Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:30
Lượt xem: 101
"Cô ấy gả qua đó rồi sao nữa? Đến lúc đó sinh con rồi sao? Vừa ôm con vừa đi làm sao?"
Trước giờ miệng lưỡi của Tào Chí Phương rất sắc bén, không nể mặt ai, cô ấy nói ra sự thật nếu Diêu Chí Anh muốn gả cho đối phương.
"Đừng nghĩ chị nói dối, tình hình của nhà họ Triệu như vậy, Triệu Dã nuôi em nổi không? Ngay cả người mẹ mù của mình cậu ta còn nuôi không nổi nữa là."
"Em..."
"Em còn muốn gả nữa sao?"
Tào Chí Phương hỏi.
Diêu Chí Anh không lên tiếng.
Kiều Lệ Hoa đang yên tĩnh đọc thư đột nhiên lên tiếng: "Chí Anh, nếu em thật sự thích cậu ấy, cảm thấy có thể chống đỡ được hết mọi chuyện thì cứ gả đi."
"Nếu em đang do dự thì mời em nhìn tình cảnh của chị một chút."
Cô ấy thốt ra những lời này, lập tức trong phòng yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Kiều Lệ Hoa.
Lúc Kiều Lệ Hoa và Hậu Đông Lai chia tay, mọi người ở điểm thanh niên đều hết sức bất ngờ.
Cho dù Tào Chí Phương có sắc bén, chanh chua khắc nghiệt cỡ nào cũng không bao giờ đề cập tới Hậu Đông Lai lần nào trước mặt Kiều Lệ Hoa cả.
Mọi người cũng đang tận lực đang tận lực, để không chạm đến vết thương của Kiều Lệ Hoa.
Đương nhiên, Kiều Lệ Hoa cũng không tự mình đề cập đến đối phương.
Chẳng qua là khi cô ấy lấy mình làm ví dụ trước nhiều người như vậy, ai nấy cũng thấy bất ngờ.
Bao gồm cả Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Diêu Chí Anh kinh ngạc nhìn cô ấy.
Kiều Lệ Hoa bình tĩnh đi tới trước mặt Diêu Chí Anh, cô ấy nói: "Em có biết người trong đại đội đánh giá chị như thế nào không?"
Cô ấy hỏi một câu nhưng Diêu Chí Anh không nói gì ngay.
Cô ấy biết, mọi người ở sau lưng chửi Kiều Lệ Hoa là giày rách không ai cần.
Những lời đó Diêu Chí Anh đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Kiều Lệ Hoa nhìn sắc mặt của Diêu Chí Anh một cái, cô ấy cũng biết Chí Anh biết chuyện này.
"Chị không khuyên em, chị chỉ nói cho em nghe một chuyện, người giúp mình đỡ cực chỉ có bản thân mình thôi chứ không phải là bất cứ người đàn ông nào cả."
"Những người đàn ông đó sẽ giúp em lúc này, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, bọn họ sẽ bỏ đá xuống giếng để em vĩnh viễn không thoát thân được."
Những lời mà Kiều Lệ Hoa quá thẳng thắn và thực tế.
Diêu Chí Anh không nói nên lời, vào giờ khắc này mọi sự xấu hổ hay rung động đều bị thực tế đánh gục.
"Còn nữa chị chưa nói đến, nhà Triệu Dã bọn họ ba đời đơn truyền, em gả qua đó thì tất yếu phải sinh con trai cho bọn họ truyền thừa hương khói, em có thể đảm bảo mình nhất định sẽ sinh được con trai không?"
Ai có thể đảm bảo đây?
Diêu Chí Anh cũng không cách nào đảm bảo được.
"Nếu em không thể nào bảo đảm mọi thứ được, vậy thì Chí Anh, xin em đừng tùy tiện quyết định, vì mỗi quyết định của em sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau này của mình."
Ví dụ như Kiều Lệ Hoa này đây.
Nếu không phải gặp được Thẩm Mỹ Vân thì bây giờ cô ấy sống không bằng c.h.ế.t rồi.
Diêu Chí Anh rơi vào trầm mặc.
Bên ngoài, Triệu Dã xách một con chim cút, đứng bên ngoài điểm thanh niên gọi: "Thanh niên tri thức Diêu, thanh niên tri thức Diêu."
Vừa gọi xong...
Tất cả mọi người đều nhìn sang Diêu Chí Anh.
Nếu là Diêu Chí Anh trước kia, nghe thấy tiếng của Triệu Dã, cô ấy nhất định sẽ mừng rỡ. Nhưng hiện tại, cô ấy không chỉ không mừng rỡ mà còn thấy khủng hoảng nữa.
Tào Chí Phương thấy Diêu Chí Anh không lên tiếng, bèn đáp lại thay Diêu Chí Anh: "Đồng chí Triệu, Diêu Chí Anh không có ở đây, hơn nữa... sau này cậu cũng đừng đến tìm Chí Anh nữa."
Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Dã lập tức trở nên khó coi, anh ta ngẫm nghĩ chốc lát: "Thanh niên tri thức Tào, phiền cô gọi thanh niên tri thức Diêu cho tôi được không, tôi có lời muốn nói với cô ấy."
Tào Chí Phương vừa nghe vậy bèn trở mặt, không nhịn được nói: "Tôi nói rồi, Diêu Chí Anh không có ở đây, Diêu Chí Anh không có ở đây, cậu có nghe hiểu tiếng người không?"
Quả thực không nể mặt chút nào.
Bên ngoài Triệu Dã cau mày, trong lòng thì thầm nghĩ tính khí của thanh niên tri thức Tào này tệ quá đi, thảo nào về đại đội ba năm mà không ai vừa ý cả.
Nhưng rốt cuộc cũng không nói ra ngoài được.
Anh ta nói: "Nếu cô ấy không có ở đây, vậy thì tôi chờ cô ấy trước cửa vậy."
Sao mà người này lì vậy.
Tào Chí Phương theo bản năng nhìn Diêu Chí Anh: "Em xem đi?"
Diêu Chí Anh nhất thời muốn òa khóc.
"Được rồi, không ai trách Chí Anh chuyện này được cả, cô ấy còn nhỏ mà."
Kiều Lệ Hoa tiếp lời.
"Chí Anh, em nghĩ thế nào? Còn tiếp tục với đồng chí Triệu được không?"
Đương nhiên hai người bọn họ đang ở giai đoạn chưa quá sâu sắc, chỉ có thể nói là mập mờ, cả hai đều có hảo cảm với nhau.
Diêu Chí Anh nào còn dám tiếp tục nữa.
Những lời các chị nói dọa cô ấy sợ c.h.ế.t khiếp rồi.
Lúc này cô ấy lắc đầu: "Không được, không được, em không muốn nữa."
Kiều Lệ Hoa và Thẩm Mỹ Vân nghe vậy bèn không khỏi cười.
"Như vậy đi, nếu em nghĩ thông suốt rồi, vậy thì chị sẽ đi nói rõ với người ta cho."
Nghe vậy, Tào Chí Phương bèn nhíu mày: "Tôi đã nói em ấy không có đây rồi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Nam đồng chí đó rõ ràng anh ta chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, có vài lời Chí Anh cũng cần phải tự mình nói rõ để sau này tránh phiền toái."
"Phiền toái?"
Sắc mặt Diêu Chí Anh tái nhợt: "Nếu anh ta cứ làm phiền mãi thì sao đây? Em không đồng ý quen anh ta đâu."
"Nếu em nghĩ kỹ rồi thì cứ nói với anh ta, em thấy cả hai không hợp, không đồng ý với anh ta, những chuyện khác không cần lo."
Sợ Diêu Chí Anh mềm lòng, Thẩm Mỹ Vân nhấn mạnh: "Dù anh ta có nói gì đi nữa cũng đừng nghe, em cứ nhớ phải từ chối là được."
"Hoàn thành mục đích thì quay lại."
"Bọn chị chờ em trong phòng."
"Em đừng sợ, có chuyện gì thì kêu một tiếng, bọn chị sẽ ra đó."
Những lời này như tiếp thêm dũng khí cho Diêu Chí Anh, cô ấy gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Thấy cô ấy đi ra, nhất thời ánh mắt Triệu Dã sáng lên. Anh ta đứng lên, đưa chim cút cho cô ấy: "Thanh niên tri thức Diêu, cho cô cái này, lấy về nấu ăn bồi bổ sức khỏe một chút."
Nhà ăn ở niên đại này không đủ cơm, được ăn thịt là điều rất xa xỉ.
Dù thịt chim cút không nhiều nhưng chân con muỗi cũng là thịt mà.
Nếu là lúc trước thì Diêu Chí Anh nhất định sẽ mừng rỡ, nhưng nghĩ đến lời nói của các chị, cô ấy nhất thời lắc đầu như trống lắc.
"Đồng chí Triệu, chúng ta không thích hợp đâu, anh mang đồ về đi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Triệu Dã hoàn toàn biến mất sạch: "Thanh niên tri thức Diêu, tôi có làm gì chưa đủ tốt à?"
Trên mặt anh ta có vết thương.
"Không phải không phải, anh rất giỏi, nhưng mà chúng ta không thích hợp."
Diêu Chí Anh nhấn mạnh: "Anh mang đồ về đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Nào được chứ.
Nhà Triệu Dã thật sự quá nghèo, ở đại đội không có ai bằng lòng gả con gái cho anh ta cả.
Lúc này anh ta mới chuyển mục tiêu sang điểm thanh niên.
Thanh niên trẻ tuổi dễ dụ, lời ngon tiếng ngọt là được.
Nhưng Triệu Dã không ngờ rằng ban đầu còn tốt lắm mà, đối phương cũng có hảo cảm với anh ta.
Sao lại đột nhiên đổi ý được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta trầm xuống: "Có phải những thanh niên tri thức khác trong điểm chê tôi nghèo không?"
"Vậy nên giờ cô mới đổi ý?"
Diêu Chí Anh còn nói gì được nữa?
Cô ấy lắc đầu theo bản năng: "Không phải."
Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến Triệu Dã nghĩ là vậy thật: "Tôi cũng biết, nhất định các cô ấy nói xấu về tôi."
"Chí Anh..." Anh ta thâm tình nói: "Cô không giống các cô ấy, tôi biết cô sẽ không chê tôi đúng không?"
Anh ta nghèo một chút nhưng tương lai nhất định sẽ có tiền mà.
Cô ấy lập tức trợn tròn mắt.
"Không phải, không liên quan đến mọi người, tôi cũng không có nói anh nghèo, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp thôi."
"Vậy chẳng phải là chê tôi nghèo sao."
Triệu Dã ra vẻ thông thạo: "Tôi không ngờ cô cũng là nữ đồng chí giống bọn họ."
Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng thấy vậy bèn nhíu mày, kêu một tiếng: "Chí Anh, nói xong chưa?"
Nghe vậy, Diêu Chí Anh tỉnh hồn, cô ấy nói với Triệu Dã: "Bạn tôi gọi rồi, tôi đi trước đây."
"Vậy thôi, chúng ta không thích hợp đâu, sau này anh đừng tìm tôi nữa."
Thấy Diêu Chí Anh sắp rời đi, Triệu Dã vô thức kéo tay Diêu Chí Anh lại: "Cô đừng đi."
Diêu Chí Anh nhất thời bối rối: "Anh buông tay."
Mặc dù hai người có tình cảm mập mờ nhưng cũng có giới hạn, đừng nói là nắm tay nhau, ngay cả quần áo còn chưa chạm qua lần nào.
"Cô nói rõ xem, chúng ta không thích hợp ở đâu?"
Triệu Dã trừng hai mắt, anh ta như vậy quả thật khiến Diêu Chí Anh hơi sợ.
Trước kia khi hai người gặp nhau, Triệu Dã vẫn luôn rất tỉ mỉ, biết quan tâm chăm sóc người khác.
Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn khác xa với hình tượng trước đó.
Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa, còn có Tào Chí Phương, cả ba cô ấy đều vọt ra.
Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa phụ trách lôi Diêu Chí Anh ra sau mình.
Tào Chí Phương phụ trách ba hoa: "Hai người thích hợp thế nào được? Chí Anh tốt nghiệp trung học, thi thoảng rảnh thì thích đi xem rạp chiếu bóng để xem phim điện ảnh, lúc còn ở nhà thì em ấy lâu lâu lại đến bách hóa cao ốc mua chút đồ."
"Tôi hỏi cậu, em ấy gả cho cậu liệu cậu có lo được không?"
Lời này khiến Triệu Dã á khẩu không trả lời được.
Bởi vì không có tiền.
Bởi vì không có điều kiện.
Anh ta hít sâu một hơi: "Bây giờ tôi chưa làm được nhưng sau này tôi nhất định sẽ làm được."
"Sau này là bao lâu? Ba năm, mười năm, hay hai mươi năm?"
Tào Chí Phương nói năng quá sắc bén khiến Triệu Dã á khẩu.
"Bây giờ cậu đã rõ hai người không thích hợp ở đâu rồi đúng không?"
"Triệu Dã, cậu vẫn chưa hiểu sao, đây chính là sự chênh lệch giữa hai người đấy."
"Tôi có thể thay đổi..."
Diêu Chí Anh lắc đầu một cái: "Không sửa được đâu, giống như mẹ anh vậy, một mực đòi anh phải sinh một đứa con trai truyền thừa hương khói."
"Anh có thay đổi được ý kiến của mẹ mình không?"
Sao mà thay đổi được.
Đây là suy nghĩ từ trong thâm căn cố đế của mẹ anh ta rồi.
Triệu Dã nói: "Nếu chúng ta kết hôn, đứa bé đầu tiên là con trai thì sao."
"Nếu không phải thì sao?"
Diêu Chí Anh lập tức hỏi ngược lại.
Nếu không phải?
"Vậy cứ tiếp tục sinh thôi."
Triệu Dã thốt lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Diêu Chí Anh: "Nếu như tôi không muốn thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-565.html.]
"Tại sao?"
Triệu Dã không hiểu, sinh con trai không phải là chuyện mà cặp vợ chồng nào cũng nên làm sao.
Tại sao lại không muốn?
Ở nông thôn không sinh con trai thì chẳng khác nào tương lai bị tuyệt hậu cả.
Diêu Chí Anh: "Không có tại sao cả."
"Chuyện sinh nam sinh nữ này không do phụ nữ quyết định, mà do đàn ông quyết định."
Lần này Triệu Dã lại càng thấy kỳ lạ hơn.
"Sao mà được? Không phải đứa bé do mẹ sinh ra sao?"
"Tốt lắm Chí Anh."
Thẩm Mỹ Vân cắt đứt lời hai người: "Nếu không thích hợp thì không cần phải thảo luận mấy chuyện nào nữa, bởi vì không phải người đi chung đường."
Diêu Chí Anh ừ một tiếng.
"Được rồi, tất cả giải tán đi."
Triệu Dã vẫn chưa muốn đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức nhìn sang, giọng nói ôn hòa: "Đồng chí Triệu, còn vấn đề gì không?"
Nghe vậy, anh ta lập tức quay đầu rời đi.
Sau khi giải tán xong, mọi người lại bắt đầu quay về làm việc của mình.
*
Mấy ngày sao, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu bận việc chính sự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhận dịp lần này Quý Trường Tranh không đến, cô ấy muốn đến chợ đen một chuyến.
Dù gì không đi cùng Quý Trường Tranh mà, đây chính là một cơ hội tốt!
Cô đến chợ đen vì muốn giao dịch với một người nọ. Trước kia cô không đến tìm đối phương vì không có chỗ dựa.
Hôm nay cô dám đến tìm vì sau lưng còn có chỗ dựa là Quý Trường Tranh.
Đối phương biết vậy nên sẽ không dám động vào cô.
Người nọ tên là Kim Lục Tử.
Cậu ta là một trong những con buôn, cũng là người giàu nhất nhóm đầu cơ, đương nhiên cũng vì vậy nên dù ăn cơm tù nhiều lần, cậu ta lại được thả ra ngoài.
Vài năm trước lúc thu mua đồ cũ, cậu ta đã thu mua được thứ tốt nên để dành được vốn liếng về sau.
Sau này, Kim Lục Tử còn bán bên vật liệu thép để kinh doanh nữa.
Trở thành nhà giàu mới nổi ở đây.
Lúc Thẩm Mỹ Vân nhớ lại cốt truyện, Kim Lục Tử ngồi trên ghế cao, cầm trong tay điếu thuốc rồi an tĩnh rút ra.
Tuổi cậu ta không lớn lắm, tầm mười sáu mười bảy tuổi.
"Cô tìm tôi sao?"
Cậu ta đánh giá Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Anh Lục?"
"Muốn mua bán gì sao?"
Tiếng nói rất tỉnh táo, không có chút sợ hãi nào.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ vì Kim Lục Tử lại trẻ tuổi như vậy, bởi vì cậu ta chỉ xuất hiện trong truyện gốc ở đoạn sau thôi.
Khi đó cậu ta đã là một nhà giàu thành công, hô phong hoán vũ.
Còn thành lập công ty quốc tế riêng nữa.
Đương nhiên, người này cũng là cha nuôi của Lâm Lan Lan.
Cũng không biết ra sao mà cậu ta lại yêu thương Lâm Lan Lam hơn con gái ruột.
Dù sao Thẩm Mỹ Vân bây giờ nhìn lại cũng cảm thấy khó hiểu.
Đương nhiên trong truyện, Lâm Lan Lan là người ai gặp cũng thích, đương nhiên có hào quang nhân vật chính.
Nghĩ vậy, cô thấy như thế cũng hợp lý.
Thẩm Mỹ Vân: "Xe đạp phượng hoàng, mua không?"
Cô nhìn cậu ta, ánh mắt nhìn thẳng.
Kim Lục Tử có vóc dáng rất cao, nhưng đang là mùa hè mà trên ghế lại lót một tấm đệm thật dày?
Thẩm Mỹ Vân không hiểu, đang giả bộ gì vậy.
Kim Lục Tử nghe nói như vậy, cậu ta cười một cái: "Xe đap phượng hoàng? Bao nhiêu, một cái thì không có nghĩa lý gì đâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu muốn bao nhiêu?"
Kim Lục Tử giơ bàn tay ra.
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Năm mươi chiếc?"
Đây là tất cả xe đạp trong bào bào của cô rồi.
Kim Lục Tử sững sốt một chút: "Bao nhiêu?"
Cậu ta tính nói năm chiếc thôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải cậu muốn năm mươi chiếc sao?"
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn người lại: "Cô gái này thật buồn cười. Năm mươi chiếc, cô có biết trên toàn bộ thị trường một năm có bao nhiêu xe đạp phượng hoàng được bán ra không?"
Thẩm Mỹ Vân sao mà biết được?
Kim Lục Tử: "Một năm chưa tới mười chiếc."
Xe đạp phượng hoàng không giống xe đạp loại khác, đây là loại đắt tiền nhất.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, thuận theo nói: "Tôi còn tưởng anh Lục đây đùa tôi, muốn năm mươi chiếc thì tôi cũng không có mà bán."
"Cô có bao nhiêu?"
"Mười chiếc."
"Bao nhiêu?"
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn người lại, nhìn cô hỏi: "Cô có nói đùa không vậy?"
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Đương nhiên, không làm ăn lớn một chút thì sao mà dám kinh động đến Lục Tử đây được?"
Kim Lục Tử đứng lên, nhìn cô ba giây rồi nói: "Dẫn tôi đi xem."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nói giá trước đi."
Kim Lục Tử suy tư một chút: "Chắc chắn là hàng phượng hoàng chứ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Hai trăm một chiếc."
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đồng chí Kim, cậu đừng nói đùa."
Từ anh Lục Tử đến đồng chí Kim.
Kim Lục Tử: "Mười chiêc xe đạp phượng hoàng, khắp chốn này chỉ có mình Kim Lục Tử tôi dám mua thôi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Tôi có thể không bán mà không phải sao?"
"Cô gái, cô là người thông minh mà, không đến nổi làm việc ngu xuẩn vậy chứ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Bán thua thiệt quá thì chẳng thà không bán, trùng hợp thay..."
Cô nhìn cậu ta: "Tôi còn là người ngu xuẩn thế đấy."
"Hai trăm ba."
Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn còn thấp."
"Cô gái, cô không thể tuyệt đường của tôi được chứ."
Kim Lục Tử biết đây là khoản mua bán lớn.
Thẩm Mỹ Vân chậm rãi đáp: "Sao lại tuyệt đường của cậu được chứ?"
Nghe vậy, đôi mắt của cậu ta bỗng co rút lại.
Sắc mặt cậu ta rất khó coi, mất hơn mười giây sau mới bình tĩnh lại được: "Đồng chí nữ, cô có biết mình đang nói gì không?"
Cậu ta có giao dịch làm ăn với đám người Tây Dương đối diện, nhưng ngay cả những người thân cận nhất cậu ta cũng không biết.
Càng đừng nói đến những người khác.
Cậu ta tình cờ cứu một ông già ở thành phố Cáp, sau đó hai bên quen biết nhau.
Sau đó, họ bắt đầu kinh doanh.
Sau này cậu ta mới biết, ông già đó ở Mátxcơva, vốn đã mở một cửa hàng nhỏ, làm buôn bán mậu dịch.
Theo chân ông già đó, Kim Lục Tử học được rất nhiều thứ, bao gồm cả buôn bán, cách che giấu bản thân.
Bao gồm cả cách đổi nhân dân tệ lấy rúp, cách lặng lẽ mang hàng ra ngoài, và cách mang áo khoác da từ bên đó về.
Những điều này đều cần có người dẫn đường.
Nếu không, một mình cậu ta cũng chỉ mò mẫm mà thôi.
Chỉ là những chuyện này, cậu ta chưa từng nói với bất kỳ ai, kể cả người mẹ nuôi thân thiết nhất cũng không nói.
Chứ đừng nói đến những người bên cạnh.
Kim Lục Tử hiểu rõ sự nguy hiểm của nghề này, không nói với người khác, thì cậu ta sẽ có thêm một con đường sống.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng cô gái trẻ chưa từng gặp mặt này lại biết?
Thẩm Mỹ Vân cười nhẹ: "Đúng như cậu nghĩ."
Không có kim cương thì không nhận đồ sứ. Không có sự chuẩn bị sao cô lại đến tìm Kim Lục Tử để thực hiện phi vụ làm ăn này?
Kim Lục Tử nhìn Thẩm Mỹ Vân một lúc, rồi quay sang ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh.
"Tiểu Lôi, ra ngoài."
Tiểu Lôi là người đưa Thẩm Mỹ Vân vào, đó là một thiếu niên gầy gò, cũng là tâm phúc của Kim Lục Tử.
Tiểu Lôi nghe lệnh, gần như không nghĩ ngợi gì đã theo ra ngoài.
Phục tùng tuyệt đối Lục ca gần như đã trở thành thói quen.
Sau khi Tiểu Lôi ra ngoài.
Kim Lục Tử và Thẩm Mỹ Vân nhìn nhau, không ai chịu thua ai.
Không biết bao lâu sau.
Thẩm Mỹ Vân cười nhẹ một tiếng: "Lục ca, không cần cảnh giác như vậy, tôi tìm cậu chỉ vì món hàng trong tay tôi, còn cậu buôn bán gì thì không liên quan đến tôi."
Đây là bày tỏ thái độ của mình.
Điều này khiến Kim Lục Tử thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên cũng chỉ có vậy.
"Hai trăm sáu mươi, đây là giá trên trời mà tôi có thể cho cô, cao hơn nữa không thể thương lượng."
Lần này, cậu ta chủ động tiết lộ quân bài tẩy của mình.
Cái giá này gần như là giá mong muốn của Thẩm Mỹ Vân.
Cô gật đầu: "Được, tôi thích tính cách thẳng thắn của Lục ca."
"Hai trăm sáu mươi, mười chiếc xe, tổng cộng là hai nghìn sáu trăm. Cậu đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi xem hàng, lát nữa một tay giao tiền một tay giao hàng."
Kim Lục Tử ừ một tiếng, cậu ta đứng dậy: "Tôi sẽ đi cùng cô."
Đây được coi là một món hàng lớn, cậu ta đương nhiên phải đích thân đi kiểm tra mới yên tâm.
Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
Cô đã sắp xếp hàng hóa trước, để Miên Miên đặt ở nơi không có người, cô bé ở bên ngoài canh.
Khi thấy Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên định ra ngoài, nhưng Thẩm Mỹ Vân không gọi cô bé, cô bé chỉ đành im lặng.
Nhịn được một lúc, cô bé nghe thấy mẹ gọi: "Khụ khụ?"
Nghe tiếng gọi này, Miên Miên lập tức đi ra, cô bé được hóa trang thành mèo con, khuôn mặt trắng trẻo bôi đầy tro bếp, không nhìn thấy dung mạo ban đầu, nhưng đôi mắt to tròn lại sáng lấp lánh một cách kỳ lạ.
Cô bé vừa ra ngoài.
Đã khiến Kim Lục Tử ngây người.
"Đây là?"
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, nghĩ đến sau này còn tiếp tục giao dịch với đối phương, nên cũng không giấu giếm: "Con gái tôi."
Cô còn rất nhiều hàng trong tay, đều muốn thông qua tay Kim Lục Tử dần dần bán hết.
Những hàng hóa này hiện tại để trong tay thì có giá trị, nhưng Thẩm Mỹ Vân biết, sau vài chục năm nữa.
Những thứ này không còn giá trị nữa.
Chúng có giá trị hiện tại là vì đang ở trong thời kỳ đặc biệt này, giai đoạn mà mọi vật tư đều bị kiểm soát.