Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:16:42
Lượt xem: 104
Nó đã ăn hạt thông nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ ngửi được mùi thơm như vậy.
Con sóc béo sờ vào miệng, duỗi hai móng vuốt thịt ra phía trước, bắt đầu cúi chào Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Cô thử thăm dò đưa hạt thông trong tay ra, con sóc béo không nói hai lời, duỗi móng vuốt thịt ra nhận lấy nhét vào miệng. Ngay lúc nó bóc vỏ hạt thông ra ăn nhân hạt thông, sóc béo vô thức nheo đôi mắt to, vô cùng thích thú: "Trời ơi, trên đời sao lại có hạt thông ngon như vậy?"
Sau khi ăn xong một nắm nhỏ, nó lập tức nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân lần nữa.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một lát, sau đó lại lấy một nắm hạt thông khác trong túi áo đưa cho nó, chỉ chốc lát là hết sạch.
Toàn bộ hạt thông trong túi đều bị con sóc béo ăn mất.
Sóc béo: "Tôi còn muốn!"
Thẩm Mỹ Vân mở túi ra nhìn: "Hết rồi."
Sóc béo không thể tin nổi: "Thứ ngon như vậy lại hết rồi sao?"
Sao có thể như thế được"
Nó suy nghĩ một lát, sau đó dẫn Thẩm Mỹ Vân đi tới kho hàng của nó, chỉ vào cành cây ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân cầm lấy.
Nó muốn biến những hạt thông này cũng ăn ngon như vậy.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô nên giải thích thế nào, những hạt thông này không giống.
Thẩm Mỹ Vân khó nhọc nói: "Hạt thông tao đưa cho mày là hạt thông đã rang chín, còn hạt thông này của mày là hạt sống."
Sóc béo nghiêng đầu nhìn cô một lát: "Vậy thì rang đi?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô dường như hiểu được.
Nhưng cô thà không hiểu còn hơn.
Đây đúng là tạo nghiệp.
Nửa giờ sau, Thẩm Mỹ Vân nhìn ba túi hạt thông lớn liền rơi vào hoảng hốt.
"Rang toàn bộ cái này à?"
Sóc béo: "Đúng đúng."
"Rang chín mới ngon."
Thẩm Mỹ Vân,"..."
Không thể cầm hết, hoàn toàn không thể cầm hết, có trời mới biết tại sao con sóc béo này lại có thể tích lũy lương thực nhiều như vậy.
Tổng cộng có mười ba hốc cây.
Tất cả đều được nhét đến tận miệng.
Thậm chí có cả những cái cũ, từ năm ngoái và năm trước nữa.
Điều này rất không hợp thói thường, toàn bộ bị nó lôi ra hết, những cái túi trên người Thẩm Mỹ Vân đều đã dùng hết, mới có thể miễn cưỡng đựng được gần hết, xét theo động tác cơ thể của con sóc béo, xem ra vẫn còn mấy hốc cây vẫn chưa lấy xong.
Tất nhiên, điều mà Thẩm Mỹ Vân không biết là kho hàng mà sóc béo móc ra còn có của những con sóc khác.
Đều bị nó vét sạch.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đống hạt thông, nói với con sóc béo: "Tao không thể cầm hết, tao cần tìm người đến chuyển chúng về."
Sóc mập vẫy vẫy móng vuốt: "Đi nhanh đi."
Tôi canh gác.
Đây là toàn bộ gia sản của nó, nhất định phải được bảo vệ thật tốt.
Nửa tiếng sau.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Trần Viễn và sở trưởng Tư đi tới, sở trưởng Tư vẫn còn đang cắn hạt thông, buổi sáng bọn họ đã trở về giao con mồi một chuyến.
Đúng lúc hạt thông rang trong doanh trại đã nguội, sở trưởng Tư thấy cái này ăn rất ngon, tiện tay bốc một nắm ăn lại không dừng lại được.
Vốn trước đó còn đang cùng Trần Viễn nghĩ làm thế nào để lấy lại một mẻ hạt thông trở về.
Không ngờ là muốn cái gì là có cái đó
Lúc sở trưởng Tư nhìn thấy đống hạt thông này, ánh mắt anh ấy sáng lên: "Mỹ Vân, cô tìm đâu ra nhiều hạt thông như vậy, đủ cho chúng ta ăn mấy tháng."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân còn chưa kịp trả lời, con sóc béo bên cạnh đã trở nên tức giận giơ chân ra.
"Của tôi! Tất cả đều của tôi!"
"Thú hai chân, đồ ngu xuẩn, ngay cả đồ vật cũng không thể phân biệt được, cái này là của tôi, đồ ngu xuẩn!"
Sở trưởng Tư tỏ vẻ bối rối, vô thức nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Sao tôi lại cảm thấy con sóc này chửi thề bẩn thỉu như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Những hạt thông này đều là của nó, nó nhờ tôi rang giúp."
Sở trưởng Tư: "Cái gì?"
Giọng nói cao hơn quãng tám.
"Con sóc này thành tinh rồi sao? Nó còn ăn được hạt thông rang chín à?"
"Đây không phải là súc sinh thôi sao?"
Sóc béo chống chống nạnh, chửi ầm lên: "Mày mắng ai là súc sinh đấy? Mày mới là súc sinh, cả nhà mày đều là súc sinh."
Sở trưởng Tư: "..."
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng có thể biết được con sóc này tuyệt đối không nói lời gì tốt đẹp.
Đã như vậy, sở trưởng Tư cười ha ha, nếu không trả thù trở về anh ấy không phải họ Tư!
Thế là, sở trưởng Tư liếc nhìn con sóc béo một cái, túc trí đa mưu nói:
"Chúng ta không bỏ lại hạt thông này, nó cũng không làm gì được chúng ta phải không?"
"Mặt khác không biết ăn thịt sóc có ngon không? Nghe nói món sóc say cá rất ngon."
Lời này vừa nói ra, khu rừng trở nên yên tĩnh, con sóc béo vốn đang lớn tiếng mắng chửi, trong nháy mắt nhảy theo chim cút xuống dưới.
Thậm chí nó còn nhảy lên vai Thẩm Mỹ Vân, sau khi bình tĩnh lại một lúc, lại cố gắng hết sức phát ra những tiếng chửi rủa cực kỳ bẩn thỉu.
"Thú hai chân, mày phải không? Còn muốn ăn thịt ông mày à? Mày thật sự là đang nằm mơ."
"Đây là đâu chứ? Đây là địa bàn của ông mày biết không? Ông mày hô một tiếng là tất cả đều nghe theo, tao sẽ gọi hổ tới cắn mày một miếng, mày đến xương vụn cũng không còn."
Chửi rủa đến cùng.
Con sóc béo đứng trên vai Thẩm Mỹ Vân giơ chân lên: "Mày ăn tao à, mày có bản lĩnh ăn thịt tao à? Cho dù mày có ba lá gan cũng không dám tới!"
Nó có người làm chỗ dựa!
Sở trưởng Tư: "..."
Nếu không phải nể mặt Thẩm Mỹ Vân, anh ấy thật muốn nếm thử thịt sóc có mùi vị như thế nào.
Sau khi đến doanh trại, con sóc béo vẫn còn không ngừng mắng chửi.
cho đến khi Thẩm Mỹ Vân ngắt lời nó: "Mày có muốn rang hạt thông không?"
"Muốn!:
Sóc mập quả quyết ré lên một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân ra điều kiện: "Nếu mày muốn rang hạt thông thì đừng mắng chửi người nữa. Người mà mày mắng đã giúp mày mang hạt thông tới đây, còn rang hạt thông giúp mày, đò gọi là nhận được lợi ích từ người khác thì phải biết nhượng bộ, biết không?"
Con sóc béo hạ ngón tay, tạm dừng chửi rủa, từ trên vai Thẩm Mỹ Vân nhảy xuống, đưa móng vuốt thịt vào trong túi, nắm lấy một nắm hạt thông, do dự một lát rồi nhảy lên người sở trưởng Tư.
"Cho mày!"
Thù lao.
Sở trưởng Tư: "..."
Tao cám ơn mày.
Ba hạt thông cỏn không đủ nhét kẽ răng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy con sóc này không phải không biết gì, còn rất hiểu lễ phép, sở trưởng Tư tạm thời sẽ không so đo với nó.
Sau khi anh ấy nhóm lửa bên trong bếp, chuyển thành lửa nhỏ đợi nồi nóng lên thì trút một túi hạt thông vào, đảo qua đảo lại một lúc.
Ban đầu là sở trưởng Tư rang, nhưng Sóc Béo không chịu, nhất quyết nhảy lên vai Thẩm Mỹ Vân càm ràm một trận.
Cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân không còn cách nào khác đành phải nhận lấy cái xẻng từ trang tay sở trưởng Tư.
Được lắm!
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bắt đầu rang hạt thông, sóc béo bắt đầu vỗ tay: "Thú hai chân, cô rang thật ngon."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Rang xong ba túi hạt thông, có khi nào Thẩm Mỹ Vân sụp đổ mất không?
Nếu không phải nghĩ đến chuyện trước đó con sóc mập đã mang đến cho bọn họ rất nhiều gà rừng và trứng gà thì cô đã nghĩ đến việc ăn sống con sóc này rồi.
Chờ đến khi rang xong.
Sóc mập dường như cũng nhận ra mình đã bắt ép quá mức, liền lấy một ít hạt thông trong đống hạt thông rang ra, ra hiệu là thù lao cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười lạnh một tiếng: "Mày cầm lấy hạt thông của mày xéo khỏi đây !"
Sóc mập làm động tác cuốn xéo, sau đó lại cúi đầu hành lễ với Thẩm Mỹ Vân nói: "Xin cô, giúp tôi đưa về đi."
Ba túi hạt thông rang này đủ cho nó ăn trong một mùa đông.
Nó thực sự đúng là con sóc thông minh nhất ở Thanh Sơn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn con sóc béo dễ thương như vậy, tức giận biến mất, mệt mỏi cũng biến mất.
Cô nói với sở trưởng Tư: "Đi thôi, đưa con sóc này trở về, tôi đã đánh nơi ở của nó rồi."
sở trưởng Tư nhận lệnh làm việc, vẫn không quên bản thân bị lợi dụng lại không được tôn trọng, tức giận đưa chân về phía con sóc béo, nhưng lại không thể làm gì được.
Đổ hết toàn bộ số hạt thông này trở lại hốc cây ban đầu, cả mười ba lỗ cây đều hưởng ân huệ, cuối cùng mỗi người còn ăn bớt một ít, kỳ lạ là hạt thông rang vậy mà vẫn không lấp đầy được mười ba hốc cây.
Sóc béo cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ cúi đầu hành lễ một cái với Thẩm Mỹ Vân.
Hành lễ đến nửa chừng, lỗ tai sóc mập khẽ động đậy, dường như nghe thấy tiếng động cách đó không xa, lập tức ngây dại, xoay người, nhảy lên một cành thông, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng rậm.
Lần này cả sở trưởng Tư và Thẩm Mỹ Vân đều sợ ngây người.
"Con sóc béo này bị sao vậy? Ngay cả thức ăn mùa đông cũng không cần sao?"
Mọi người ăn bớt thì ăn bớt nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy hết hạt thông của con sóc béo về làm của mình.
Cùng lắm chỉ là anh một nắm, tôi một nắm, cầm ăn một chút thôi.
Thẩm Mỹ Vân cũng bối rối, không hiểu tại sao con sóc béo lại đột nhiên rời đi vào thời điểm quan trọng như vậy?
Cô suy nghĩ một lúc rồi thì thầm: "Chúng ta chờ ở chỗ này một chút xem sao."
Cô cảm thấy con sóc béo sẽ quay trở lại, dù sao thức ăn mùa đông của nó cũng được cất giữ ở đây.
Quả nhiên.
Bọn họ không chờ đợi quá lâu, chỉ năm phút sau.
Con sóc béo lo lắng quay lại, bên trong đôi mắt đen to tròn còn mang theo vẻ sợ hãi, nó suy nghĩ một lúc rồi nhảy về phía Thẩm Mỹ Vân.
Đối mặt với cô là một tràng the thé: "Cô gái, mau đi theo tôi cứu người... à không phải, cứu lợn!"
Con sóc béo có ý gì?
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn vào động tác cơ thể của con sóc béo mà suy đoán.
Nó rất gấp gáp sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-551.html.]
Nó đang lo lắng về điều gì?
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, sóc béo càng sốt ruột.
Nó nhảy qua nhảy lại trên vai Thẩm Mỹ Vân: "Đi nhanh đi, lợn mẹ bạn tôi sắp c.h.ế.t rồi."
Vẫn là nghe không hiểu.
Con sóc béo dứt khoát nhảy xuống khỏi vai Thẩm Mỹ Vân, trực tiếp nhảy xuống đất, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn không nhúc nhích.
Sóc béo kêu lên: "Theo tôi đi."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu: "Nó đang bảo chúng ta đi theo sao?"
Sở trưởng Tư ừ một tiếng: "Đi thôi, chúng ta đi theo nhìn xem."
Giờ đây ngay cả một người ngoài cuộc như anh ra cũng có thể hiểu rằng con sóc béo này giống như muốn đưa bọn họ tới một chỗ nào đó.
Thẩm Mỹ Vân một đường đi theo con sóc mập, sau khi đi được khoảng chừng mười phút thì dừng lại trước một bụi cây.
Con sóc béo đi tới phía trước, nhảy vọt lên trên cành cây, nhìn vào trong một lúc: "Chi chi chi, lợn hoa, tôi tới thăm cậu."
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu, nhưng sau khi khi đến gần, cô có thể ngửi được rõ ràng mùi máu.
Thẩm Mỹ Vân hít mũi một cái, hỏi sở trưởng Tư: "Anh có ngửi thấy không?"
Sở trưởng Tư xuất thân trong quân đội, khứu giác cũng đặc biệt nhạy bén, sắc mặt nặng nề khẽ gật đầu: "Tôi ngửi thấy, mùi m.á.u rất nồng nặc."
Trong lúc bọn họ còn đang thắc mắc là thứ gì.
Từ sâu trong bụi rậm truyền ra tiếng gừ gừ, hình như tiếng lợn kêu?
Thẩm Mỹ Vân và sở trưởng Tư liếc nhau một cái, sóc béo lại nhảy ra, đứng trên đầu bụi cây, chỉ về phía bên trong nói với Thẩm Mỹ Vân: "Vào đi, vào đi, vào nhanh đi."
Nếu còn không đi vào sẽ không kịp nữa.
Lần này Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô khẽ cau mày, sở trưởng Tư đã đi ở phía trước: "Tôi đi trước, cô đi theo phía sau tôi."
Hiện tại không chắc chắn có thứ gì nguy hiểm hay không, anh ấy đương nhiên không dám để Thẩm Mỹ Vân đi phía trước.
Chưa kế anh ấy vẫn là một người đàn ông.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sở trưởng Tư đi phía trước mở đường, dọn dẹp bụi cây rậm rạp, nếu không có con sóc béo dẫn đường. Thẩm Mỹ Vân và mở đường sẽ không bao giờ tiến vào loại rừng rậm này.
Bởi vì loại rừng rậm này tính rủi ro quá cao, lại có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Hai người chật vật một đường đi vào.
Mùi m.á.u tươi càng lúc càng toả ra nồng nặc.
Mãi cho đến khi đi tới cái hố sâu trong bụi cây, bọn họ lập tức nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong.
Bên trong có một con lợn hoa đang sinh con, có lẽ là khó sinh, đến mức lớp đất phía trên đều đã biến thành màu đỏ.
Vết m.á.u đỏ thẫm chảy đầy đất.
Càng thê thảm hơn chính là ở vị trí m.ô.n.g lợn còn có một chú lợn con nhỏ mắc kẹt ở giữa, không thể nhúc nhích lên xuống.
Con lợn hoa rên rỉ đau đớn.
Sóc béo ở bên cạnh sốt ruột nhảy dựng lên: "Thú hai chân, cô giúp nó, giúp nó."
"Lợn hoa là bạn của tôi, lúc trước đã cứu mạng tôi."
Nếu không phải lợn hoa giúp nó chống lại lũ gà rừng thì nó đã sớm bị lũ gà rừng xơi tái rồi.
Thẩm Mỹ Vân và sở trưởng Tư liếc nhau một cái, cô nói với con sóc béo: "Mày phải bảo con lợn hoa này không được làm tổn thương tao, tao sẽ giúp nó."
Vừa khéo chính là đỡ đẻ cho lợn mẹ chính là chuyên môn của cô.
Đây quả thực là đúng người đúng việc.
Sóc mập hiểu ý, nhảy tới trước mặt lợn hoa, chi chi một hồi với nó.
Được rồi!
Lợn hoa dường như đã nghe hiểu, ánh mắt không còn hung dữ cảnh giác giống như lúc trước, ngay sau đó tứ chi cũng bắt đầu thả lỏng ra.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân thả lỏng hơn một chút, cô chậm rãi đi tới trước mặt con lợn hoa, ngồi xổm xuống sờ lên bụng nó.
"Còn ít nhất bốn con nữa."
Đây là chưa tính đến con lợn con bị mắc kẹt ở giữa vẫn chưa ra ngoài được.
Sở trưởng Tư: "Phải xử lý chuyện này thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đỡ đẻ."
Cô nhìn con sóc mập nói: "Chúng ta đến quá muộn, không chắc chắn có thể cứu được hay không. Hơn nữa, ở đây thiếu thốn vật tư, tao thật sự chỉ có thể cố gắng hết sức."
Sóc mập ngập ngừng khẽ gật đầu.
Sau khi mọi thứ đã được giải thích rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp đi đến chỗ m.ô.n.g lợn hoa, hít sâu một hơi nói: "Lợn hoa, mày đừng đá tao, tao phải kéo con lợn con bị mắc kẹt này ra."
Không biết lợn hoa có nghe hiểu hay không.
Thẩm Mỹ Vân đã ra tay, đầu tiên là thăm dò tình trạng của lợn con, nó đã không còn thở, bị mắc kẹt quá lâu.
Lực tay của cô chuyển từ nhẹ sang nặng, cuối cùng bỗng nhiên dùng sức, lập tức lôi con lợn con ra ngoài.
Con lợn hoa đau đớn kêu lên, Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ nó: "Mau, dùng sức, sinh những con lợn con khác trong bụng mày ra."
Cô sợ nếu chậm trễ quá lâu, heo con bên trong đều sẽ bị ngạt thở.
Không biết có phải lợn hoa nghe hiểu không, tiếng kêu rên rất ngắn ngủi đã kết thúc.
Sau đó nó cố gắng dùng sức.
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh giúp đỡ nó, sau đó, một hơi sinh ra tới bốn, à không, phải nói là năm con lợn con.
Chỉ là năm chú lợn con này hầu như đều chỉ còn thoi thóp.
Nhìn những con lợn con mà Thẩm Mỹ Vân đã đỡ đẻ trước đó không có chút tinh thần nào, hoặc là những con lợn con này đã ở trong bụng lợn mẹ quá lâu.
Hơi thở có chút khó khăn.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân đang tắm rửa cho những con heo con, bên kia sóc mập đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị, âm thanh vô cùng sắc nhọn.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vô thức nhìn qua, quả nhiên, cô nhìn thấy con lợn mẹ trước đó còn đang dùng lực dường như đã bất động.
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, sau đó tiến lên giơ tay ấn vào mũi lợn một cái.
Không còn hơi thở.
Sau khi sinh ra năm chú lợn con, nó đã dùng hết sức lực.
Thẩm Mỹ Vân nhìn vũng m.á.u chỗ bụng lợn, lắc đầu với sở trưởng Tư: "Không được nữa."
"Không thể cứu được nữa rồi."
Sở trưởng Tư thở dài.
Sóc béo ở bên cạnh nghe thấy vậy, đột nhiên oà khóc lên, nước mắt chảy xuống, nhìn vô cùng đau lòng.
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân và sở trưởng Tư theo bản năng nhìn sang, con sóc béo vừa khóc vừa nhảy lên người con lợn hoa: "Lợn hoa."
"Lợn hoa!"
"Lợn hoa của tôi, sao cậu lại rời đi trước tôi?"
Lúc đó bọn họ đã đồng ý sẽ bảo vệ lẫn nhau.
Khóc đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy một con sóc khóc, lại còn khóc lóc thảm thiết như vậy, từng giọt nước mắt lớn chảy ra từ đôi mắt đen như ngọc trai.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt ba giây: "Sóc cũng có thể khóc."
Sở trưởng Tư cũng rất kinh ngạc: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."
Con sóc mập lúc này đã quên nói chuyện với Thẩm Mỹ Vân, nó khóc đủ rồi, lại nhảy tới bên người mấy con lợn con mới sinh, kêu lên: "Bọn chúng phải làm thế nào đây?"
Nó không thể nuôi được.
Nó không có sữa.
Không hiểu sao, mặc dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu được lời nói của đối phương, nhưng lại có thể hiểu được biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt nhỏ của sóc béo.
Thẩm Mỹ Vân kiểm tra năm con lợn con: "Những con này vẫn còn thở, nhưng nếu không được b.ú sữa, những con lợn con này cuối cùng đều không sống nổi."
"Hơn nữa..." Cô sờ vào con lợn con bị kẹt vì khó sinh: "Con này không được rồi, sinh ra đã không còn hơi thở."
Nó đã bị mắc kẹt quá lâu.
Sóc béo cúi đầu, trên khuôn mặt đầy lông mang theo mấy phần buồn bã, nó suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi đầu hành lễ về phía Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Đây là có ý gì?
Sóc Béo: "Thú hai chân, cô nhận nuôi bọn chúng đi, nhận nuôi bọn chúng đi."
Nó không có sữa chắc chắn không thể nuôi sống những con lợn con này.
Lông mày Thẩm Mỹ Vân giật giật, cô nói: "Những con lợn con này rất khó nuôi sống, bọn chúng đã bị kẹt trong bụng quá lâu, trừ khi bây giờ tao có thể tìm được sữa cho chúng."
Cô vừa nói xong, sở trưởng Tư đã nói: "Có, trong trại nuôi lợn của doanh trại có."
Giống như nhắc nhở Thẩm Mỹ Vân.
"Ý anh là Đại Bạch?"
Đại Bạch đã dứt sữa được mấy tháng.
"Không phải." Sở trưởng Tư lắc đầu, : "Lúc trước không phải chúng ta cũng chở từ bên ngoài về ba con sao? Trong đó một con tôi đoán trong mấy ngày tới sẽ sinh con."
"Nếu chúng ta mang những con lợn rừng con này về, có lẽ sẽ không tìm được sữa cho chúng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm con lợn con đó.
Nuôi lớn từng này sẽ có bao nhiêu thịt?
Ăn không hết, ăn không hết, hoàn toàn ăn không hết. Phải biết rằng anh ấy đã cãi nhau với những người phía trên, quanh năm suốt tháng nhiều nhất chỉ cho phép bọn họ tối đa hai con, có năm con lợn rừng ngoài định mức này, không chỉ là có thịt ăn, mà tương lai còn có thể gây giống.
Nghĩ tới đây, hai mắt sở trưởng Tư sáng lên.
"Mang về, nhất định phải mang về."
"Cho dù thế nào cũng phải nuôi lớn những con lợn rừng nhỏ này."
Sóc néo nghe được lời này của sở trưởng Tư, cảm động đến hai mắt đẫm lệ: "Mày thật là tốt!"
Nó quay người trực tiếp cúi đầu hành lễ với sở trưởng Tư, hơn nữa còn cúi đầu một hơi ba lần.
Sở trưởng Tư thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Con sóc này có thể hiểu được tiếng người sao?"
Anh ấy nói xong lời này, sóc béo vẫn không ngừng cúi đầu hành lễ với anh ấy.
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu: "Nếu không hiểu được tiếng người, hiện tại chúng ta đã không có mặt ở đây."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói với sóc béo: "Chúng tao nuôi năm con lợn rừng này, cần phải có thù lao."
"Thù lao?"
Sóc béo nghiêng đầu suy nghĩ một lát, có chút không nỡ, nhưng nhìn lại khuôn mặt lợn hoa, nó lại chi chi lên vài tiếng.
"Tôi còn hai kho hạt thông cho mùa đông, sẽ đưa cho cô hết."
Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu: "Tao muốn mang lợn hoa đi."
Để lợn hoa ở chỗ này, cuối cùng cũng sẽ bị dã thú khác chia nhau ăn thịt, tuyệt đối là không thể nào.