Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-10-22 22:09:22
Lượt xem: 48
Cán bộ Triệu cầm lấy đơn xin, mở to mắt nhìn kỹ, cuối cùng mới dừng lại ở mục quan hệ gia đình.
"Thẩm Miên Miên là con gái của cô?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Thẩm Hoài Sơn là ba của cô?"
Thẩm Mỹ Vân đang muốn gật đầu, liền thấy sắc mặt cán bộ Triệu biến sắc: "Thẩm Hoài Sơn là cha của cô sao?"
Anh ta xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.
Tim Thẩm Mỹ Vân đập thình thịch, gật đầu: "Vâng, cán bộ Triệu, có chuyện gì sao?"
Cán bộ Triệu không nói gì, anh ta chỉ đứng dậy, lấy túi lưới từ trong ngăn kéo ra, trả lại nguyên vẹn món quà cho Thẩm Mỹ Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Xin lỗi, tôi không thể giúp cô chuyện này được."
Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút,"Không phải, cán bộ Triệu, chỉ là..."
Thái độ khi nãy của anh ta đâu phải như này đâu.
Hơn nữa đều đã đồng ý rồi mà.
Cán bộ Triệu xua tay: "Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ."
Nhìn đồng chí nữ dần trở nên lo lắng trước mặt mình.
Anh ta thở dài: "Thấy cô thành ý như thế, tôi sẽ nói thật cho cô biết, chỉ vì một điều duy nhất chính là Thẩm Hoài Sơn là ba của cô, nên tôi không thể để cô về nông thôn được."
Thẩm Mỹ Vân lẩm bẩm nói: "Ba tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu xa gì, hơn nữa cả đời ông ấy đã cứu được vô số người."
Cán bộ Triệu lộ vẻ thông cảm: "Nhưng ông ấy đã từng ra nước ngoài du học."
Vừa dứt lời.
Thẩm Mỹ Vân lâm vào trầm mặc: "Đây không phải lỗi của ba tôi, năm ấy ông ấy sang Đức du học, là do quốc gia bỏ tiền ra cho đi."
"Đồng chí Thẩm, cô nói với tôi cũng vô ích thôi."
"Tôi nói cho cô biết chuyện này, tất cả nhân viên ở chỗ chúng tôi đều đã được thông báo. . . Không đụng vào nhà họ Thẩm."
Bây giờ nhà họ Thẩm như một đống lửa đang cháy dữ dội, không ai dám động tới.
Ai trèo lên sẽ bị mồi lửa đốt cháy, dù không c.h.ế.t cũng sẽ bỏng da.
Cho nên. . .
Anh ta không thể giúp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-58.html.]
Không dám giúp chứ đừng nói chi đến việc không giúp được.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ngơ ngác nói: "Ngay cả ngài cũng không thể giúp được sao?"
Cán bộ Triệu lắc đầu: "Tôi không thể."
Những người khác nói nhỏ nhẹ, không có khả năng.
Mắt thấy sắc mặt vị đồng chí nữ trước mắt đã tái nhợt đến mức mắt thường có thể thấy được, anh ta có chút cảm thông nói: "Nếu, tôi chỉ nói nếu. . ."
Nếu có người đảm bảo thì không phải là không thể.
Tuy nhiên, người đảm bảo chắc chắn phải là nhân vật tai to mặt lớn mới được.
Bây giờ mấy người chức cao vọng trọng đều là đèn nhà ai người nấy rạng, cực kỳ sợ bị vạ lây.
Ai có thể sẵn sàng giúp đỡ cơ chứ?
Vì vậy, khi lời vừa đến miệng, anh ta cũng không tiếp tục.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân tuyệt vọng bước ra ngoài, cán bộ Triệu nghĩ tới điều gì đó, vội vàng trả đồ lại cho cô.
"Đem đồ của cô đi đi, lần sau đừng tới đây nữa."
Nếu có người biết anh ta có dính dáng tới nhà họ Thẩm, đến lúc đó lại nhân cơ hội kéo anh ta vào rắc rối.
Anh ta vẫn phải chăm sóc vợ và con mình nữa.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân ra ngoài, cán bộ Triệu quay đầu, liền nhìn thấy người đứng đầu văn phòng Giáo dục Thanh niên của anh ta, chính là chủ nhiệm Lâm đang đứng sau mình.
Cán bộ Triệu lập tức hoảng sợ: "Lâm Lâm Lâm, chủ nhiệm. . ."
Sao ngài lại ở đây?
Đối phương chỉ liếc anh ta một cái, vỗ vỗ vai anh ta, động viên nói: "Tiểu Triệu này, cậu hành xử khá tốt đó."
Thế nào là hành xử khá tốt chứ?
Cán bộ Triệu nghĩ đến chuyện bản thân đã cự tuyệt Thẩm Mỹ Vân khi nãy.
Không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn thay, anh ta đã từ chối.
Tuy nhiên, anh ta không nhịn nổi tò mò hỏi: "Chủ nhiệm Lâm, sao hôm nay ngài vẫn chưa tan làm vậy?"
Phải thu hết can đảm mới dám hỏi.
Có vẻ như tâm tình chủ nhiệm Lâm rất tốt, hiếm khi lại trả lời anh ta: "Tôi sao, tôi đang đợi một vị khách quý."
Nói xong, ông ta phủi bụi không tồn tại trên đồng hồ rồi nói: "Đi thôi, Tiểu Triệu, đi tiếp đãi với nào."
*