Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:19:20
Lượt xem: 104
"Anh đi với tôi một chuyến, đi tới đồn cảnh sát rồi nói."
Vừa dứt lời, Lý Cầm Tú ở bên cạnh lập tức hoảng sợ: "Tôi có thể làm chứng thật sự là do con trai tôi ngỗ nghịch, anh ấy làm cha nên mới ra tay dạy dỗ."
Vừa dứt lời, cán bộ Ngưu của liên đoàn phụ nữ nhịn không được mà liếc nhìn cô ta một cái: "Cô có phải là người làm mẹ không vậy? Con trai cô bị đánh đến sống c.h.ế.t không rõ, cô còn ở đây nói giúp cho chồng mình à?"
"Đồng chí cảnh sát, tôi nghi ngờ vị đồng chí nữ này là đồng phạm với chồng cô ta, nhất định phải đưa cô ta về đồn thẩm vấn mới được."
Vừa dứt lời, Lý Tú Cầm lập tức hoảng sợ không thôi.
Sao lại bắt cô ta luôn rồi.
"Không phải đâu, đồng chí ơi, tôi không có đánh thằng bé mà."
Tới nông nỗi này rồi, cô ta chỉ toàn tâm biện giải cho bản thân, thậm chí còn không thèm hỏi tình hình con trai mình thế nào rồi?
Chỉ có thể nói, Lâm Vệ Sanh đã hoàn toàn bị phớt lờ ngay trong chính gia đình mình.
Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm bị người của cục cảnh sát và liên đoàn phụ nữ dắt đi.
Hai người bọn họ vừa ra tới cửa thì đã bị những người sống ở gần đó vây quanh.
"Là bọn họ sao? Tôi không ngờ Lâm Chung Quốc có thể ra tay tàn nhẫn tới như vậy đó?"
"Thường nói hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ đôi cẩu nam nữ này lại có thể làm chuyện tàn độc như vậy."
"Đúng vậy, ra vẻ hiền lành nhưng bên trong lại độc ác tột cùng, tôi nhổ vào!"
"Có thể ra tay với con mình đến thế, đúng là súc sinh mà!"
Từng ngụm từng ngụm nước miếng phun lên hai người bọn họ.
Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đã sống ở đây hàng chục năm, sống đàng hàng mấy chục năm, tuyệt đối không nghĩ tới, khi có tuổi rồi thì lại bị những người này sỉ vả.
Hai người đều cảm thấy rất xấu hổ, muốn tránh né nhưng lại chẳng có chỗ nào để trốn cả.
Cán bộ Ngưu cũng cảm thấy rất tức giận, trực tiếp tát bọn họ hai cái tát: "Nhìn xem đi, mau nhìn xem đi, hai người này chính là người đã đánh đập con mình đến sống c.h.ế.t không rõ đó!
Một trận huyên náo!
Ban đầu chỉ có chục người, lập tức biến thành có tới hàng chục người.
Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm lập tức nổi tiếng, chẳng có nơi nào để trốn né.
Lâm Lan Lan muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, lập tức không dám nữa, con bé hoảng loạn ngồi xuống đất, con bé không hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại thành thế này rồi?
Anh ba sống c.h.ế.t không rõ, cha mẹ thì bị cảnh sát bắt đi?
Trong nhà chỉ còn lại một mình con bé thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Không biết trôi qua bao lâu.
Con trai cả của Lâm gia nghe nói trong nhà có chuyện không may, vội vàng từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy em gái mình đang ngồi co quắp trên mặt đất, nước mắt lưng tròng.
Cậu ta nhìn thoáng bốn bề xung quanh: "Lan Lan, sao em lại ngồi dưới đất thế?"
"Cha mẹ đâu? Anh nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta vừa nhận được tin tức thì lập tức trở về, tâm trạng vẫn rối bời.
Khi Lâm Lan Lan nhìn thấy anh cả Lâm gia, giống như nhìn thấy được vị cứu tinh, con bé lăn người bò tới, sau đó òa khóc thất thanh.
"Anh cả ơi, cha mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi."
Anh cả Lâm gia lập tức hoảng hốt: "Cái gì?"
Lâm Lan Lan kể lại toàn bộ câu chuyện một cách ngắt quãng, dù sao anh cả Lâm gia cũng là người trưởng thành rồi, anh ta biết rõ những rủi ro liên quan hơn bất kỳ ai khác.
Anh ta lập tức run sợ: "Em nói, thằng ba sống c.h.ế.t không rõ, cảnh sát mới tới bắt người đi?"
Lâm Lan Lan dạ một tiếng.
Anh cả Lâm gia chắp tay bước khi xung quanh một vòng: "Chuyện này có liên quan đến thằng ba, anh phải đi tìm thằng ba một chuyến."
"Thằng ba đang ở đâu?"
Lâm Lan Lan: "Bị Quý. . . Cha của Thẩm Miên Miên ôm đi rồi."
Anh cả Lâm gia kinh ngạc: "Tiểu đoàn trưởng Quý?"
Lâm Lan Lan gật đầu.
Anh cả Lâm gia cảm thấy mọi chuyện ngày càng khó giải quyết: "Sao là anh ta cơ chứ?"
Nếu là người khác tới, thì anh ta sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn.
Từ đầu đến cuối anh ta cũng chưa từng hỏi một câu rằng Lâm Vệ Sanh có sao không?
Chỉ có thể nói, người Lâm gia đều như thế, đều sống bạc bẽo từ đầu đến cuối.
Lâm Vệ Sanh là người duy nhất không sống bạc bẽo, cũng có lẽ là người dị thường độc nhất.
*
Nơi khác.
Quý Trường Tranh ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới trạm xá, đúng lúc bác sĩ Tần đang ngồi trong phòng khám, Quý Trường Tranh chạy tới, hét lên với bác sĩ Tần: "Lão Tần, anh mau tới đây cứu người đi."
Trên đường đến đây, Lâm Vệ Sanh cứ hôn ra m.á.u không ngừng, từng ngụm m.á.u cứ thế trào ra.
Đến nỗi khắp n.g.ự.c lẫn người của Quý Trường Tranh đều là máu.
Bác sĩ Tần nghe vậy lập tức nhìn sang, nhìn thấy đang ôm lấy một người toàn máu, anh ấy nhíu mày: "Cậu ôm ai đấy?"
"Mau đặt lên giường đi."
Sau đó anh ấy kéo một chiếc giường bệnh đến trước mặt Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh nhẹ nhàng đặt Lâm Vệ Sanh lên giường.
Bác sĩ Tần cởi một nửa quần áo trên người Lâm Vệ Sanh ra, sau khi cởi quần áo ra, người làm bác sĩ như anh ấy cũng nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
Chưa kể đến mấy người Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân lan đang từ bên ngoài vào.
"Trời ạ, bị đánh biết bao lâu rồi?"
Triệu Xuân Lan kinh hãi kêu lên: "Khắp người đứa nhỏ này chẳng có chỗ nào lành lặn cả."
Tất bộ da thịt đều bị bầm tím, đặc biệt là vùng ngực, một dấu giày nặng nề trực tiếp giẫm lên, da thịt cũng chuyển dần sang màu tím.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Tiếng hét của Triệu Xuân Lan khiến Miên Miên không khỏi kiễng chân lên nhìn sang: "Anh Vệ Sanh."
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với cô bé: "Con mau để chú Tần kiểm tra cho anh trai đi."
Miên Miên cắn môi, không phát ra âm thanh nào nữa.
Bác sĩ Tần cầm ống nghe y tế, kiểm tra lồng n.g.ự.c Lâm Vệ Sanh một lúc rồi lắc đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Tôi không kiểm tra được, tôi không thể xác định thằng bé có bị nội thương hay không, mọi người mau sắp xếp xe đưa thằng bé tới bệnh viện thành phố Mạc Hà đi, để bệnh viện chụp X-quang cho thằng bé, mới có thể biết n.g.ự.c thằng bé có bị gì không."
Cái này...
Phải đưa tới bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào chứ?
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đi đường cũng phải mất tới ba tiếng liền, có thể chứ?"
Bác sĩ Tần hiểu những lời ngập ngừng đó.
Anh ấy lắc đầu: "Sẽ được, tố chất lẫn thân thể của thằng bé đều rất kiên cường, đừng nên bỏ lỡ, bây giờ nhanh chóng đưa thằng bé đi đi."
"Còn bây giờ tôi sẽ giúp thằng bé cầm m.á.u trước."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Triệu Xuân Lan, chuẩn bị kêu cô ấy đi tìm tham mưu Chu để mượn xe.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói chuyện thì tham mưu Chu đã tới, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trên cặp kính đen có một lớp sương mù.
"Tôi biết hết mọi chuyện rồi, tôi đã mượn xe của lãnh đạo rồi."
"Bây giờ sẽ đưa Vệ Sanh đến bệnh viện ngay lập tức."
Có sự sắp xếp của tham mưu Chu, bước tiếp theo đã thuận lợi hơn rất nhiều. Quý Trường Tranh sẽ lái xe đưa mọi người đến thẳng bệnh viện thành phố, Miên Miên cũng muốn đi theo với mọi người.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân ngăn cản cô bé: "Miên Miên, nếu con đi theo cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ khiến cha con và anh trai Vệ Sanh chỉ quan tâm tới con thôi, con ở nhà chờ kết quả là tốt nhất."
Cô suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng một mình Quý Trường Tranh sẽ không làm được gì ổn thỏa.
"Con đi theo được mà."
"Mẹ, con cũng muốn đi."
Miên Miên vẫn kiên trì.
Hiếm khi cô bé lại tỏ ta đòi hỏi như vậy.
Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng bị đánh bại: "Vậy đi cùng nhau đi."
Vì vậy, trên xe đi bệnh viện thành phố có Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân Lan.
Nếu có thêm một người đến đó thì sẽ có thêm một người nữa có thể giúp chăm sóc thằng bé.
Hai người không quên quay lại thu dọn đồ đạc như chậu rửa mặt, thùng gỗ, hộp cơm, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, một chiếc xe jeep chạy tới.
Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ đã an vị chỗ ngồi xong xuôi, Quý Trường Tranh mới ôm Lâm Vệ Sanh lên ngồi ở ghế sau, Miên Miên ngồi bên cạnh, dựa người vào ghế.
Thẩm Mỹ Vân ngồi ở ghế phó lái, hiển nhiên không còn chỗ cho Triệu Xuân Lan nữa, cô ấy dứt khoát đưa đồ cho Thẩm Mỹ Vân.
"Tôi sẽ không đi, đứa nhỏ Vệ Sanh này làm phiền mọi người rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau khi lấy đồ ra kiểm tra thì mới phát hiện Triệu Xuân Lan để một cọc tiền vào trong thùng, không nhiều không ít vừa đúng ba mươi đồng.
Có cả tiền lẻ và tiền xu, hiển nhiên là khoảng tiền cô ấy tích góp đã lâu.
Nhìn đến đây, Thẩm Mỹ Lan thở dài một hơi: "Nhà chị dâu Xuân Lan cũng không khá giả mấy, thế mà chị ấy lại đưa cho chúng ta nhiều tiền như vậy."
Quý Trường Tranh: "Em cứ nhận trước đi, lúc ra ngoài em có mang tiền theo không? Anh nghe nói chụp X-quang không rẻ đâu."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Em mang theo năm mươi đồng."
"Còn có sổ tiết kiệm."
Nếu thật sự không đủ thì đến hợp tác xã tín dụng rút tiền, cứu mạng người thì đừng nên keo kiệt.
Miên Miên nói: "Con cũng có tiền."
Quý Trường Tranh gật đầu.
Cô bé lấy ra chiếc ví nhỏ mình thường dùng để dành tiền, thò đầu qua đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, đây là kho báu nhỏ của con."
Gần như toàn bộ số tiền ông bà nội, ông bà ngoại, bác cả bác hai cho đều ở trong này.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy: "Hai trăm lẻ hai đồng đều ở đây sao?" Miên Miên là một tiểu phú bà ẩn hình, được Quý gia yêu thương, vì vậy mỗi dịp gặt mặt đều được mọi người tặng không ít quà.
Nếu là ở nhà người khác thì chính là tiền lương nửa năm, nhưng đối với với Miên Miên mà nói, đây chỉ là quà gặp mặt mà thôi.
Cô bé cũng rất trân trọng, nếu là bình thường thì một phân tiền cũng không dám sài.
Miên Miên cúi đầu dạ một tiếng, mắt to đong đầy lệ, khẩn cầu: "Cứu anh Vệ Sanh, nhất định phải cứu anh ấy ạ."
"Con có tiền."
Lúc này, Lâm Vệ Sanh đang nằm trong vòng tay Quý Trường Tranh khi nghe được những lời này, khóe mắt chảy ra từng dòng lệ nóng hổi.
Không, phải nên nói là huyết lệ.
Cậu ta không biết tại sao, người không có m.á.u mủ ruột thịt gì với cậu ta như chú Quý và cô Thẩm đều muốn cứu cậu ta.
Còn cha mẹ cậu ta tại sao lại có thể thờ ơ vô tâm như thế?
Ngoài ra, cậu ta yêu thương Lâm Lan Lan nhiều năm như thế, nhưng khi cậu ta gặp chuyện không may, cho tới tận bây giờ Lâm Lan Lan chưa từng tới thăm cậu ta lần nào, nhưng Miên Miên lại đau đớn khôn nguôi, đem tất cả tiền mà bản thân có cho cậu ta chữa bệnh.
Cậu ta biết rõ.
Dù Miên Miên có khát tới đâu, cũng không chịu mua một chai nước ngọt chỉ có ba đồng uống.
Nhưng lại có thể quyết đoán lấy lấy ra hai trăm đồng kia, hơn nữa còn không để lại đồng nào cho bản thân.
Trong lòng Lâm Văn Sanh có một loại cảm giác khó tả, đau đớn cùng khó chịu âm ỉ cũng khiến cậu ta hạ quyết tâm.
Nếu lần này cậu ta có thể sống sót, sau này chỉ có một mình Miên Miên là em gái thôi.
Miên Miên không biết Lâm Vệ Sanh đang suy nghĩ gì, cô bé quay đầu, nhìn thấy vết m.á.u trên người Lâm Vệ Sanh thì nhanh chóng sợ hãi không thôi.
Cô bé vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Vệ Sanh: "Anh Vệ Sanh, anh phải cố gắng lên, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi. '
Lâm Vệ Sanh có cách nào để phát ra âm thanh, cậu ta muốn dùng toàn lực nắm lấy tay Miên Miên, nhưng tay của cậu ta đã tê dại, không thể sử dụng bất kỳ lực nào.
Bên ngoài xe ô tô lao đi vun vút không ngừng, hành trình tới bệnh viện từ ba tiếng đã rút ngắn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Sau khi xuống xe, Quý Trường Tranh nhanh chóng ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới khoa cấp cứu.
Vừa tới nơi.
Bác sĩ nhìn thoáng qua là đã biết có chuyện gì đó, lập tức yêu cầu Quý Trường Tranh đặt Lâm Vệ Sanh nằm xuống, sau khi kiểm tra cơ thể xong, mới nói: "Vết thương đã được xử lý rồi sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Bác sĩ trong trạm xá quân đội đã cầm màu."
"Làm tốt lắm?"
Bác sĩ nói xong, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc hẳn: "Người làm cha mẹ như hai người sao có thể làm chuyện như vậy được chứ? Sao lại đánh đứa trẻ thành ra thế này rồi? Thằng bé hôn mê không phải chỉ do vết thương bên ngoài, mà quan trọng nhất là do bên trong cơ thể có vấn đề."
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đều im lặng không nói năng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-560.html.]
Miên Miên thò đầu ra nói: "Chú bác sĩ ơi, không phải do cha mẹ con đánh đau, là cha của anh Vệ Sanh đánh đó."
Bác sĩ sửng sốt một chút: "Hai người không phải cha mẹ của thằng bé sao?"
"Không phải."
"Vậy thì khó rồi."
Bác sĩ cau mày nói: "Vết thương trên da của thằng bé đã được điều trị, nhưng mấu chốt là phải kiểm tra bên trong, phải chụp X-quang, mỗi lần chụp tốn hơn hai mươi đồng."
Dù cho là con ruột của mình, có khi cha mẹ còn không nỡ bỏ tiêu ra.
Quý Trường Tranh nói: 'Không sao đâu, ông cứ làm đi, chúng tôi chụp."
Lúc nói lời này, bác sĩ Chu rất ngạc nhiên, ông ấy nhìn thoáng qua Lâm Vệ Sinh không rõ sống c.h.ế.t nằm trên giường.
Rồi ông ấy thở dài: "Thằng bé này quả thật rất may mắn khi gặp được những người tốt bụng như hai người".
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, quả thật dựa theo tính cách của hai người họ mà nói, họ đều không phải là người tọc mạch.
Bọn họ làm chuyện này, chủ yếu là do nể mặt Miên Miên.
Miên Miên quan tâm tới Lâm Vệ Sanh, được thôi! Bọn họ sẽ giúp. Chứ không thì bọn họ cũng sẽ không gắng sức mà làm chuyện vô ích như vậy đâu.
Sau khi bác sĩ Chu viết hóa đơn xong, ông ấy đưa hóa đơn cho hai người, Thẩm Mỹ Vân nhận trước rồi nói với Quý Trường Tranh: "Em đi thanh toán, anh đưa Vệ Sanh đi làm kiểm tra đi.
Đương nhiên Quý Trường Tranh sẽ đồng ý.
Người lớn đã sắp xếp xong mọi thứ, Miên Miên nhìn Thẩm Mỹ Vân, cuối cùng khẽ cắn môi đi theo Lâm Vệ Sanh.
Anh Vệ Sanh đang rất nguy cấp, cô bé phải đi cùng anh Vệ Sanh.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Miên Miên đi theo Quý Trường Tranh, cũng yên tâm đi lên lầu một thanh toán tiền. Quầy thu phí có không ít người đang đứng xếp hàng, cô nói vài câu với mọi người sau đó nhanh chóng đi đến xếp hàng trước.
Sau khi thanh toán xong, cầm lấy giấy đã thu tiền thì lập tức chạy lên lầu hai.
Khi cô đến nơi, bác sĩ đã cởi quần áo Lâm Vệ Sinh ra, chuẩn bị tiến hành kiểm tra.
Chỉ cần lấy thêm tờ giấy đã thu tiền nữa.
Ngay khi Thẩm Mỹ Vân đưa tờ giấy ghi đã thu tiền tới thì lập tức tiến hành kiểm tra.
"Ôm thằng bé lại nằm lên cái máy đó."
Chuyện này đương nhiên sẽ giao cho Quý Trường Tranh xử lý.
Sau khi để Lâm Vệ Sanh lên máy, Quý Trường Tranh lập tức ra ngoài, trong lúc chụp X-quang, người ngoài không thể vào.
Vừa bước ra, đã thấy Thẩm Mỹ Vân ôm lấy Miên Miên, vẻ mắt lo lắng nhìn về phía phòng kiểm tra.
Quý Trường Tranh nắm lấy tay cô rồi nói: "Yên tâm, sẽ ổn thôi."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng, sau một giờ đồng hồ thì cuộc kiểm tra cũng kết thúc.
Bác sĩ ở khoa khám bệnh nhờ người nhà đẩy bệnh nhân ra ngoài, mãi đến chiều mới có kết quả khá. Bác sĩ Chu sẽ sắp xếp chuyện nằm viện trước.
Lau chùi vết thương ngoài da của Lâm Vệ Sanh, vừa lau chùi vừa thở dài: "Tôi nghi ngờ xương sườn của thằng bé này có vấn đề."
"Chỉ là tình hình vết thương thế nào thì còn phải xem phim chụp."
Kết quả phim ra lúc bốn giờ chiều, sau khi có kết quả việc, chuyện đầu tiên là đưa cho bác sĩ Chu xem.
Sau khi xem phim, bác sĩ Chu nói: "Quả nhiên, nhìn hai chỗ này đi, có vết gãy ở xương sườn."
Lời vừa nói ra.
Tim Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên thắt lại: "Vậy có cần làm phẫu thuật không?"
"Không cần."
Bác sĩ Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Đứa trẻ hồi phục rất nhanh, tôi kiểm tra n.g.ự.c thằng bé thì thấy không có chuyện chứng gì, cũng không ảnh hưởng đến chức năng tim phổi."
""Tôi sẽ lấy cho thằng bé một dây đeo n.g.ự.c để giữ cố định tạm thời, thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Ngoài ra, vết thương ngoài da trên cơ thể thằng bé chắc chắn sẽ phải tiêm thuốc chống viêm, anh nhìn mấy chỗ này xem. . ."
"Đã có dấu hiệu viêm nhiễm rồi, do kéo dài quá lâu."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Được, làm phiền bác sĩ rồi."
Thấy anh đồng ý, bác sĩ Chu cũng cảm thấy yên tâm, nói với hộ sĩ: "Đi kiểm tra da của thằng bé, xem có thể sử dụng amoxicillin không?"
Hộ sĩ kiểm tra xong, nhìn phản ứng trên cổ tay đối phương, cau mày nói: "Bác sĩ Chu, đứa trẻ này bị dị ứng với penicillin."
Điều đó có nghĩa là không thể sử dụng amoxicillin được.
Này...
Bác sĩ Chu: "Vậy còn cephalosporin không?"
"Không còn, đã hết hàng ba tháng rồi."
Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Quý Trường Tranh không chuyện này lắm, lập tức hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì sao?"
"Đứa trẻ này cần thuốc chống viêm, nhưng bệnh viện của chúng tôi chỉ có penicillin, mà thằng bé lại bị dị ứng với penicillin nên chỉ có thể dùng cephalosporin, bệnh viện chúng tôi không có loại thuốc này."
Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc: "Ở đâu có?"
"Tôi thấy anh là người trong quân đội, nhất định trong bệnh viện quân y có, anh có thể lấy được không?"
Quý Trường Tranh: "Ông chờ tôi một lát, để tôi đi gọi điện thoại."
Mười lăm phút sau, Quý Trường Tranh quay lại phòng bệnh: "Bệnh viện quân y có cephalosporin, có thể đưa thằng bé về để tiêm thuốc không?"
Chuyện này. . .
Bác sĩ Chu suy nghĩ một lát: "Có thế thì có thể đó, nhưng hiện giờ thằng bé vẫn đang trong trạng thái hôn mê, chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi không kiến nghị chuyến đưa thằng bé về đâu."
"Chỉ sợ nửa đêm xảy ra vấn đề."
Đây là sự thật.
Quý Trường Tranh: "Vậy tôi sẽ sai người đưa cephalosporin tới."
Anh hành động rất quyết đoán, khoảng bảy giờ tối, bác sĩ Tần mang Cephalosporin tới.
Lúc tám giờ, Lâm Vệ Sanh được cấp nước.
Tuy nhiên, bụng của cậu ta đã bị buộc cố định lại cho nên không có cách nào động đậy lại.
Khi tỉnh dậy lần nữa, là bị đói tỉnh.
Mấy người Quý Trường Tranh cũng bận bịu mãi, tới giờ này mới ăn cơm, đang từ căn tin của bệnh viện trở lại. .
Lâm Vệ Sanh bị mùi thơm này đánh thức.
Từ tối hôm qua cho tới tận bây giờ, gần như hai mươi bốn tiếng đầu hồ cậu ta chưa uống ngụm nước nào.
Cậu ta cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, muốn cử động, lại phát không thể cử động, đặc biệt là vị trí ở bụng dường như đã bị cố định lại.
"Mẹ ơi, anh Vệ Sanh tỉnh rồi."
Miên Miên đang ăn cháo, đúng lúc thấy Lâm Vệ Sanh đang chuyển động.
Khi cô bé kêu lên, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân cũng đồng thời nhìn sang.
Quả nhiên, Lâm Vệ Sinh đã mở mắt.
Thẩm Mỹ Vân lập tức dẹp hộp cơm bằng nhôm sang bên, bước tới: "Thấy thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Mỹ Vân.
Lâm Vệ Sanh lập tức khóc lên, giọng nói khàn khàn: "Cô Thẩm."
Giọng điệu cực kỳ tủi thân.
Thẩm Mỹ Vân hoảng sợ: "Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi."
Vừa hét lên, bác sĩ Chu đang trực ở phòng ban lập tức chạy tới.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Vệ Sanh, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, để thằng bé nằm im vài ngày đi, hơn nữa phải ăn nhiều thức ăn bổ máu, nghỉ ngơi thật tốt."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu, nhìn về phía Lâm Vệ Sanh: "Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lâm Vệ Sanh cảm thấy toàn thân đau nhức, bao gồm cả các khớp xương, cậu ta nhìn về phía chiếc bạn.
"Đói."
Đói lẫn hoảng sợ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy ra phần cháo đưa cho cậu ta.
"Chuẩn bị thức ăn cho cháu rồi này, cũng không biết khi nào cháu tỉnh lại, mau đến ăn cháo trước cho ấm người nhé."
Cô múc từng muỗng từng muỗng một.
Miên Miên ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, sau khi Lâm Vệ Sanh ho khan thì lập tức đưa giấy vệ sinh tới.
Ăn xong cháo trong hộp cơm bằng nhôm, Lâm Vệ Sanh cảm thấy mình vẫn chưa no.
Qúy Trường Tranh suy nghĩ một chút, hỏi bác sĩ Chu: "Thằng bé ăn banh bao hấp được không?"
Bác sĩ Chu nói: "Được, thằng bé thấy ngon miệng và ăn được là được rồi."
Quý Trường Tranh: "Vậy tôi ra ngoài mua."
Khả năng mua được chỗ này không hề dễ dàng nhưng vẫn nên ra ngoài thử vận may.
Nửa tiếng sau.
Qúy Trường Tranh mang theo sáu cái bánh bao thịt trở lại, vẫn là bánh bao bột trắng của Huyền Đằng Đằng.
Điều này làm Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Anh mua ở đâu vậy?"
Kỷ Trường Chính: "Anh gặp được người quen trong khách sạn nhà nước, kêu anh ta bán hàng tồn trong kho cho anh."
Chuyện có chút phức tạp, nhưng anh cũng không giải thích thêm.
Nhưng sau khi Lâm Vệ Sanh trải qua chuyện này, cậu ta không còn là người không hiểu gì nữa.
Cậu ta dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, lặng lẽ cắn chiếc bánh, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Nếu cha mẹ là người cho cậu ta mạng sống đầu đời.
Như vậy, cô Thẩm, chú Quý cùng với Miên Miên chính là người đã cho cậu ta mạng sống thứ hai.
Có lẽ chỉ có chính Lâm Vệ Sanh mới biết ý nghĩa của việc này.
*
Sau khi Lâm Vệ Sanh nằm viện nghỉ ngơi ba ngày, xác nhận không có vấn đề gì, cậu ta được chuyển thẳng từ bệnh viện thành phố Mạc Hà đến trạm xá quân đội.
Mặc dù điều kiện không tốt bằng bệnh viện thành phố Mạc Hà, nhưng những vẫn đủ những liều thuốc cơ bản nhất.
Sau khi cậu ta trở lại trạm xá quân đội.
Hai người Triệu Xuân Lan và tham mưu Chu đã đảm nhận việc chăm sóc thay cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, để bọn họ về nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Mỹ Vân có chút lo lắng, nhanh chóng dặn dò cô ấy từng chút một.
Trong phòng bệnh.
Lâm Vệ Sanh im lặng truyền dịch, cậu ta đếm từng đợt bong bóng được tạo ra trong chiếc chai treo bên trên.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động, đốc đốc đốc, đốc đốc đốc.
Anh vô thức nhìn qua thì thấy anh hai Lâm gia đi từ bên ngoài vào.
"Thằng ba."
Lâm Vệ Sanh có chút ngạc nhiên khi thấy anh nhà mình tới đây, cậu ta mím môi, không nói năng gì.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, anh hai Lâm gia im lặng một lát, rồi hỏi: "Đã khỏe hơn chưa?"
Lâm Vệ Sanh vẫn không nói năng gì.
Khi cậu ta gặp chuyện không may, không có ai trong Lâm gia tới giúp đỡ cậu ta.
"Xin lỗi, lúc đó anh không có ở nhà, nếu không anh nhất định sẽ ngăn cha lại."
Là thật.
Nhưng nói điều này vào lúc này thực sự không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Anh hai Lâm gia thấy cậu ta vẫn không để ý tới mình, nhanh chóng nhét tất cả hành lý vào chiếc tủ cạnh giường: "Tất cả tiền và thẻ của anh đều ở trong này, em mua cho mình món nào ngon ăn đi."
Cậu ta lẩm bẩm: "Bây giờ trong nhà đã loạn cả lên, cha mẹ cũng bị cảnh sát bắt đi rồi."
"Anh cả đang tìm em khắp nơi, em không cần gặp anh ta làm gì, cũng không cần nghe anh ta khuyên giả."
Lâm Vệ Sanh nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, anh hai Lâm gia siết chặt nắm đấm: "Thằng ba, xin lỗi."
Nói xong, cậu ta nhảy ra khỏi cửa sổ bỏ đi.
Khi Thẩm Mỹ Vân bước vào dặn dò thì đối phương đã không thấy đâu.
Cô nhìn cửa sổ đang mở, ngạc nhiên nói: "Cô chưa đóng cửa sổ à?"
Nắng có thể chiếu vào khi mở cửa sổ, thời tiết tháng bảy vẫn hơi nóng.
"Anh hai của cháu vừa đến."
Vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân liền dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"