Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 581
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:20:16
Lượt xem: 113
Nhóm người đào cua xung quanh giống như mèo rình mỡ.
Trước khi bắt đủ, cô không thể để người khác phát hiện được!
Thẩm Mỹ Vân lập tức tỉnh táo lại, không gọi ai cả, cô lặng lẽ đưa túi lưới đến sát bờ sông, lập tức nằm nửa người lên đó, dùng kẹp kéo hết cua vào túi lưới.
Ồ, một con rơi vào.
Ồ, lại có một con nữa rơi vào.
Cô kéo được năm con cùng một lúc, lưới quá nặng không thể chứa nổi, thẩm Mỹ Vân vẫn quyết định kéo túi lưới lên.
Cho cả năm con cua to tròn vào thùng nhỏ.
Sau đó, cô tiếp tục theo cách tương tự!
Một lúc sau, Thẩm Mỹ Vân kéo một cái thùng lên, thùng đã đầy, dọc bờ sông lũ cua vẫn lần lượt bò lên.
Thẩm Mỹ Vân mở to hai mắt nhìn chung quanh, muốn gọi người tới.
Nhưng Triệu Xuân Lan đám người lúc này đã tản đi, nếu như cô kêu to, những người khác nhất định sẽ tìm tới.
Ôi trời.
Lần đầu tiên Thẩm Mỹ Vân cảm thấy khó xử.
Được rồi, bắt cua trước, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
*
Ở bên kia.
Quý Trường Tranh đã bỏ qua nhiệm vụ, rời khỏi đơn vị, nhưng đi được nửa đường lại có người gọi anh lại.
"Đi đâu mà vội thế?"
Tham mưu trưởng đuổi theo.
Quý Trường Tranh nói: "Vợ tôi từ quê về, tôi đi tìm cô ấy."
Anh cũng không giấu giếm.
Tham mưu trưởng: "Tôi cũng đi."
Quý Trường Tranh cau mày: "Tôi đi tìm vợ tôi, anh đi theo làm gì?" Anh luôn cảm thấy tham mưu trưởng này không tôn trọng người lớn tuổi, đang chiếm tiện nghi của anh.
Tham mưu Chu trừng mắt: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"
"Tôi không được đi tìm được vợ mình sao?"
"Vừa rồi tứ muội nhà tôi nói mẹ đã bị vợ anh dẫn đi."
Mối quan hệ này có chút khó xử, Quý Trường Tranh suy nghĩ một lát mới hiểu ra: "Họ đi cùng nhau?"
"Ừ, vợ cậu vừa về đã dụ dỗ vợ tôi, tôi không tính sổ với cậu là tốt rồi, vậy mà cậu còn nghi ngờ tôi."
"Quý Trường Tranh, cậu thật vô ý!"
Quý Trường Tranh nghiêng người nhìn anh ấy một cái, nhưng không nói gì, hai người cùng nhau sóng bước, một lát sau, chỉ đạo viên Ôn cũng chạy tới.
"Hai người tới đầm lầy à?"
Tham mưu trưởng: "Sao cậu biết?"
"Tôi đi tìm Ngọc Lan, chúng ta cùng đi."
Tham mưu trưởng: "..."
Nhìn tham mưu Chu chậm rãi đi tới: " Cậu cũng tới đầm lầy à?"
Tham mưu Chu ngầm nói: "Vợ tôi cũng ở đó."
Nói xong, mấy người đến gặp Quý Trường Tranh: "Quản vợ anh đi, biết chưa?"
"Cô ấy quay về là sóng gió, vợ chúng tôi đều không về nhà nữa."
Quý Trường Tranh: "..."
Anh không muốn quan tâm đến những người này.
Sau khi đến đầm lầy, mọi người đều tìm thấy vợ của mình.
Ngoại trừ Quý Trường Tranh.
"Mỹ Vân nhà tôi đâu?"
Triệu Xuân Lan chỉ về phương hướng Thẩm Mỹ Vân đi, nói: "Đã đi gần một giờ, vẫn chưa quay lại."
Vừa dứt lời.
Bảy tám đôi mắt bỗng nhiên sáng lên! ! !
"Tôi hiểu rồi!"
Biết cái gì?
Triệu Xuân Lan còn hơi mờ mịt, giây tiếp theo nhìn thấy nhóm đàn ông đang đứng nói tám chuyện thì đồng loạt chạy về một nơi.
Đi đâu thế?
Thẩm Thu Mai như nhớ đến gì đó: "Xuân Lan, cô không cảm thấy hình ảnh này quen thuộc lắm sao?"
Vừa nghe nói thế thì Triệu Xuân Lan như cũng nghĩ tới gì đó, đôi mắt càng ngày càng sáng lên: "Ý cô là đang nói?"
Thẩm Thu Mai ừ đáp lại, không tỏ ra vẻ mặt gì: "Đi thôi Ngọc Lan, chúng ta đi nhìn thử xem."
Triệu Ngọc Lan có chút mờ mịt nhưng đã bị Triệu Xuân Lan lôi đi.
Bọn họ vừa cất bước rời đi.
Nhóm chị dâu đang cúi đầu đào trong cây thủy sinh, mò cua bắt ốc thì khó hiểu liếc mắt nhìn nhau: "Sao bọn họ đi hết thế?"
"Hình như là có một người đột nhiên mất tích đấy."
"Hả? Vậy không phải rơi xuống sông rồi chứ?"
"Ai mà biết, nhưng mà không liên quan đến chúng ta là được rồi."
Mọi người còn đang bận đây này, cho dù không mò được con cua nào nhưng vẫn có thể vớt ốc bùn khắp sông này.
Không thể nói bắt xong lần này thì lần sau không còn cái để bắt nữa, thời tiết bên này của bọn họ tháng mười đã là vào đông.
Mắt thấy mọi người đều đang cướp ốc, người hỏi chuyện mới ban đầu cũng bỏ tính nhiều chuyện sang một bên rồi tập trung mò ốc.
Cũng không thèm đi hóng chuyện.
Một bên khác.
Quý Trường Tranh đi đầu, tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần đi sát sau đó, tiếp theo đó là chỉ đạo viên Ôn, bốn người đi về phía Triệu Xuân Lan đã chỉ lúc này.
Đi khoảng chừng được hai mươi phút, người bên này cũng càng ngày càng ít đi. Bên hai bãi sông có những cây cỏ lau và cây thủy sinh đã khô vàng hết rồi.
Bên trong đám cỏ lau ngẫu nhiên sẽ có vài con vịt hoang bay lên, bay lên bầu trời âm u càng thấy rõ ràng hình dáng chúng nó hơn.
Sĩ quan hậu cần nhìn thèm nhỏ dãi: "Nếu có s.ú.n.g thì hay biết mấy, b.ắ.n được một mẻ vịt hoang, vịt hầm củ cải, hương vị đúng đỉnh của chóp luôn."
Vừa mới dứt câu, tham mưu Chu nhìn anh ta một cái: "Đạn trong đội ngũ không phải để lãng phí như vậy."
Sĩ quan hậu cần thở dài: "Chừng nào đội ngũ của chúng ta mới được tổ chức phát cho nhiệm vụ thu thập đây? Lâu lắm rồi nhà ăn không làm món thịt nào rồi."
Nghe thấy sĩ quan hậu cần nói thế, Quý Trường Tranh và chỉ đạo viên Ôn đồng thời nhìn sang.
Tham mưu Chu lắc đầu: "Chúng ta cần canh giữ biên giới, cứu trợ thiên tai, tham gia huấn luyện, còn có nhiệm vụ học tập, nhiệm vụ huấn luyện, mỗi một cái đều không thể trì hoãn được, đừng có nghĩ tới nhiệm vụ thu thập nữa."
Nhiệm vụ thu thập chỉ có thể trong trường hợp đội ngũ không bận mới có thể điều động người đi ra ngoài.
Nhưng ai cũng đều bận thì đương nhiên đừng có nghĩ tới nữa.
Sĩ quan hậu cần: "Miệng mồm nhạt toẹt hết ra rồi."
"Anh nói với ban lãnh đạo đi, nhà ăn của chúng ta vài tháng rồi cũng chưa có món thịt vịt."
Lần cuối được ăn thịt là lúc đi thu thập Thanh Sơn, đã qua bao lâu rồi chứ?
Tham mưu Chu suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ nói, nhưng mà có được hay không thì phải xem lãnh đạo sắp xếp như nào đã."
Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người đã tới con đê bên cạnh, từ đằng xa đã nhìn thấy nửa người dưới Thẩm Mỹ Vân nằm trên con đê, nửa người trên treo lủng lẳng ở phía dưới.
Sĩ quan hậu cần ngây người, cỏ tranh trong miệng rớt xuống: "Mỹ Vân định nhảy sông tự tử ha gì đây?"
"Quý Trường Tranh, vợ của cậu làm sao thế?"
Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo Quý Trường Tranh đã biến mất như một cơn gió lốc.
Quý Trường Tranh kéo Thẩm Mỹ Vân từ bờ đê lên, kéo được người lên không quan trọng quan trọng là Thẩm Mỹ Vân cố gắng lắm mới lôi được con cua lớn bỏ trong túi lưới.
Bị cắt ngang bất thình lình làm túi lưới rớt xuống, tủm, biến mất trong dòng sông.
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mỹ Vân tức giận tái mét mặt: "Ai đó?"
Ba con cua lớn, vất vả lắm cô mới bỏ chúng vào trong túi lưới được.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Quý Trường Tranh: "Sao anh lại đến đây?"
Quý Trường Tranh căng khuôn mặt: "Anh không tới thì có phải em nhảy sông rồi không? Em giận anh hay là giận ba mẹ mà làm thế?"
Đang êm đẹp sao tự dưng lại nhảy sông? Nếu không phải anh tới mau thì người đã ngã xuống rồi. Năm nào ở con sông này không c.h.ế.t đuối vài mạng người?
Chỉ là Quý Trường Tranh chưa bao giờ nghĩ tới người c.h.ế.t đuối ở đây sẽ có vợ của anh.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu ra sao: "Ai nói em muốn nhảy sông tự tử?"
Cô chỉ tới bờ đê bắt cua, không với tới mới nằm xuống lấy túi lưới vớt.
"Em đang bắt cua mà."
"Quý Trường Tranh, lúc anh kéo em lên không nhìn thấy túi lưới trong tay em với những con cua bên bờ đê sao?"
Đến phiên Quý Trường Tranh im lặng, anh không phải không chú ý tới, chỉ là tâm trí của anh bị Thẩm Mỹ Vân nhảy sông làm xao lãng.
Thế cho nên toàn bộ những thứ xung quanh đều thành không khí.
Sĩ quan hậu cần đi đến chỗ bọn họ, vừa tới đã nhìn thấy xô nhỏ đựng đầy cua: "Mỹ Vân, cô không phải nhảy sông mà đang bắt cua à?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy."
Sĩ quan hậu cần ho khan một tiếng: "Vậy Quý Trường Tranh cậu mới vừa..."
Còn chưa nói xong đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Quý Trường Tranh cắt ngang: "Nhìn dưới bờ đê bắt cua ha."
Sĩ quan hậu cần nhìn xuống, chửi đổng: "Đù má, nhiều dữ vậy sao?"
Xung quanh con đê rất nhiều cua, đang bò lên trên chồng từng tầng tầng lớp lớp.
Không phải người ta vất vả tìm cua trong mấy bụi cây thuỷ sinh sao?
Tại sao tới chỗ Thẩm Mỹ Vân thành nhặt cua rồi?
Mà còn nhặt hoài không hết nữa.
Thẩm Mỹ Vân ừ đáp: "Ở xung quanh bờ đê này chỗ nào cũng vậy hết, mọi người có đem theo đồ gì không?"
Cua không giống cá, cua sẽ bò khắp nơi, phải có dụng cụ bắt cua mới được.
Sĩ quan hậu cần sờ soạng trong túi, mò được một cái bao tải: "Tôi mang theo bên mình một cái bao tải nè."
"Cũng không to lắm, nhưng có thể đựng được năm mươi cân đó."
Nhiêu đó thôi cũng đủ rồi.
Tham mưu Chu không đem, chỉ đạo viên Ôn cũng không đem gì theo, đến cả Quý Trường Tranh cũng lắc đầu: "Anh cứ vậy đi tới thôi."
Nhóm Triệu Xuân Lan, Triệu Ngọc Lan và Thẩm Thu Mai đi tới.
"Bọn tôi có xô nè."
Ba người cầm xô nhỏ đi tới.
"Không đủ dùng."
Sĩ quan hậu cần quyết đoán nói: "Bọn em tới nhìn là biết."
Ba người Triệu Xuân Lan đi tới bờ đê nhìn xuống, lập tức im lặng quái dị.
"Tôi về lấy túi." Triệu Xuân Lan lập tức đưa ra quyết định: "Mọi người ở đây chờ tôi."
Đúng là cần người về lấy đồ thật.
Sĩ quan hậu cần trầm ngâm suy nghĩ: "Cô đi tới nhà ăn lấy đi, mấy ngày hôm trước dỡ mấy bao khoai tây vẫn còn ở đó, cô đi lấy mười cái hay tám cái gì đó tới đây đi."
Triệu Xuân Lan đương nhiên đồng ý.
Cô ấy vừa đi thì mọi người bên này chuẩn bị bắt cua. Chỉ là nhìn bờ đê kia mọi người cảm thấy hơi khó, con đê này không giống chỗ khác, ở đây là sườn dốc hơn nữa còn dốc đứng chín mươi độ nữa.
Khó trách lúc nãy cả người Thẩm Mỹ Vân đều nửa nằm nửa bò ở phía trên.
"Túi lưới và kẹp gắp than của em bị rớt xuống dưới rồi, nếu không còn có thể vớt cua."
Lúc nói ra câu này Thẩm Mỹ Vân còn oai án nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh, anh nghĩ gì trong đầu vậy chứ?
Cuộc sống mỗi ngày của cô đều hạnh phúc mỹ mãn, cô nhảy sông tự tử làm gì?
Quý Trường Tranh cũng có vài phần xấu hổ, anh suy nghĩ một lát: "Nhảy xuống thôi, nhảy xuống nhặt cua, nhặt xong rồi ném lên trên?"
"Cua kẹp người đó."
Cua lớn quá, hai cái càng trông hơi hung dữ.
"Nếu có đồ hốt rác thì tốt quá, lấy chổi quét chúng vào đồ hốt rác rồi thả lên trên."
Câu nói này làm Thẩm Mỹ Vân hiện lên ý tưởng.
"Không phải có bụi cỏ lau sao? Cắt mấy cọng cỏ lau lại đây làm thành một cái chổi đơn giản rồi quét đuổi cua vào trong xô nhỏ là được rồi."
Không có gì nhiều chỉ có xô nhỏ là nhiều.
Bốn người mỗi người một cái.
Vừa nói xong, sĩ quan hậu cần lập tức đi làm, kéo gom cỏ lau lại, cắt đi những sợi lông tơ không cần thiết ở phía trên, chỉ cần dùng cỏ tranh buộc phần cán phía dưới là được một cây chổi đơn giản.
Vì thế, sĩ quan hậu cần vừa cầm lấy xô nhỏ, vừa cầm chổi cỏ lau, học theo động tác lúc nãy của Thẩm Mỹ Vân, nằm bò trên bờ đê.
Mông dẩu lên cao, dùng sức kéo những con cua phía dưới.
Thẩm Thu Mai nhìn không được, đá vào m.ô.n.g anh ta: "Bảo anh vớt cua chứ không phải khoe mông."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Mọi ngời: "..."
Không biết là ai cười đầu tiên.
"Ha ha ha ha ha."
Sĩ quan hậu cần ấm ức: "Tôi không có khoe mông, không dùng lực xuống nửa người dưới thì sao có thể đuổi bọn cua vào trong xô được?"
Nhìn càng cua của chúng đi, dùng sức lớn đến đâu cũng căn bản không đuổi được mấy con vô xô.
Quý Trường Tranh cởi áo: "Để tôi xuống."
Thẩm Mỹ Vân nhíu đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của mình: "Đã tháng chín rồi, thời tiết rất lạnh, nước sông cũng lạnh lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-581.html.]
Tháng chín ở Mạc Hà tương đương với tháng mười ở Bắc Kinh, vào buổi tối nước sông lạnh ngắt muốn đóng băng cả tay.
Quý Trường Tranh: "Không sao đâu, vào mùa đông bọn anh còn xuống dưới đầm lầy lớn hơn nữa kìa. Nhiệt độ thế này không tính là gì cả."
Thẩm Mỹ Vân còn định nói gì đó, nhưng Quý Trường Tranh đã nắm lấy tay cô: "Mỹ Vân, tin anh được không?"
Đôi mắt anh trầm tĩnh, khi nhìn chăm chú vào một người nào đó thì không có ai có thể từ chối được.
Thẩm Mỹ Vân cũng thế.
Cô im một tiếng. Quý Trường Tranh cởi áo nhảy xuống sông, sau đó chỉ đạo viên Ôn cũng suy nghĩ một hồi rồi nhảy xuống theo.
Một lúc sau.
Chỉ đạo viên Ôn hét lên: "Cua kẹp tôi."
May mà ở đây cách xa đại bộ đội, nếu không đã kinh động đến đại bộ đội chạy đến rồi.
Quý Trường Tranh che miệng anh ấy lại: "Im đi!"
Chỉ đạo viên Ôn móc ra một con cua từ trong nước: "Tôi bị kẹp mà."
"Chịu đựng đi."
"Đúng là vô tâm."
Quý Trường Tranh không quan tâm đến anh ấy, lặn xuống nước nhặt đồ gắp than bị rơi lên rồi tìm xung quanh một lượt rồi vớt túi lưới lúc nãy lên luôn.
Nửa đứng ở bên bờ đê, dùng đồ gắp than gắp cua vào trong túi lưới.
Không thể không nói vị trí phía dưới thuận tiện hơn nhiều, cũng dễ dàng dùng sức hơn, chỉ một lát đã nhặt rất nhiều cua rồi.
Mà tham mưu Chu ở phía trên cũng nằm bò trên bờ đê, nhận lấy túi lưới đầy ắp cua của Quý Trường Tranh đưa cho.
"Ồ, nhiều thật nha."
Một túi đâu đó hơn hai mươi ba mươi con, người anh ấy yêu và cô em vợ thường xuyên tới bờ sông bắt cua, đương nhiên anh ấy biết một túi lưới được khoảng bao nhiêu.
Bình thường người anh ấy yêu và cô em vợ một ngày cũng không bắt được nhiều thế này.
Chỉ đạo viên Ôn phía dưới thúc giục: "Đừng có ngắm nữa, bỏ cua vào xô đi, rồi thả túi lưới xuống đây."
Anh ấy phát hiện túi lưới còn dùng ngon hơn xô nhiều, bởi vì cua sẽ tự động kẹp dây thừng của túi lưới.
Tham mưu Chu cười cười, lập tức đổ cua trong túi lưới vào bao của sĩ quan hậu cần, rồi đưa túi lưới cho phía dưới.
"Tôi cũng đi xuống."
Sĩ quan hậu cần vén tay áo: "Mọi người ở trên bờ đi, trên bờ cũng không cần nhiều người như vậy."
Thẩm Thu Mai nghĩ tuổi tác của anh ấy đã lớn, ít nhất cũng đã bốn mươi rồi không như thanh niên trai tráng như bọn người Quý Trường Tranh.
Nhưng sĩ quan hậu cần nói: "Em có muốn ăn gạch cua trộn cơm không?"
Thẩm Thu Mai muốn.
Vì thế một chân đá anh ấy: "Sao mà cởi đồ lâu vậy?"
Sĩ quan hậu cần: "..."
Người yêu hai mươi năm, tình nghĩa chỉ giá trị bằng một chén cơm trộn gạch cua mà thôi.
Thêm anh ấy xuống nữa là có ba người trong nước phụ trách vớt cua lên trên.
Người phía trên phụ trách lấy cua ra.
Còn có Triệu Ngọc Lan phụ trách đào hố, vì sau khi bắt một hồi thì cua đã đầy bao tải kia rồi.
"Thật là sống lâu mới biết, lần đâu tiên thấy nhặt cua."
Từ trước đến giờ cô ấy đều bắt cua.
Triệu Xuân Lan tới kịp thời, cô ấy cằm mười mấy cái bao tải đến, thuận tiện còn dẫn theo một tiểu đồng chí trong nhà ăn tới nữa.
Là Đại Hà, Đại Hà cho heo ăn xong định đi tìm sĩ quan hậu cần báo cáo, nhưng không sĩ quan hậu cần không ở đó nên chạy tới đây.
Nhiều người nhiều sức hơn.
Đại Hà vừa tới, sĩ quan hậu cần lập tức gọi anh ta xuống.
Mọi người phân chia công việc rõ ràng, phía dưới nhặt cua, phía trên lấy cua ra, chỉ qua vài tiếng đồng hồ, đi tới đâu cũng hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay để làm cho xong việc.
Trời cũng sắp tối.
Quý Trường Tranh nhìn xung quanh, không biết tay anh đã bị kẹp bao nhiêu lần: "Đi lên đi, không còn nữa đâu."
Sĩ quan hậu cần: "Tôi thấy bên kia còn hai con kìa."
"Bỏ đi."
Sĩ quan hậu cần không vui, nhưng Quý Trường Tranh không để ý tới anh ấy, tự mình bò lên bờ đê, vừa leo lên bờ đê thì gió thu thổi quét tới.
Rét lạnh căm căm.
Thẩm Mỹ Vân thuận thế lấy bao tải còn thừa lại đắp lên người anh: "Tạm chấp nhận tí nha."
Quý Trường Tranh nhìn bao tải trên người mình, rồi nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân như biết anh muốn nói gì: "Về tới nhà rồi cởi ra ngay, chịu đựng một chút đi, đừng để bị cảm lạnh."
Cô biết không đẹp.
"Vậy được rồi."
Con người Quý Trường Tranh không có ưu điểm gì khác, chỉ có duy nhất ưu điểm là nghe lời vợ.
Thấy anh không kháng cự nữa, Thẩm Mỹ Vân còn lấy bao tải còn lại vòng qua người anh tạo thắt thành một cái nơ bướm.
Quý Trường Tranh: "..."
Nhìn vợ mình hai mắt tỏa sáng như đèn pha, trong lòng anh thầm nhủ Mỹ Vân thích là được rồi.
Vì thế, chờ sau khi bọn người sĩ quan hậu cần đi lên đã thấy một Quý Trường Tranh mặc bao tải còn thắt cả nơ bướm.
Mọi người: "..."
Buồn cười quá, muốn cười nhưng không thể cười, bọn họ sợ vợ mình cũng bắt mình mặc như thế.
"Đếm xem được bao nhiêu bao thế?"
Sĩ quan hậu cần vội vã chuyển đề tài.
"Sáu bao đó."
Sĩ quan hậu cần: "Không đựng hết mười một bao luôn, đáng tiếc thật."
Câu nói này của anh ấy mà để cho người ngoài nghe thế nào cũng sẽ mắng anh ấy.
Dù sao một bao cũng tầm năm mươi cân hơn, sáu bao ít gì cũng được ba trăm cân, đúng là nhặt cua trên sông không cần tiền mà.
"Được rồi, về nhà thôi, sắc trời cũng không còn sớm nữa."
Hoàng hôn buông xuống, mặt trăng sắp mọc lên rồi.
Một dòng sông vô cùng náo nhiệt giờ chỉ còn thưa thớt vài bóng người, phần lớn mọi người đều đã về nhà hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân sờ đầu, lúc này mới nhớ tới: "Miên Miên nhà mình đâu?"
Cũng không đến tìm cô.
Thật đúng là bắt cua bắt luôn trí não rồi.
Triệu Xuân Lan: "Lúc chị về lấy bao tải thì đã đưa con bé với Nhị Nhạc nhà chị về nhà rồi."
"Chị có nói với em rồi mà, em quên sao?"
Thẩm Mỹ Vân đúng là quên thật, cô đánh một cái vào trán: "Bắt cua hăng say quá mà."
Lần sau không thể như thế được.
"Những con cua trong bao đem về trọng nước ở nhà ăn trước đi, ngày mai làm ăn."
"Còn những con trong túi lưới với xô thì chúng ta chia ra đem về nhà."
Một phần thì của chung, một phần thì chia riêng ra.
Thẩm Thu Mai nghe thấy sĩ quan hậu cần nói vậy thì đẩy đẩy anh ấy: "Nhiêu đó còn không đủ ăn, chia mấy cái xô nhỏ này ra làm gì?"
"Chúng ta cực khổ vớt một hồi, toàn bộ đều giao cho nhà ăn sao mà được?"
Triệu Xuân Lan cũng gật đầu: "Đúng đó, mỗi người một nửa còn không đủ."
Thế...
Sĩ quan hậu cần nhìn tham mưu Chu và Quý Trường Tranh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tham mưu Chu: "Cũng lâu rồi nhà ăn chưa có món thịt thà gì, như vậy đi, chúng ta giữ lại hai bao chia cho mỗi nhà chúng ta, còn dư lại bốn bao thì đưa cho nhà ăn được không?"
"Chia cho nhà ăn thì chúng ta cũng có thể đi ăn được mà."
Cũng chính là phân thành hai nửa.
Thẩm Thu Mai vẫn không vui, còn Triệu Xuân Lan thở dài: "Vậy đi!"
"Sớm biết nói thế thì lần sau không gọi các anh nữa."
Vừa mới nói xong, tham mưu Chu trừng mắt: "Đồng chí Xuân Lan, tư tưởng giác ngộ của em không cao nha."
Triệu Xuân Lan cười lạnh: "Tư tưởng giác ngộ của anh cao thì lấy hết tiền lương mỗi tháng quyên góp luôn đi."
Lập tức làm tham mưu Chu dỗi không còn gì để nói, cả người ủ rũ.
Lại là Thẩm Mỹ Vân lên tiêng hòa giải: "Hai bao thì hai bao, hai bao ít gì cũng được một trăm cân mà, hơn nữa còn có bên trong mấy xô nhỏ với túi lưới nữa, ba nhà chung ta một nhà ít nhất gì cũng có thể chia nhau được bốn mươi cân đó."
"Nhiêu đó đủ rồi, nếu mà nhiều hơn nữa ăn không hết thì lãng phí lắm."
Cua còn dễ c.h.ế.t nữa.
Thẩm Mỹ Vân đã lên tiếng nên Triệu Xuân Lan không nói thêm gì nữa.
Cô ấy chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Mỹ Vân, lần sau chị em mình không gọi đám đàn ông thúi này nữa."
Tự bọn họ bắt cua thì ít nhất còn có thể đem về nhà của mình.
Thẩm Mỹ Vân cười cười không nói gì.
Trên đường về nhà, mọi người bàn bạc với nhau: "Bữa cơm tối nay chúng ta ăn ở nhà ăn đi?"
Sĩ quan hậu cần vừa nói ra câu đó, mọi người lập tức hiểu ra anh ấy đang bàn tính cái gì.
"Em muốn đến nhà của Mỹ Vân ăn cơm."
Sĩ quan hậu cần ho khan: "Không mưu mà hợp* "
("Không mưu mà hợp: ý bảo không bàn bạc trước, không nói trước mà vẫn hợp nhau, tâm đầu ý hợp. )
"Không giấu giếm gì, Mỹ Vân em về nhà mẹ đẻ hơn một tháng kia mọi người đều nhớ tài nghệ nấu nướng của em đó."
Quý Trường Tranh không vui nha.
"Vợ tôi đã vất vả một ngày trời rồi, nấu cơm mệt lắm chứ."
Anh lo cho cô trước.
"Mọi người giúp đỡ lẫn nhau đi, bọn tôi rửa cua, rồi rửa chén luôn, Mỹ Vân chỉ cần giúp nói cách chế biến là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Mọi người tự đem đồ ăn đến nha, em chỉ nấu cua thôi á."
"Tán thành!"
Về đến nhà đã gần bảy giờ tối, nói thật là không còn sớm nữa, chín giờ rưỡi là tắt đèn đi ngủ rồi, đúng là không còn nhiều thời gian nữa.
Miên Miên đang ở trong nhà làm bài tập, nhón chân mong chờ.
Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức chạy ra: "Mẹ ơi!"
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt của Miên Miên: "Con đói bụng chưa?"
Miên Miên gật gật đầu: "Vừa rồi bà nội nói nấu cơm cho con ăn trước nhưng con không muốn, con muốn chừa bụng ăn cua."
Cô bé còn rất biết tính toán.
Thẩm Mỹ Vân: "Con ăn hai miếng bánh hạch đào lót bụng trước đi, cua chín nhanh thôi."
"Đúng rồi, cho Nhị Nhạc hai miếng luôn nhé."
Vừa mới nói ra câu này, Chu Thanh Tùng không biết từ đâu ra sâu kín nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Năm nay cậu bé cũng tám tuổi rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Đưa cho Chu Thanh Tùng đi, tự con quyết định nhé."
Vừa mới nói xong, Triệu Xuân Lan đã từ chối: "Bánh hạch đào đắt như vậy em giữ lại cho Miên Miên ăn là được rồi."
Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói thì đó chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên không thèm để ý tới rồi, cô cười cười: "Hai đứa chúng nó thường xuyên chơi với Miên Miên mà."
Đương nhiên chủ yếu là Nhị Nhạc, Chu Thanh Tùng nể mặt Nhị Nhạc mới sang chơi chung.
Triệu Xuân Lan nhìn hai đứa con chờ mong nhìn cô ấy, lập tức giơ tay ra xoa xoa lông mày: "Ăn đi, lần sau đưa Miên Miên về nhà chơi, biết chưa?"
Cô ấy cũng phải đi mua một túi bánh hạch đào mới được, nếu không cứ nhận của Mỹ Vân hoài cũng không tốt.
Được mẹ cho phép Nhị Nhạc vui vẻ cũng kéo theo Chu Thanh Tùng vui vẻ theo, rồi cùng đi vào nhà.
Mấy đứa trẻ vừa đi, thì ông Quý bà Quý đi tới: "Có nhiều cua lông thế à?"
Bà Quý gọi tên của con cua, hơn nữa còn gọi là cua lông chứ không phải con cua.
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng đáp lại: "Mẹ, mẹ định làm gì ăn?"
Bà Quý nghĩ ngợi một lúc: "Hấp đi, thịt cua to còn rất tươi, hấp ăn mới tròn vị được."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy nấu cua hấp."
Miên Miên ló đầu ra: "Mẹ ơi, con muốn ăn cua vị cay."
Cô bé đã từng ăn món tôm cua cay cay mà mẹ làm rồi, vừa cay vừa ngon.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ biết rồi."
Miên Miên đi tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân làm nũng, cười hì hì nói: "Con yêu mẹ nhất trên đời."
"Mẹ cũng yêu con nhất trên đời."
Thẩm Mỹ Vân không hề keo kiệt biểu đạt lòng yêu thương của mình, khiến Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai nhìn đến ngây người.
Hai người có chút ngại ngùng: "Có lộ liễu quá không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Sao mà thế được? Em yêu Miên Miên, Miên Miên cũng yêu em, bọn em đều yêu đối phương, vì sao không thể nói ra?"
Vì sao?
Đương nhiên là bởi vì ngại rồi, thời đại bây giờ mọi người còn rất dè dặt trong việc thể hiện tình yêu ra ngoài.
Mặc kệ là tình yêu nam nữ, hay là tình yêu của ba mẹ và con cái đều y như vậy.
Hai người chưa từng nhìn thấy cách dạy con này của Thẩm Mỹ Vân bao giờ.
Khiến cho Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai như có điều suy nghĩ.
Thẩm Mỹ Vân cũng không chú ý nhiều lắm, cô thả cua vào trong chậu lớn, rồi gọi bọn người Quý Trường Tranh tới: "Mọi người rửa sạch cua trong chậu này, rồi hấp chúng lên."
Một chậu lớn này có ít nhất khoảng ba mươi cân.