáo, sau khi nhận lấy thì không ăn vội mà lột một con khác.

Cho hết gạch của của hai con cua lông vào trong mai cua rồi dùng muỗng múc một muỗng thật to.

"Mẹ, ăn như thế này mới đã ghiền nhất."

Một ngụm lớn gạch cua vào miệng, vô cùng thỏa mãn!

Bà Quý thấy vậy thì cười cười: "Mẹ thấy con mới là đứa tham ăn."

Còn biết ăn vậy mới đã ghiền, bà lột một hơi ba con cua hấp lấy toàn bộ gạch cua cho Thẩm Mỹ Vân.

Khiến Quý Trường Tranh nhìn thấy mà nhảy dựng: "Mẹ, cua Mỹ Vân ăn để con lột là được rồi."

Ý là để con, không cần mẹ lột đâu.

Nói xong thì lột một hơi bốn con cua, múc toàn bộ gạch cua vào vào trong chén của cô.

Anh không những cố tình lột nhiều hơn bà Quý một con mà còn dùng một chén sứ trắng đựng gạch cua vàng tươi.

Bà Quý: "..."

Đứa con trai này của bà không thể cứu được nữa.

Ngay cả bà cũng muốn tranh giành sự cưng chiều nữa.

Bà còn có thể cướp người đẹp của anh hay sao?

Bà Quý hừ một tiếng, bưng lấy gạch cua đã lột xong: "Mẹ đưa cho Miên Miên."

Vậy là đủ rồi.

Radar của Quý Trường Tranh lập tức thả lỏng ra, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em ăn đi, anh lột cho em."

Tới nữa rồi đó!

Toàn bộ người trên bàn vừa ăn cua vừa ăn thức ăn cho chó.

Hết thấy ngon miệng.

Đương nhiên bọn người sĩ quan hậu cần không thể thiếu được một màn bị vợ mình véo ngắt, bọn họ nhịn đau, còn ăn cua mà mặt không thay đổi tí gì.

Chờ cho đến khi giải quyết hết mấy nồi cua, thì cháo cua cũng đã nấu xong rồi, mỗi người bưng lấy chén cháo cua nóng hầm hập húp rột rột, cực kỳ hài lòng.

Bữa cơm này, mọi người ăn thỏa mãn vô cùng.

Nhấp vài ngụm rượu gạo.

Cuộc sống này tươi đẹp miễn bàn, nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa.

Đêm khuya mọi người đều về nhà.

Thẩm Mỹ Vân có hơi say, cô chỉ uống một ly rượu gạo nhưng không cưỡng lại nồng độ cồn mãnh liệt của rượu gạo.

Cả người cô choáng váng hết cả lên, nhìn thấy Quý Trường Tranh tắm rửa xong đi ra, trên mái tóc còn có vài giọt nước nhỏ xuống, bọt nước theo đường cong của lông mày rơi xuống cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh.

Thẩm Mỹ Vân ngây người: "Anh đẹp trai."

"Anh đang quyến rũ em sao?"

Lời vừa thốt ra thì Quý Trường Tranh tối sầm mặt mày, anh cầm lấy khăn lông lau lau mặt, đi trước mặt Thẩm Mỹ Vân, vẫy vẫy tay trước mặt cô.

"Anh là ai?"

Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, cười ha ha: "Anh là người em yêu nha."

"Quý Trường Tranh, có phải anh nghĩ em say rồi không, em nói cho em biết, em là cao thủ ngàn ly không say đấy."

Tới công chuyện luôn!

Người uống say sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân uống say.

Tỷ như con ma men nhỏ Thẩm Mỹ Vân trước mặt anh này.

Quý Trường Tranh nhìn chăm chú cô một lát: "Vậy em đến đây hôn anh đi."

Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chợt bước đến, vòng cánh tay bạch ngọc của mình qua cổ anh, chính xác không sai một li hôn lên yết hầu của Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh lập tức cứng đờ, cả người căng cứng hết lại.

Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Mỹ Vân, em có biết bản thân đang làm gì không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ rồi gật đầu: "Đang hôn anh đó."

"Anh không biết sao?"

Cô nhón mũi chân lại lần nữa hôn lên yết hầu của anh: "Vậy chị dạy em biết nha."

Một tiếng chị này khiến cả người Quý Trường Tranh choáng váng, một luồng điện tê dại chạy thẳng từ chân lên thẳng đỉnh đầu anh.

Khiến m.á.u của anh sôi trào lên.

Anh hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi nói: "Em bảo anh gọi em là gì?"

Thẩm Mỹ Vân là con ma men nhỏ, cô làm sao nhớ được bản thân lúc nãy đã nói cái gì?

Cô suy nghĩ một hồi: "Gọi bà xã hả?'

Quý Trường Tranh lập tức bế cô lên: "Vậy em gọi anh là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-582.html.]

Thẩm Mỹ Vân nheo mắt quyến rũ nhìn anh: "Anh đẹp trai?"

Lại là anh đẹp trai.

Khiến cho Quý Trường Tranh có chút thất bại, anh ôm Thẩm Mỹ Vân đặt xuống giường, cúi người đè lên người cô: "Gọi là gì?"

Làm sao mà cô biết được?

Cô choáng váng mím môi, cảm thấy nóng muốn c.h.ế.t nên kéo kéo cổ áo của mình ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn quyến rũ.

"Anh có làm không?"

Anh chàng đẹp trai này phiền thật đấy.

Chỉ nói mà không làm, thì sao mà kiếm tiền được?

Ai mà chịu cho nổi?

Dù sao Quý Trường Tranh cũng không chiu nổi, anh lập tức tắt đèn, bầu không khí trong phòng càng trở nên ái muội đầy hương vị tình yêu.

Không biết qua bao lâu sau.

Đúng ngay điểm mấu chốt Quý Trường Tranh đột nhiên ngừng lại, Thẩm Mỹ Vân sốt ruột vỗ vỗ vai anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước thúc giục anh.

Quý Trường Tranh cắn tai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm: "Em gọi đi, anh trai ơi em nóng, thì anh tiếp tục ngay."

Đầu óc Thẩm Mỹ Vân trống rỗng, tức giận nói: "Một con vịt vương* như anh mà bắt em gọi anh là anh trai hả?"

(*Vịt vương: [áp vương: 鸭王] chỉ "trai bao")

"Bà đây trả thêm tiền, anh nhanh lên coi!"

Quý Trường Tranh: "..."

Quý Trường Tranh không biết kết thúc như thế nào, đó là một bữa tối rất phong phú.

Anh chỉ biết là bản thân đã suy tư cả một đêm, tại sao bản thân lại dính vào một con vịt?

Không hiểu được.

Sáng hôm sau.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân tỉnh dậy với cơ thể mỏi nhừ thì trời đã sáng rồi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, theo bản năng nhảy ra khỏi giường, cú nhảy này không hề gấp.

Nhưng chân bị tê cứng nên suýt chút nữa cô đã ngã ra đất rồi.

Cô hít vào một hơi thật sâu rồi mắng một câu: "Lưu manh."

Đêm qua không biết cô đã đến bao nhiêu lần trong một đêm nữa, đến cuối cùng cô ngủ mê man nhưng đối phương thì vẫn cần mẫn không biết mệt mỏi.

Lúc Thẩm Mỹ Vân mở cửa đi ra ngoài thì đã điều chỉnh lại thần thái xong rồi.

Gian nhà chính đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn đặt một mâm bánh ngô, có cả thêm một bát cháo tráng men được đậy nắp chỉ để lộ ra một chiếc muỗng dài thò ra bên ngoài.

Vừa nhìn là biết lấy từ bên trong phòng ăn mang về.

Ông nội Quý đang nhổ cỏ và tưới nước trong sân trong, bà nội Quý và Miên Miên thì lại không thấy bóng dáng đâu.

Thẩm Mỹ Vân tìm kiếm khắp nơi, ông nội Quý nghe thấy tiếng động nên nhìn cô cười: "Con dậy rồi sao? Bà ấy dẫn Miên Miên ra ngoài chơi rồi, con đi cơm ăn trước đi."

Ông nội Quý có khuôn mặt rất hiền lành, cho dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể mang máng nhìn thấy được khi ông ấy còn trẻ nho nhã và khôi ngô như thế nào.

Dáng vẻ đứng dưới đất làm việc như thế của ông ấy khiến Thẩm Mỹ Vân có chút ngẩn ngơ, cô thậm chí còn có thể từ hình ảnh của ông ấy mà nhìn ra Quý Trường Tranh vào ba mươi năm sau.

Không biết trôi qua bao lâu cô mới gật đầu một cái: "Con biết rồi ạ."

Sau khi dùng điểm tâm xong, cô chuẩn bị đi cho con thỏ nuôi trong nhà ăn chút cỏ nhưng khi này cô mới phát hiện con thỏ không còn ở đó nữa.

Ông nội Quý thất cô đang tìm thỏ thì liền giải thích: "Trường Tranh trước khi làm nhiệm vụ đã thu xếp cho con thỏ ở nhà tham mưu Chu rồi, vẫn chưa bắt lại mang về nhà nữa."

Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, thì ra cả nhà đều đi vắng nên tạm thời tìm cho bọn thỏ một người chăm sóc.

Cô gật đầu một cái: "Thế thì ba ơi, việc trong nhà con nhờ ba giúp một chút nha, con đến chuồng nuôi heo làm việc đây."

Trốn làm việc hơn một tháng rồi, khụ khụ!

Không còn phúc sau này mà.

Thật lòng mà nói cô cũng lo lắng lắm, dù sao mình ra ngoài hơn một tháng rồi nên cũng không biết chuồng nuôi heo bế đó như thế nào rồi.

Khi cô đến, Lý Đại Hà đang đổ thức ăn cho bọn lợn ăn, thức ăn cho lợn gồm bèo tươi ngọt trộn với trấu cám, cùng với một ít vỏ và chân cua.

Bầy heo đang ăn ùn ùn.

Thẩm Mỹ Vân nhìn một lúc, đã hơn một tháng không nhìn thấy chúng rồi. Bầy heo con này tròn trĩnh như bơm không khí vậy, vèo một cái đã lớn nhiều đến thế rồi.

Ngay cả heo giống và heo nái cũng tròn thêm một vòng, vừa nhìn một cái là biết được chăm rất tốt rồi.

Lý Đại Hà phát hiện ra cô liền đổ toàn bộ thùng gỗ cuối cùng trong tay vào máng heo rồi đi ra gọi cô: "Chị dâu?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Khoảng thời gian này bầy heo như thế nào rồi?"

Lý Đại Hà phấn chấn tinh thần: "Lại sinh thêm một đàn heo con nữa rồi, bầy heo con này có mười một con, hơn nữa còn có thêm một con heo nái đang mang thai, tôi với sĩ quan hậu cần đoán là đứa nó đang mang thai của con của heo rừng đấy."

Con của heo rừng?

Thẩm Mỹ Vân hơi bất ngờ: "Chúng ta có loại lớn nọc này sao?"

Khi từ Thanh Sơn quay về, con mang về là heo rừng ư? Cho dù bọn nó sau này khi lớn lên sẽ mang đi phối giống như cũng chỉ mới qua hai tháng thôi mà, đương nhiên là chưa tới thời điểm đó rồi.

Lý Đại Hà: "Thảo nguyên ngoại ô không phải vào thời gian trước có rất nhiều bèo sao?

"Bọn tôi để Tiểu Trường Bạch dẫn đầu, dẫn những con heo con khác trong chuồng heo đến thảo nguyên ngoại ô, cùng ngày hôm đó có một con heo nái biến mất hơn nửa ngày trời. Tất cả bọn tôi đều rất lo lắng nên đến tủa ra khắp thảo nguyên ngoại ô để tìm, cuối cùng sau đó phát hiện ra con heo nái đó đang giao phối với con heo nọc.

"Sau đó quay về chưa được bao lâu thì liền phát hiện con heo nái kia đã mang thai."

Theo lý thuyết thì còn chưa tới thời điểm để giao phối.

Bọn họ cũng chưa sắp xếp cho con heo nái đó, nhưng hoàn toàn không ngờ tới mới ra ngoài một chuyến, khi quay về con heo nái kia đã tự mình mang thai rồi.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong liền hơi ngẩn người: "Là con nào vậy?"

"Con heo thái hồ này nè."

Những con heo khác đều đang ăn hăng say, chỉ có con heo thái hồ là lười biếng nằm trong ao nước, bộ dạng hiện ra không muốn động đậy.

Thẩm Mỹ Vân chau mày: "Nó ăn như thế nào?"

Lý Đại Hà nhớ lại một lát: "Không muốn ăn cho lắm, từ ngày đó trở đi khẩu vị của nó rất kém, nếu không phảu là do bụng từ từ lớn lên thì tụi tôi cũng đều không biết là nó đang mang thai."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một hồi: "Để nó ở một mình trong chuồng riêng đi, để tôi ghi chép lại số liệu."

Giống tạp giao của heo rừng và heo nhà không biết là một con heo con trông như thế nào nhỉ?

Lý Đại Hà đương nhiên không thể không đồng ý, nếu heo thái hồ đã không muốn động đậy thì đành đuổi những con heo khác trong chuồng đi ra ngoài thôi.

Vừa đuổi ra, anh ta liền thấy đau đầu: "Chuồng heo cũng sắp hết chỗ rồi, tôi đang suy nghĩ thử xem sắp xếp hai con này ở đâu?"

"Hết chỗ nhanh thế sao?"

Lúc cô xây chuồng hèo thì vẫn còn nhiều chỗ lắm.

Lý Đại Hà trả lời ừ một tiếng: "Cũng không hẳn là dùng hết toàn bộ rồi, còn có một chuồng khác dùng để nuôi bọn thỏ ở trong đấy."

Thẩm Mỹ Vân: "?"

"Nuôi thỏ?"

Lý Đại Hà bất ngờ: "Chị dâu, chị vẫn chưa biết sao? Là thỏ nhà chị và còn cả thỏ của tham mưu Chu nữa, đều là thỏ con cả."

"Với lại nhà chị đã có hai lứa rồi."

Thẩm Mỹ Vân: "??"

Thỏ nhà cô đã để hai lứa rồi, thế sao cô lại không biết gì.

Nhìn thấy mặt cô đầy m.ô.n.g lung, Lý Đại Hà liền giải thích với cô: "Nhà chị có một con thỏ, lúc bắt lại thì trong bụng con thỏ đã có thai rồi, chị đi chưa được bao lâu thì nó đẻ ra một lứa, lứa đầu tiền có bảy con thỏ con."

"Khi ấy không phải chị đã đưa bọn trẻ về nhà bố mẹ đẻ hơn một tháng sao? Sau đó lại đẻ thêm một lứa nữa, có sáu con."

"Ở đây có mười ba con, một con đã c.h.ế.t rồi, nên giờ còn mười hai con."

"Hơn nữa còn thêm bọn thỏ của nhà tham mưu Chu nữa, thỏ của anh ấy một lứa đẻ ra chín con, về cơ bản đều đã đứng thẳng, còn thỏ của sĩ quan hậu cần cũng đẻ tám con."

"Chị dâu, chị tự tính thử xem tổng cộng có bao nhiêu con."

Đầu óc tính toán của Thẩm Mỹ Vân không giỏi nên cô tính không nổi lắm: "Ý cậu là mới hơn có hai tháng thôi mà chúng ta thoáng chốc đã hơn mấy chục con thỏ ư??"

"Đúng vậy, bọn thỏ chiếm hết chuồng của heo rồi, hơn nữa năng lực sinh sản của thỏ quá mạnh mẽ nên tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần cũng không chịu nổi nữa mà đưa bọn thỏ sang chuồng nuôi theo hết ồi."

Chuyện này ——

Trong nhà bỗng chốc tự nhiên là có nhiều thỏ như thế, ai mà trông coi cho nổi chứ.

Mỗi ngày mỗi việc ăn đã không biết phải cho ăn tốn bao nhiêu rồi, huống hồ chi bọn thỏ vô cùng hôi, nhà lại to như thế đương nhiên nuôi không được quá nhiều rồi.

Nếu nuôi nhiều thì thế gọi là cắt đuôi của chủ nghĩa tư bản, nhưng cho chuồng nuôi heo, nhà nước tới nuôi, đương nhiên sẽ không có nỗi băn khoăn này rồi.

Cô đi xem ba cái chuồng heo, quả nhiên nhìn thấy hết ổ thỏ này đến ổ thỏ khác ở bên trong chúng có bộ lông xù, có con to bằng lòng bàn tay, còn có con đã hơn hai tháng tuổi, thật sự trong không hề nhỏ chút nào.

Bọn chúng đều đang cuối đầu mấp máy miệng để ăn cỏ.

"Những con thỏ trong chuồng lợn bên trái là con thỏ đầu tiên của nhà chị sinh sản, chúng đã hơn hai tháng tuổi, không bao lâu nữa chúng sẽ có thể sinh con trở lại."

"Tôi đã sớm hỏi những người nông dân địa phương rồi, một con thỏ cái có thể sinh thỏ tới bảy hoặc tám lần một năm và mỗi lần sinh đều sẽ sinh hàng chục con như thế."

Thỏ ba mươi ngày là có thể sinh ra một lứa rồi.

Bọn thỏ con còn chưa kịp lớn thì lại tới lứa mới.

Lúc ấy, Tiểu Trường Bạch mang về ba con thỏ cái, hai con thỏ đực, đến hôm nay thì quy mô đã tràn ra khỏi trang trại thỏ rồi.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

"Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu con?"

Lý Đại Hà đếm thử: "Còn sống thì có ba mươi bốn con, cộng thêm năm con thỏ cái trước đó nữa."

Mới qua hơn hai tháng thôi mà số lượng thỏ đã đuổi kịp số lượng heo trong chuồng rồi.

Thẩm Mỹ Vân: ". ."

"Thế thì đúng là không đủ để ở thật."

"Hơn nữa cậu còn chưa đếm đến những con thỏ con trong bụng những con thỏ này nữa."

Lý Đại Hà: "Đúng vật, bây giờ tôi mà vừa nghe tin thỏ lại mang thai là ta thấy nhức đầu liền."

Không phải sáng sớm hay là ban đêm, anh ta đã rất nhiều ngày không được ngủ ngon giấc rồi.

Đầu óc Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng nghĩ ra: "Nuôi thỏ có hiệu quả nhanh hơn là nhiều nuôi heo."

Nuôi heo đến cuối năm còn chưa chắc có thể ăn được thịt nhưng thỏ thì có thể ăn được.

Lý Đại Hà gật đầu: "Đúng là thế thật."

Thẩm Mỹ Vân nhìn bọn thỏ trong ổ: "Như thế này không phải là cách."

"Mặc dù thỏ không sợ sinh sản cận huyết nhưng vì nhìn vào tương lai lâu dài thì tốt nhất vẫn là không nên, ngoại trừ năm con thỏ giống đầu tiên thì nuôi riêng tất cả những con thỏ nhỏ còn lại đi."

"Với lại phân làm từng đợt từng đợt như thế thì cũng tiện để ghi vào sổ hơn."

Cô chỉ vào lứa thỏ nhân giống đầu tiên, chúng cũng đã được hơn hai tháng tuổi rồi: "Trong đàn thỏ này, thỏ đực có thể phải đợi một chút nhưng thỏ cái trong ba tháng là có thể sinh sản rồi nên hãy để thỏ cái một mình ra ngoài đi."

"Ngoài ra cái chuồng heo này cũng phải sửa lại một chút, không thể lớn như thế này được. Làm thành hàng rào nhỏ ngăn riêng ra, chuyện này tôi sẽ nói lại với sĩ quan hậu cần cho."

"Lứa thỏ thứ hai, là lứa này đúng không? Cũng tách ra luôn đi."

Điều cô muốn làm chính là nhóm tỏ này sẽ dựa theo thời gian biểu và giới tính để tách toàn bộ ra, như vậy thì sẽ thuận tiện cho quy mô của chuồng nuôi thỏ về sau.

Thẩm Mỹ Vân gần như thấy được một con đường phát triển còn nhanh hơn của thị trường nuôi heo.

"Ngoài ra ——"

Cô vừa nói, Lý Đại Hà vừa lấy ra cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình để ghi chép lại: "Kêu sĩ quan hậu cần dẫn người đến thảo nguyên ngoại ô bắt nhóm thỏ hoang dã quay về đi, chuẩn bị nhân giống lứa thỏ cái mới nhất."

Chuyện này ——

"Tìm tôi để làm gì?"

Sĩ quan hậu cần bất kể thế nào cũng không ngờ tới vừa mới làm xong chuyện ở bên phòng ăn, vừa qua bên này là nghe thấy chuyện này rồi.

Thẩm Mỹ Vân liền lặp lại một lần nữa.

Sĩ quan hậu cần: "Cô thật là làm khó tôi quá, thỏ bắt được rất khó khăn tôi không nói đi, cô còn muốn kêu tôi bắt sống nữa sao."

Đây không phải là lại càng khó hơn ư?

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Anh dẫn theo Tiểu Trường Bạch đi."

Có Tiểu Trường Bạch thì chuyện đó không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao.

Sĩ quan hậu cần vỗ lên trán: "Sao tôi lại quên mất Tiểu Trường Bạch nhỉ."

Nhắc tới Tiểu Trường Bạch, nó giống như có cảm ứng mà lập tức muốn nhảy ra về phía Thẩm Mỹ Vân vậy, tứ chi của nó vô cùng có lực, và cũng thật sự là làm như vậy thật.

Loading...