Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 554
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:47
Lượt xem: 100
Anh mắt ngưỡng mộ này khiến Lâm Vệ Sinh cảm thấy có chút lâng lâng.
cậu bé khẽ gật đầu: "Nếu em gái còn có cái gì không biết, đều có thể hỏi anh."
"Nếu anh không có thể hỏi giáo viên của anh."
Thế là Miên Miên liền không khách sáo, hỏi một hơi tám câu, khiến Lâm Vệ Sinh bị hỏi đến toát mồ hôi.
Rõ ràng bây giờ là chạng vạng tối, chỗ này của bọn họ cũng không nóng lắm.
Lâm Vệ Sinh: "Cứu mạng!"
Tại sao học mầm non lại phức tạp như vậy?
Cũng may Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh đang rang một nồi hạt thông, gọi bọn họ tới: "Tới ăn hạt thông đi."
Nghe nói như vậy, Lâm Vệ Sinh như trút được gánh nặng, lập tức chạy tới: "Anh đi lấy."
"Em gái Miên Miên, em đợi anh một chút."
Cậu bé vừa rời đi, bà nội Quý đã chỉ vào mũi Miên Miên: "Con bé tinh quái này."
Rõ ràng kiến thức của Miên Miên đã là lớp ba, nhưng cô bé vẫn cố ý hỏi Lâm Vệ Sinh, lúc Lâm Vệ Sinh không biết, cô bé còn cố ý nhắc nhở.
Miên Miên mím môi, ngượng ngùng cười: "Bà nội, bà đừng vạch trần cháu."
"Hiện tại anh Vệ Sinh không được tốt, nếu không chăm chỉ học tập, sau này sẽ không tìm được việc làm, như vậy không được, cháu muốn để anh ấy học hành nhiều hơn."
Miên Miên mới năm tuổi đã biết chỉ có đi học thì tương lai mới có thể con đường tốt đẹp
Bà nội Quý nghe xong, không nhịn được thở dài: "Miên Miên nhà ta thật sự rất tốt."
Mới năm tuổi đã biết kiểu chăm sóc nhẹ nhàng, thầm lặng này, đứa trẻ năm tuổi của nhà khác vẫn còn là đầu sắt ngu ngơ.
Miên Miên mỉm cười, chậm rãi cất bài tập về nhà của mình đi, trải từng tờ giấy ra, ngoan ngoãn nói: "Là mẹ dạy cháu như vậy."
"Mẹ nói những đứa trẻ không biết chữ tương lai sẽ không có đường đi, sẽ bị xã hội đào thải."
Đây là điều cô bé đã biết từ khi còn nhỏ.
Bà nội Quý nghe nói như vậy thì sửng sốt một lát: "Mẹ cháu nói rất đúng."
Bà ấy cảm thấy điều đúng đắn nhất mà gia trưởng bọn họ làm có lẽ chính là cưới Mỹ Vân.
Mỹ Vân không chỉ xinh đẹp mà còn có tầm nhìn xa, có thể gặp gì biết nấy, có thể đi một bước nhìn mười bước, từ việc cô dạy dỗ Miên Miên rất tốt là có thể nhìn ra.
Cô là một người cực kỳ thông minh.
*
Bên kia, Lâm Vệ Sinh cầm một nắm hạt thông rang tới, nóng hổi nên cậu bé chạy như bay, thoáng một cái đã đặt lên trên bàn đá.
"Thơm quá. Mau ăn đi."
Miên Miên ừ một tiếng, cầm lấy một hạt cẩn thận bóc ra, nhìn thấy như vậy, Lâm Vệ Sinh cau mày nói: "Để anh bóc cho."
Bàn tay của Miên Miên quá nhỏ, lại không biết sử dụng lực, những hạt thông này thực sự không dễ bóc.
Miên Miên cười ngọt ngào: "Cám ơn anh Vệ sinh!"
Một tiếng gọi này khiến Lâm Vệ Sinh cực kỳ hăng hái, cảm thấy mình có thể bóc hết đống hạt thông này.
"Anh Vệ Sinh, ngày mai anh còn đến nhà em được không? Em còn có mấy chữ vẫn chưa biết, muốn hỏi anh Vệ Sinh."
Lâm Vệ Sinh lập tức rùng mình, mồ hôi chảy dài trên mặt, rốt cuộc vẫn không nỡ từ chối.
Do dự hồi lâu, cậu bé mới cắn răng nói một câu: "Được."
Không phải chỉ là chương trình học mẫu giáo thôi sao?
Cùng lắm thì tối nay cậu bé về nhà sẽ bắt đầu học bù!
Đặc biệt học trước học sách giáo khoa mầm non.
Nhìn thấy sự cậu bé đau khổ đồng ý, Miên Miên không nhịn được mỉm cười đắc ý với bà nội Quý.
"Lát nữa anh có thể lấy bài tập ra, nhờ bà nội em phụ đạo cho anh, bà nội em rất tài giỏi, cái gì cũng biết."
Lâm Vệ Sinh vô cùng đau đớn, cậu bé rất muốn nói rằng mình không cần phụ đạo, không cần phải để ý đến mình.
Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt mong đợi của Miên Miên.
Lâm Vệ Sinh lại cắn răng nói: "Được!"
Ô ô ô.
Làm sao có thể từ chối em gái chứ?
Xem ra không thể từ chối được, đây thực sự là một sự phiền não ngọt ngào.
*
5
Ở nhà ăn.
Sau khi đám người sở trưởng Tư và Quý Trường Tranh đậu xe ở đó, liến gọi người của tổ nấu ăn tới, dỡ toàn bộ con mồi và đồ đạc trong xe xuống.
Từng túi nấm thông và khoai môn dại, còn có gà rừng vẫn còn sống, thỏ rừng đã c.h.ế.t và lợn hoa đã hoàn toàn mất đi hơi thở.
Những con bồ câu và những con chim vẫn còn đang kêu ục ục, cũng như một con hươu ngốc hết nhìn đông lại nhìn tây.
Khi tất cả những con mồi này đã được đặt ở lối vào nhà ăn.
Ngay cả đại đoàn trưởng Trương cũng không khỏi sửng sốt một lát, sau đó hét lớn một tiếng: "Tốt lắm!"
Ngay cả ông ấy cũng không ngờ tới, lần này đội thu thập ra ngoài làm nhiệm vụ lại thành công như vậy.
Đây là điều chưa từng xảy ra trong nhiều năm qua.
Sở trưởng Tư cười nói: "Lãnh đạo, lần này chúng tôi ra ngoài cũng không phải vô ích chứ?"
"Hơn nữa chúng tôi còn chiến thắng Lương Chiến Bẩm."
Đại đoàn trưởng Trương: "Làm tốt lắm!"
Ông ấy bước tới, mở từng túi một ra nhìn, túi đầu tiên ông ấy mở ra là nấm thông, bởi vì lần này nấm thông là thứ được thu thập được nhiều nhất.
"Đây là..."
Ông ấy bốc một nắm đưa lên mũi ngửi ngửi: "Là nấm thông sao?"
Còn có mùi thông, không giống với các loại nấm bình thường.
"Đúng vậy, là nấm thông."
"Ở đây có mười một túi, toàn bộ đều là nấm thông." Ngay sau đó giọng nói của sở trưởng Tư mang theo mấy phần nhẹ nhàng: "Ngoài phần ăn trong những ngày này, tôi định đem toàn bộ ra phơi thành nấm thông khô, đến lúc đó mỗi ngày hầm một tô canh cho mọi người uống."
Trừ những gì tôi đã ăn mấy ngày nay, tôi dự định sấy khô tất cả những thứ còn lại thành nấm Nấm thông khô và hầm cho mọi người một cái." mỗi ngày Uống súp.
"Tránh cho mọi người lần nào cũng ghét bỏ tôi cho mọi người uống nước cọ nồi."
Là anh ấy muốn để mọi người uống như vậy sao?
Anh ấy cũng không có cách nào, cắt một cái bắp cải, đánh hai quả trứng gà, nấu một nồi sắt canh lớn, chia bình quân cho mỗi người, có thể được chi một phần lá bắp cải đã là tốt lắm rồi.
Đại đoàn trưởng Trương không khỏi gật đầu: "Nấm thông tốt, nấm thông rất bổ dưỡng. Cho dù mỗi ngày uống một bát canh, qua một tháng, thể chất của mọi người cũng sẽ tốt hơn trước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Không phải sức khỏe mọi người không tốt mà là không có cách nào khác, tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ lâu ngày dẫn tới mọi người đều cảm thấy chóng mặt hoa mắt, không còn sức lực, đây đều là phản ứng rất bình thường.
Những người lính xếp hàng xung quanh để tham gia cuộc vui nghe nói như vậy, cũng không nhịn được mà vô cùng vui vẻ.
"Ý nói là kể từ bây giờ mỗi ngày đều có thể uống canh nấm thông phải không?"
Sở trưởng Tư nhìn sang nói: "Đúng vậy, tôi dự định giữ những con gà rừng còn sống này lại nuôi. Nếu ấp trứng nở ra gà con, chớ chúng lớn, tôi sẽ cố gắng mỗi ngày hầm một con gà với nấm thông cho mọi người."
Một con gà cho vài trăm người ăn.
Đơn giản là chỉ uống nước canh mà thôi.
Nhưng nó có giá trị dinh dưỡng cao hơn nước canh trong.
Lời này vừa nói ra, mọi người không không nhịn được mà chảy nước bọt: "Còn có cuộc sống tốt đẹp như vậy sao?"
Quả thực không dám nghĩ tới những lời này lại được nói ra từ miệng sở trưởng Tư.
Sở trưởng Tư: "Không phải tôi khó tính, mà là tôi không bột khó gột nên hồ, tôi cũng không có cách nào khác."
"Được rồi, Hoàng Vận Đạt, anh qua đây cho người chuyển tất cả những con mồi này vào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-554.html.]
Hoàng Vân Đạt nghe xong, hai mắt sáng lên: "Buổi tối hôm nay ăn gì?"
Sở trưởng Tư: "Không phải bốn con gà rừng c.h.ế.t sao? Hôm nay làm thịt hai con, hầm với nấm thông để mọi người cùng uống canh gà, ngoài ra còn có sáu con thỏ chết, lấy ra hai con thỏ ra, làm món thỏ cay, hái hết tất cả ớt trong vườn rau, bỏ nhiều một chút, còn khoai môn..."
Anh ấy suy nghĩ một lúc: "Khoai môn cũng xào làm đồ ăn đi, thêm một ít thịt vào, đã mấy tháng nay nhà ăn không động đến thịt, mổ thịt con lợn hoa kia, cắt lấy năm cân thịt, xào chung với khoai tây và củ cải."
"Tiết lợn cũng đừng lãng phí, bỏ vào xào chung luôn đi"
"Ngoài ra các anh cũng nấu một chút cháo, cũng làm thêm bánh cao lương nhiều một chút, nhờ người của đội tuyên truyền thông báo trên loa, tối nay nhà ăn tổ chức ăn mừng đội thu thập đại thắng trở về, có nấu thêm thức ăn, để các chiến sĩ đưa người nhà đến nhà ăn dùng bữa."
Lời này vừa nói ra.
Những người xung quanh không nhịn được mà reo hò, ngay sau đó trong mắt cũng mang theo ánh sáng: "Ăn thịt."
"Tối nay có thịt để ăn."
"Có thịt thỏ, thịt gà, còn có thịt lợn."
Đã mấy tháng rồi chưa được đụng vào những thứ này.
Lần cuối cùng được ăn thịt là vào dịp Tết, bây giờ đã là tháng bảy, tính ra đã không đường đường chính chính đụng vào thịt nửa năm nay rồi.
Nhìn thấy trong mắt mọi người đều có ánh sáng chờ mong.
Đại đoàn trưởng Trương cũng không nhịn được mà vui mừng: "Năm cân thịt lợn có hơi ít, là chia cho mấy trăm người đấy."
"Ít nhất cũng phải cắt mười cân, cắt nhỏ một chút, cố gắng để mọi người ai cũng có thể được chia một miếng thịt."
Chuyện này...
Nếu là bình thường sở trưởng Tư chắc chắn sẽ không nỡ, nhưng khi nghĩ đến con lợn hoa này là từ đâu ra, không phải nhìn mặt cục vật giá phía trên, cũng không phải cãi cọ tranh giành với lãnh đạo.
Mà là chân chính nhặt được.
Thế là anh ấy cũng hào phóng một lần: "Mười cân thì mười cân đi, giữ lại hết xương lợn, để sau này nấu canh uống."
"Còn có hương vị da heo xào ớt xanh cũng rất ngon."
Đây là không nỡ lãng phí một chút xíu nào.
Sau khi bàn giao xong, đại đoàn trưởng Trương gọi mọi người: "Được rồi, để đội nấu ăn phụ giúp ở nhà ăn, người của đội thu thập đi theo tôi đến văn phòng một chuyến."
Lời này vừa nói ra, mọi người tự nhiên cũng đồng ý.
Hai mươi phút sau.
Trong văn phòng.
Đại đoàn trưởng Trương: "Chuyện lần này là thế nào? Làm thế nào mà thu được nhiều con mồi như vậy?"
Tổng cộng còn nhiều hơn ba đến năm lần so với những lần làm nhiệm vụ trước đây.
Sở trưởng Tư hưng phấn nói: "Lão lãnh đạo, tôi nói cho ông biết, lần này tất cả con mồi đều là đồng chí Thẩm Mỹ Vân giúp mang đến, tôi đã nói mang theo cô ấy cùng đi là rất đúng."
Đại đoàn trưởng Trương: "Cái gì"
"Nói chi tiết cho tôi."
Thế là, sở trưởng Tư liếc nhìn Quý Trường Tranh, sau đó rồi sau đó kể hết từng chi tiết một. .
Sau khi nghe xong, thế giới quan chủ nghĩa duy vật trước đó của đại đoàn trưởng Trương bị đả kích nghiêm trọng, ông ấy đi đi lại lại văn phòng một lúc.
"Trường Tranh, anh đi theo tôi một chút."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, sải bước đi theo hai người đi tới một nơi vắng vẻ.
"Anh cưới về một cô vợ à?"
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Ông có ý gì?"
Không cưới vợ về thì cưới cái gì?
"Ý tôi là, vợ anh có phải là con người không?"
Quý Trường Tranh: ". ."
Sắc mặt Quý Trường Tranh tối sầm: "Lãnh đạo. không có ai nói chuyện giống như ông."
Đại đoàn trưởng Trương giơ tay lên vỗ vào miệng: "Xem tôi kìa, tôi thực sự muốn nói là vợ anh..."
"Thôi được rồi, được rồi."
Xem ra hỏi những điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Ông ấy suy nghĩ một lúc: "Nhiệm vụ thu thập tiếp theo là khi nào?"
Quý Trường Tranh nói: "Hai tháng một lần, ít nhất phải đến tháng 9 hoặc tháng 10, nếu là thảo nguyên ngoại ô thì có thể đi bất cứ lúc nào."
Dù sao, thảo nguyên ngoại ô cũng ở ngay trước cửa.
"Vậy..."
Đại đoàn trưởng Trương vung tay lên nói: "Sau này cho dù các anh đi thu thập ở chỗ nào cũng nhớ mang theo ngôi sao may mắn Thẩm Mỹ Vân này."
Quý Trường Tranh cau mày nói: "Nếu là ở trước cổng thì không sao, hoàn cảnh bên ngoài rất gian khổ, Mỹ Vân không nên chịu sự khổ sở này."
Mặc dù lần này ra ngoài Mỹ Vân không nói gì, nhưng anh vẫn biết, lúc lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, bởi vì quá vất vả, Mỹ Vân gần như không có một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, trên mí mắt có hai quầng thâm rất sâu.
Những người chị dâu khác đều không phải chịu đựng sự khổ sở này, tại sao Mỹ Vân phải chịu?
Dù sao thì Quý Trường Tranh cũng không thể chấp nhận được.
Lần trước nếu không phải Mỹ Vân nhất quyết muốn đi theo thì anh cũng sẽ không để Mỹ Vân đi. Tại sao anh lại phải chịu đựng gian khổ ở bên ngoài như vậy?
Không phải chỉ là để Mỹ Vân sống một cuộc sống thoải mái ở nhà thôi sao?
Nếu anh vất vả, Mỹ Vân cũng phải vất vả, thì Quý Trường Tranh sẽ cảm thấy bản thân quá thất bại.
Nghe được câu trả lời từ chối của Quý Trường Tranh, sắc mặt của đại đoàn trưởng Trương vô thức trầm xuống: "Quý Trường Tranh, đây là thời điểm nâng cao tinh thần vinh quang tập thế, là cống hiến cho mọi người, chúng ta không thể để ý thức cá nhân chiếm ưu thế, từ khi nào tư tưởng giác ngộ của anh thấp đến mức này vậy?"
Phải biết trước kia Quý Trường Tranh là một chiến sĩ ưu tú.
Quý Trường Tranh cúi chào đại đoàn trưởng Trương: "Báo cáo lãnh đạo, với tư cách là một quân nhân, tôi cống hiến hết mình cho tổ chức, đây là chức trách cũng là nghĩa vụ của tôi, nhưng vợ của tôi thì không."
"Tôi chiến đấu ở phía trước, chỉ hi vọng có thể cho vợ tôi một môi trường ôn hoà, thoải mái, chứ không phải giống như tôi, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường."
Anh ngước đầu nhìn đại đoàn trưởng Trương, trong mắt mang theo vẻ kiên định: "Nếu như tôi đã liều mạng ở bên ngoài mà vợ tôi vẫn phải vất vả như vậy thì tôi đã lơ là bổn phận của mình."
Là anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Anh nói ra những lời này, đại đoàn trưởng Trương lập tức trầm mặc, một lúc sau, ông ấy mới nói: "Vợ anh đi cùng là cống hiến cho tổ chức."
"Tôi biết..."
Quý Trường Tranh: "Nhưng mà những chị dâu quân nhân khác đều không cần phải đi, có thể ở nhà nghỉ ngơi, vì sao vợ tôi lại phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa, còn bị muỗi đốt? Lãnh đạo, chuyện này thật không công bằng."
Đại đoàn trưởng Trương thở dài: "Trường Tranh, anh cũng biết đấy, vợ của anh không giống với bọn họ, nếu trong số bọn họ có người giống như vợ anh, bọn họ tự nhiên cũng phải đi."
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Cô ấy khác biệt, đây không phải tiêu chuẩn để cô ấy đi chịu khổ."
Đại đoàn trưởng Trương bị anh làm cho bất đắc dĩ: "Vậy anh muốn làm như thế nào đây?"
Quý Trường Tranh nói: "Đi làm nhiệm vụ là việc của tôi, là việc của mỗi một người lính chúng ta, không liên quan gì đến vợ tôi, nếu cô ấy muốn đi thì có thể đi, nếu cô ấy không muốn thì không ai có thể ép buộc cô ấy làm chuyện cô ấy không thích."
Lời này vừa nói ra, văn phòng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh.
Quý Trường Tranh cũng quá to gan rồi.
Lời này cũng dám nói với đại đoàn trưởng Trương, hơn nữa còn thẳng thắn như vậy, không còn bất cứ chỗ nào để quay đầu lại, vừa bắt đầu đã đánh thẳng vào trọng tâm.
Tất cả mọi người không khỏi toát mồ hôi hột vì Quý Trường Tranh.
Không biết đại đoàn trưởng Trương có nổi trận lôi đình với Quý Trường Tranh hay không, dù sao đồng chí Thẩm Mỹ Vân cũng là vợ quân nhân, cũng là một thành viên trong đồn trú.
Quý Trường Tranh đây là đang chống lại mệnh lệnh của lãnh đạo vì Thẩm Mỹ Vân.
Đại đoàn trưởng Trương đưa ánh mắt nặng nề nhìn về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh bình tĩnh nhìn lại.
Bầu không khí trở nên đình trệ trong suốt ba phút.
Đi đoàn trưởng Trương: "Quý Trường Tranh, anh có biết mình đang làm gì không?"
Quý Trường Tranh: "Tôi biết."
"Tôi đây là đang chống lại mệnh lệnh."
Sau đó lời nói của anh xoay chuyển: "Nhưng nếu tôi không chống lại, vợ tôi sẽ phải đi làm nhiệm vụ cùng tôi".