Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:20:15
Lượt xem: 94
"Giữ gìn sức khỏe, có việc gì cần thì nhớ gọi cho con. Số điện thoại của phòng thông tin quân đội mỗi ngày đều có người trực."
"Ừ"
Dù có nghìn lời muốn nói, nhưng cũng đến lúc phải chia tay.
Sư phụ Lý kéo máy kéo ầm ầm, có vẻ thúc giục.
Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên, hướng về phía họ nói lời tạm biệt: "Không cần tiễn, mọi người mau quay về đi."
Không thể quay về được.
Đối với Trần Thu Hà và hai người họ, họ sẽ không quay về cho đến khi không còn thấy bóng lưng rời đi.
Sau khi lên máy kéo, vẫn có thể nhìn thấy Trần Thu Hà và những người khác đang đứng từ xa.
Bà nội Quý thở dài: "Cha mẹ trên đời đều thật đáng thương."
Thế nhưng, ông nội Quý nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý, liền hạ giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Trước đây ông đã cùng bạn bè suy đoán rồi."
"Những người như họ là những nhân tài có ích cho đất nước, sớm muộn gì cũng có ngày trở về."
Đây là lần đầu tiên ông nội Quý nói một vấn đề nhạy cảm như vậy trước mặt con dâu.
Đây cũng có thể coi là thông tin từ người trong cuộc.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc, không ngờ Quý gia lại nhạy bén đến vậy.
Nói cách khác, những người có tầm nhìn xa là những người nhạy bén.
Có khả năng nhìn thấy tương lai, nhìn xa trông rộng.
Cô thấp giọng trả lời: "Bây giờ chỉ còn chờ ngày đó đến thôi."
Khi cha mẹ rời khỏi Đại đội Tiền Tiến và quay lại với công việc chính của họ, cuộc sống của họ sẽ thực sự tốt đẹp hơn.
*
Từ Đại đội Tiền Tiến đến Công xã Thắng lợi, từ công xã Thắng Lợi đến bến xe Mạc Hà, rồi đến đồn trú, họ phải di chuyển ba chuyến.
Cuối cùng họ cũng trở về.
Trước khi vào đồn trú, họ đến chốt kiểm tra để ghi danh, sau đó, Thẩm Mỹ Vân dẫn ông bà Quý và Miên Miên về nhà.
Việc làm đầu tiên khi về đến nhà là nằm xuống và nghỉ ngơi trong nửa giờ.
Trên thực tế, Đại dội Tiền Tiến cách đồn trú không xa lắm, nếu tự mình lái xe sẽ mất hơn ba giờ.
Nhưng nếu đi tàu thì phải đổi tuyến, đổi tuyến thì phải đi đường vòng, quãng đường ba tiếng ban đầu giờ thành sáu tiếng.
Việc di chuyển luôn gây mệt mỏi, cho nên khi Thẩm Mỹ Vân về nhà, cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát.
Ban đầu dự định chỉ nửa giờ, nhưng cuối cùng lại nằm đến hơn bốn giờ chiều.
Được.
Khi Thẩm Mỹ Vân tỉnh dậy.
Ngược lại, ông bà Quý đều khỏe mạnh, hồi phục cũng nhanh, họ đã bắt đầu nhổ cỏ trong sân vườn.
Bọn họ đã hơn một tháng không về nhà, cộng thêm việc Quý Trường Tranh đi làm nhiệm vụ liên tục, sân vườn bên ngoài gần như vắng tanh.
Ông nội Quý không thể ngồi yên, bắt đầu bận rộn. Bà nội Quý đứng bên cạnh, tay cầm bình tưới nước.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy, cười nói: "Ba, chờ Quý Trường Tranh trở về để anh ấy nhổ cỏ đi, anh ấy còn trẻ, có thể ngồi lâu được."
Ông nội Quý: "Không sao đâu. Ba vẫn có thể làm được"
"Con làm việc của con là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sau khi mang về vài túi đồ, thực phẩm và thuốc, liền bắt đầu phân loại.
Cô lấy ra một chiếc xúc xích, cắt làm hai phần, lấy một ít cá khô cũng chia làm hai phần.
Đặt sang một bên, cô quay vào nhà nhìn Miên Miên, Miên Miên vẫn đang ngủ, cô không muốn làm phiền.
Cô lại tiếp tục công việc của mình.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Miên Miên cũng tỉnh dậy, việc đầu tiên cô bé làm khi ra khỏi giường là đi tìm mẹ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn bộ dáng đáng yêu của Miên Miên, không khỏi mỉm cười: "Ngủ có ngon không?"
"Đói bụng không?"
Miên Miên gật đầu rồi lại lắc đầu.
"May là bữa trưa chúng ta ăn ở nhà hàng vẫn chưa tiêu hóa hết."
Bọn họ ăn trưa tại một nhà hàng quốc doanh tại thành phố Mạc Hà, có bún thịt heo và một đĩa cà tím xào, hai món đó cả bốn người đều chưa ăn hết.
Chỉ có thể nói rằng suất ăn ở các nhà hàng hiện nay là quá đủ.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy mẹ có thể nhờ con một việc được không?"
Miên Miên lập tức trở nên hăng hái: "Mẹ nói đi."
"Việc này..." Thẩm Mỹ Vân đưa cho cô bé hai cái túi đã được sắp xếp sẵn: "Những món này đem đến cho dì Xuân Lan và tham mưu trưởng."
"Con làm được không?"
Miên Miên gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đưa nó cho dì Xuân Lan."
"Mang cho chị cái gì vậy?"
Ngay khi vừa vào trong sân, Triệu Xuân Lan đã nghe được Thẩm Mỹ Vân dặn dò Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ lại, bọn họ đã quay về cả buổi chiều, Triệu Xuân Lan nhận được tin tức cũng là chuyện bình thường.
Cô mỉm cười nói: "Chẳng phải chúng em về thăm nhà sao? Có mang theo một chút đặc sản, em định để Miên Miên đem tới cho chị, may mà chị đã tới đây rồi."
Nghe xong, Triệu Xuân Lan nhanh chóng bước tới: "Em có thứ muốn cho chị, vừa hay chị cũng có thứ mang tới cho em."
Nói xong, cô ấy xách một cái thùng nhỏ đi vào.
Thẩm Mỹ Vân có chút tò mò.
Triệu Xuân Lan đưa cho cô cái thùng nhỏ: "Nhìn xem?"
Thẩm Mỹ Vân mở ra, kinh ngạc nói: "Cua hoàng đế?"
Với chiếc càng lớn có lông màu xám và thân hình vuông vắn, con cua này trông rất uy nghi
"Cua hoàng đế?"
Triệu Xuân Lan nhấn mạnh từng chữ trong tên này: "Nghe hay đấy, nhưng ở đây mọi người gọi là cua."
Thẩm Mỹ Vân muốn giơ tay sờ thử con cua này, nhưng khi nó mở to càng chuẩn bị tấn công, cô liền vội rút tay lại.
"Con cua này cũng to phết nhỉ? Ít nhất cũng phải ba lạng đi? Chị bắt được nó ở đâu vậy?"
Triệu Xuân Lan trả lời: "Ở đầm lầy."
"Nhưng nó không dễ bắt chút nào, chị cùng Ngọc Lan bắt cả một ngày cũng chỉ bắt được khoảng hai mươi con, biết được mọi người đã về, cho nên mới đem sang một chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ấy tính theo số người nên đã đem sang tám con, Miên Miên vẫn còn nhỏ, mỗi người có thể ăn hai con!
Thẩm Mỹ Vân dùng đũa gắp một con cua ra, con cua béo ngậy bị lật ngược lại, lộ ra cái bụng trắng nõn.
Là cua cái, vừa đúng vào tháng chín, thịt cua mùa này thường béo ngậy. Đặc biệt là phần gạch cua trong bụng gần như sắp chảy ra ngoài.
Thậm chí chưa ăn, Thẩm Mỹ Vân cũng có thể tưởng tượng ra vị ngon của phần gạch cua này.
"Khi nào thì chị lại bắt? Cho em đi cùng nhé?"
Cô có thể một mình ăn hết tám con cua to, tất nhiên chỉ ăn gạch cua chứ không ăn thịt cua.
Triệu Xuân Lan nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao chị và Ngọc Lan đều đến đó mỗi buổi sáng và chiều, em có muốn đi cùng không?"
Cô ấy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới năm giờ, ít nhất vẫn có thể bắt thêm một giờ nữa, bắt được bao nhiêu tùy thuộc vào vận may của chúng ta."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đi thôi!"
Cô suy nghĩ một lúc, định nhờ ông bà Quý chăm sóc Miên Miên, nhưng không ngờ...
Miên Miên nói: "Mẹ, con cũng muốn đi."
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, sau đó Triệu Xuân Lan liền nói: "Đi cùng nhau đi, Nhị Nhạc nhà chị cũng muốn đi."
"Ở đầm lầy cũng có rất nhiều trẻ con."
"Em cũng không muốn ngày nào cũng để Miên Miên ở nhà đúng không?"
Nghe thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân quyết định: "Vậy đi cùng nhau đi."
Nói xong, cô đi tìm ông bà Quý: "Bọn ta sẽ ở nhà, đợi Trường Tranh về rồi nói chuyện với nó."
Được rồi!
Ba mẹ chồng tốt quá.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Được rồi, tối nay chúng ta đi ăn cua hoàng đế nhé!"
Cô mang theo cái kẹp và túi lưới, đưa phần đặc sản cho Triệu Xuân Lan, còn cô cầm phần của Tham mưu trưởng.
Khi chuẩn bị đi, cô đem thêm một phần cho Thẩm Thu Mai.
Vừa hay Thẩm Thu Mai cũng đang ở nhà, khi được nhận một ít đặc sản, Thẩm Thu Mai cũng không lấy không, còn đưa cho Thẩm Mỹ Vân một túi hạt dẻ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Để sau đi, bây giờ tôi phải ra đầm lầy."
"Đi bắt cua á?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái.
"Tính thêm tôi nữa."
Vì vậy, Thẩm Thu Mai cũng cùng tham gia.
*
Quý gia.
Sau khi kết thúc buổi tập Quý Trường Tranh nhận được tin từ lính gác rằng vợ con và ba mẹ đã trở về.
Anh sắp xếp thời gian rồi về nhà một chuyến.
Vừa vào cửa, anh nhìn thấy sân vườn đã được nhổ cỏ, anh nhíu mày nhìn xung quanh: "Ba, mẹ, Mỹ Vân đâu?"
Anh chỉ nhìn thấy ba mẹ đang ở vườn rau chứ không thấy vợ.
Ông nội Quý đang dùng cuốc nhổ cỏ, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Con chưa gặp Mỹ Vân sao?"
Quý Trường Tranh lắc đầu.
"Mỹ Vân đưa Miên Miên đến đầm lầy, nói là đi bắt cua."
Cái này...
Quý Trường Tranh thở dài, day day trán: "Con biết rồi."
Anh quay người rời đi.
Không có chút do dự nào cả.
Bà nội Quý thấy vậy không khỏi thở dài: "Đúng là người ngoại giao."
Ông nội Quý không hề khó chịu, cười nói: "Bà quên mất, hồi đó tôi cũng như vậy sao."
Nghe vậy, bà Quý không khỏi không khỏi thở dài, không kìm được đá ông ấy một cái rồi nói: "Vậy nên ông mới không đáng tin, sao không để tôi sinh con gái đi."
Hết chàng trai này đến chàng trai khác khiến bà ấy đau đầu.
Chủ đề này ông nội Quý phải nói gì đây?
Hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ở một nơi khác.
Nhóm người Thẩm Mỹ Vân chỉ mất khoảng hai mươi phút để đi từ đồn trú đến đầm lầy.
Khi họ đến đã có rất nhiều người.
Tuy nhiên, không có người lính nào đến, chủ yếu là các chị dâu và những người dân bản địa đang hái lượm
Ngày nay, nhà nào cũng lo lắng về thực phẩm, ngay cả những món ăn ít thịt như cua vẫn được coi trọng.
Dù sao dạ dày cũng không có nước, ăn mấy con cua cũng có thể đỡ đói.
Triệu Xuân Lan vừa đi tới, liền dẫn bọn họ tránh xa nơi đông người nhất, chỉ vào đám cây thủy sinh màu xanh vàng trên những sạp cạn trên đầm lầy.
"Những con cua đó có thể đào hố, và một số sẽ ẩn dưới cây thủy sinh, lần nào chị và Ngọc Lan cũng bới qua đám cây thủy sinh trước."
Nhưng có thể tìm được bao nhiêu, còn phụ thuộc vào may mắn của từng người.
Thẩm Mỹ Vân nói cô đã hiểu, bốn người đi ba nơi khác nhau, không đứng cùng nhau.
Nếu đứng cùng nhau thì con cua tìm được tính cho ai?
Thẩm Mỹ Vân chọn một nơi có nhiều cây thủy sinh, Triệu Ngọc Lan và Triệu Xuân Lan đi cùng nhau, bọn họ chọn một nơi có nhiều hang.
Còn Thẩm Thu Mai chỉ tìm một nơi ngẫu nhiên, không xa cũng không gần.
Còn Miên Miên, ngay khi vừa đến đầm lầy, liền đi tìm Nhị Nhạc cùng chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-580.html.]
Thẩm Mỹ Vân cũng nhắc nhở thêm: "Đừng chạy quá xa, đừng xuống nước."
Miên Miên không quay đầu lại: "Mẹ, con biết rồi."
Thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn còn lo lắng.
Triệu Xuân Lan nói: "Mỹ Vân, Nhị Nhạc mỗi ngày đều chơi cùng đám trẻ trên đầm lầy, em cứ yên tâm."
Con trai nhỏ của cô ấy rất linh hoạt, ở chung với Miên Miên hiểu chuyện, hai đứa trẻ ở cùng nhau, không kém người lớn là bao.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn.
"Nhanh lên, mau bắt đi, bắt xong tối có thể về nhà ăn cua."
Trước khi mặt trời lặn cố gắng bắt thêm một ít.
Lời này vừa nói ra đều được mọi người hưởng ứng.
Vị trí Thẩm Mỹ Vân đứng có rất nhiều cây thủy sinh, cô nắm chặt cái kẹp lục lọi bên trong đám cây, những cây thủy sinh xanh tươi đã bén rễ trong lớp bùn nông.
Thật khó để kéo lên.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, sức kéo của cô không mạnh, chỉ đơn giản là nghĩ ra biện pháp lười biếng, cầm kẹp bới đám cây thủy sinh.
Nếu có hang bên trong thì chắc chắn cua hoàng đế sẽ nhảy ra.
Suy cho cùng, người ta gọi là đánh rắn động cỏ, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nghĩ là đánh cỏ dọa cua.
Không thể phủ nhận rằng phương pháp này vẫn rất hiệu quả, sau khi dùng kẹp đập vào đám thủy sinh, thật sự có cua đã chạy ra ngoài.
Thẩm Mỹ Vân nhìn kỹ hơn, một con cua thật to!
Đó là một con cua hoàng đế rất lớn với hai cái càng dài mạnh mẽ.
Thẩm Mỹ Vân có để cho nó chạy được không?
Cô đặt một chân xuống và chặn đường con cua, sau khi chắc chắn rằng nó không thể chạy trốn, cô dùng chiếc kẹp gắp con cua lên.
Nhìn xem, con này to quá!
"Con này ít nhất cũng ba lạng đi?"
Ánh mắt Triệu Xuân Lan sắc bén: "Bốn lạng."
"Ít nhất bốn lạng, nó đã lớn như vậy rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, càng thêm thích thú, cô bỏ vào cái thùng gỗ nhỏ, vẫn không quên nhìn cái bụng cua trắng nõn căng phồng.
Cô không quên, vui vẻ nói: "Đây là cua cái."
Nghĩ đến trứng cua trong bụng cua cái, cô không khỏi ứa nước miếng.
Đột nhiên, lại càng bắt cua chăm chỉ hơn.
Tuy nhiên, những lời trước đó của cô cùng với câu nói "cua bốn lạng" của Triệu Xuân Lan đã bị những người dân xung quanh nghe thấy.
Mọi người mang theo xô và giỏ, ồn ào di chuyển về phía đám người Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngạc nhiên: "Đi thôi, đổi chỗ đi."
Cô không muốn ở chung một nơi với nhiều người.
Triệu Xuân Lan có chút bất đắc dĩ: "Nói không chừng có thể bắt thêm được một chút?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không đâu, em đập đám thủy sinh lâu như vậy cũng chỉ có một con chui ra, có thể chỗ đó không có nhiều cua."
Nếu không, đám cua chui ra hẳn sẽ rất nhiều.
Cô rời khỏi đó, đi một đôi ủng cao đến đầu gối, vừa đi vừa nhìn xung quanh: "Ở đó ít cây thủy sinh hơn, còn có nhiều hố đất, mau đến đó đi."
Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai kinh ngạc nói: "Từ xa như vậy mà có thể nhìn thấy sao?"
Khoảng cách đó phải cỡ hàng trăm mét đó.
Thẩm Mỹ Vân nhếch môi, kiêu ngạo nói: "Em không có bị cận."
Đôi mắt tiêu chuẩn đó.
Nhưng cũng phải giữ gìn rất cẩn thận.
Cô vừa chỉ vào chỗ đó, Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai cũng tự nhiên đi theo: "Chúng tôi đi theo cô, may mắn của cô rất tốt."
Triệu Ngọc Lan cũng nói: "Hai ngày trước, khi tôi chị đến đầm lầy bắt cua, chúng tôi đã nghĩ rằng thật tốt nếu có cô ở đây."
Như vậy, họ có thể bắt được nhiều hơn.
Nhưng đáng tiếc, may mắn của hai chị em họ không tốt, không bắt được nhiều cua.
Nếu có thể bắt được mười con một ngày, cũng tính là may mắn rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe Triệu Ngọc Lan nói, liền bắt đầu buôn chuyện: "Ngọc Lan, cô và chỉ đạo viên Ôn khi nào kết hôn?"
Triệu Ngọc Lan được hỏi có chút ngượng ngùng.
Nhưng dù sao cũng là người quen, cô ấy cũng không giấu giếm.
"Chúng tôi dự định ngày 15 tháng 8 kết hôn."
Thẩm Mỹ Vân đếm trên đầu ngón tay: "Còn chưa đầy một tuần nữa phải không?"
Bọn họ vừa vặn kết hôn vào ngày 15 tháng 8.
Triệu Ngọc Lan ngượng ngùng gật đầu: "Ừ, chị Mỹ Vân lúc đó phải tới dự tiệc cưới đó."
Đây coi như là cô ấy mời một mình Thẩm Mỹ Vân.
Đương nhiên, nếu chỉ đạo viên Ôn mời Quý Trường Tranh, đó là do anh ấy tự mời, hai việc này không liên quan đến nhau.
Thẩm Mỹ Vân dùng kẹp chọc một cái lỗ trên cát, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi nhất định sẽ đến."
Đó là một cái hố trống không, cô có chút thất vọng, tiếp tục đi đến cái hố tiếp theo.
Kết quả là, cô nghe thấy Thẩm Thu Mai nói: "Mỹ Vân, có lẽ cô không biết, ngôi nhà mà Ngọc Lan và chỉ đạo viên Ôn đăng ký kết hôn nằm ngay cạnh nhà cô."
Họ kết hôn muộn, nhà họ cơ bản đã ở cạnh nhau.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Căn nhà trống bên phải sao?"
Bên trái đã có người ở rồi.
Triệu Ngọc Lan gật đầu: "Ừ, căn nhà có hai phòng ngủ bên cạnh."
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyển tới đây cùng nhau bàn chuyện."
Triệu Ngọc Lan ngượng ngùng gật đầu.
Ngay khi Thẩm Mỹ Vân đang ngẫu nhiên cầm kẹp đào một chiếc hố, cô đột nhiên phát hiện bên kia cái kẹp có gì đó không đúng?
Có vẻ như có thứ gì ngăn lại?
Không thể đ.â.m xuống được?
Thẩm Mỹ Vân dừng một chút: "Chờ một chút."
Cô vừa dừng lại, những người khác cũng dừng lại theo.
"Có gì đó."
Cô ngồi xuống, dùng kẹp đ.â.m mạnh vào bên trong, nhưng đào càng sâu lại càng trống rỗng?
Đầu kia của chiếc kẹp đột nhiên không có gì cả?
Giây tiếp theo.
Cô nhìn thấy dưới chân Triệu Xuân Lan có một cái hố, một con cua lớn đột nhiên chạy ra, trên lưng còn có dấu vết không mấy rõ ràng của chiếc kẹp?
Con cua này trốn sang cái hố khác giống như chuột chũi?
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên hoảng loạn: "Nhanh lên, nhanh lên"
Triệu Xuân Lan nhanh chân nhanh mắt, giẫm lên lưng cua nhưng với lực quá mạnh.
Một cú đá khiến con cua bay về phía tây.
Ngay cả thịt cua cũng nát vụn.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Triệu Xuân Lan: "Xin lỗi, chị dùng hơi nhiều lực."
"Lần sau cẩn thận." Sau đó, cô quỳ xuống nhìn con cua, vỏ cua bị vỡ thành từng mảnh còn thịt cua thì nằm trong cát.
Hoàn toàn không thể ăn được nữa.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Thẩm Mỹ Vân nhìn đi nhìn lại con cua, cảm thấy có chút đau lòng, nếu đem những con cua này ra chợ bán, một con cua ba lạng cũng được vài chục đồng.
"Được rồi, Mỹ Vân đừng thấy tiếc nữa, lát nữa chị sẽ tìm một con cua lớn tặng lại cho em."
Triệu Xuân Lan tự tin nói.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chỉ là thấy tiếc thôi."
Triệu Xuân Lan thắc mắc: "Cái này có gì đáng tiếc? Trước đây nhiều người còn bắt cua cho lợn ăn mà?"
Thẩm Mỹ Vân: "???"
Cái gì?
"Cho lợn ăn cua hoàng đế?"
Cô tuyệt đối không thể tiếp nhận điều này.
Triệu Xuân Lan ôm thùng nhỏ nhìn quanh, vừa nhìn vừa trả lời: "Đúng vậy, trước kia ở đây giàu có, lương thực cũng không thiếu, loại cua này thịt không nhiều, ăn cũng không tiện, mọi người đều đem về cho lợn ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đây thật sự là một sai lầm.
Lợn còn được ăn ngon hơn cô!
Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mỹ Vân tái xanh, Triệu Xuân Lan vội vàng ngăn cản cô: "Đây là chuyện xảy ra mấy năm trước, hai năm nay thời thế không phải khó khăn hơn một chút sao? Đừng nói là cua, ngay cả ốc sên cũng bị mọi người đem về."
Chân muỗi cũng là thịt phải không?
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân thở dài nói: "Người ta dùng cua để nuôi lơn, chúng ta thì không đủ ăn."
Thật đáng tiếc!
"Được rồi, nhanh lên nào." Cô đặt ra mục tiêu nhỏ, sau khi bắt đầy một thùng sẽ bắt thêm túi lưới.
Trong trường hợp gia đình có quá nhiều người mà lại không đủ thức ăn.
"Chúng ta chia ra đi."
"Lát nữa chúng ta quay lại gặp nhau nhé!"
Thẩm Mỹ Vân đã sẵn sàng làm việc, nhìn dáng vẻ uy nghiêm và khí thế của cô.
Triệu Xuân Lan cũng không nản lòng, tự nhủ rằng ở đây không có nhiều cua, nếu thực sự có nhiều cua, cô ấy và Ngọc Lan sẽ không bận rộn cả ngày lẫn đêm chỉ để bắt được khoảng hai mươi con.
Sau khi nhìn Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Thẩm Thu Mai có vẻ suy ngẫm: "Hai người có để ý thấy Mỹ Vân đặc biệt thích cua không?"
Ngày trước đi bắt tôm, cũng không có tinh thần như vậy, bắt một lúc liền bỏ chạy.
Chưa kể còn có những loại nấm tùng nhung vô cùng giá trị cũng chỉ vừa hái vừa chơi, lần đầu tiên thấy cô chăm chỉ như vậy.
"Tôi cũng thấy như vậy."
"Có lẽ cô ấy thích ăn?"
Triệu Xuân Lan không chắc chắn nói: "Nếu tôi biết cô ấy thích ăn như vậy, tôi đã đưa cho cô ấy mười con còn lại ở nhà rồi."
"Quên đi. Chúng ta bắt trước rồi nói chuyện sau nhé."
Ở bên kia, Thẩm Mỹ Vân không biết mọi người đang nghĩ đến việc cho cô toàn bộ cua trong nhà.
Cô đang quan sát cẩn thận và đi lang thang xung quanh.
Đây một bước, kia một bước.
Không giống như tôm, cua hiếm khi tụ tập thành đàn.
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân như bị tát vào mặt vì nhìn thấy một đám cua lớn.
Chúng nằm sát bờ sông, đang thở ra bong bóng.
Chết tiệt!
Thẩm Mỹ Vân bây giờ chỉ có thể chửi thề, đám cua này trị giá bao nhiêu cơ chứ?
Bờ sông này toàn là cua to xếp chồng lên cua nhỏ!
Thẩm Mỹ Vân vốn luôn bình tĩnh, bây giờ hơi thở nặng nề hơn một chút, có rất nhiều gạch và thịt cua.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Thẩm Mỹ Vân nhéo ngón tay ra hiệu mình bình tĩnh lại. Sau tất cả cô vẫn nhớ rõ kết cục của con cua ban nãy bị phát hiện.
Cô vẫn còn nhớ nó.