Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:10:45
Lượt xem: 114
Nhân lúc bọn họ bận rộn, Thẩm Mỹ Vân cũng không có nhàn rỗi, mang theo một cân đường trắng.
Cô xuống núi chuẩn bị đi thăm lão bí thư.
Nhưng mà cô không mang theo Miên Miên, Miên Miên còn chưa xa Trần Thu Hà lâu như vậy, nhất thời rất bám bà ngoại.
Thẩm Mỹ Vân một mình xuống núi, trái lại nhanh nhẹn hơn nhiều.
Con đường này Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đi lại rất nhiều lần, còn được Trần Hà Đường sửa sang lại nhiều lần.
Cho nên bây giờ còn đường này đã rộng rãi hơn rất nhiều, thậm chí cả những bụi cây rậm rạp hai bên đường nhỏ cũng đã bị người ta chặt đi.
Thẩm Mỹ Vân đi qua con đường này, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Bây giờ đã trở thành con đường mà cô thường xuyên đến nhà bố mẹ, tưởng tượng đến cảnh họ đi sớm tối đến đại đội bận rộn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười, thầm nghĩ lời mẹ nói, bây giờ vừa đúng lúc.
Đúng là vừa đúng lúc.
Chỉ cần người thân khỏe mạnh, cái này đã quý hơn bất kỳ điều gì.
Ngay cả bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.
Khi Thẩm Mỹ Vân đến, nhà của vị lão bí thư vừa ăn cơm xong, cả nhà đang ngồi dưới mái hiên hóng mát trò chuyện.
Cổng sân lớn mở toang, ở quê chính là như thế, cửa nhà quanh năm suốt tháng cơ bản đều không đóng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trừ khi đi xa, trong nhà thực sự không có người mới phải khóa lại.
lão bí thư và những người khác đang nói chuyện rất vui vẻ, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân xuất hiện trước cửa nhà, bí thư chi bộ sửng sốt, đứng dậy đi ra đón.
"Thanh niên trí thức Thẩm, mọi người bảo cô về rồi, tôi còn không tin, cứ nghĩ cô còn ở trong quân đội, bọn họ đang nói đùa với tôi đấy."
Ai ngờ lại thực sự về rồi.
Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm trả lời: "Tôi đây không phải là về thăm ông sao, thân thể của ông thế nào rồi, có còn khỏe mạnh không?"
Ai mà không thích nghe lời hay chứ?
Lão bí thư cũng thế, ông ấy vỗ n.g.ự.c mình, đập thình thịch: "Cô xem thế nào?"
"Tôi thấy ông vẫn còn khỏe mạnh lắm."
Lời này khiến lão bí thư cười ha hả, dẫn Thẩm Mỹ Vân vào nhà.
Cô vừa vào đã thuận tay đưa cho bà Hồ cân đường trắng kia.
Bà Hồ nhìn thấy là một cân đường trắng, đựng trong túi trong suốt, trên bao bì in chữ đỏ, đây là hàng khan hiếm của hợp tác xã, cũng không rẻ.
Bà ấy lập tức xua tay: "Không được, không được, cái này không được đâu." Quá quý giá rồi.
Thẩm Mỹ Vân cười nhét vào lòng bà: "Cho mấy đứa nhỏ ăn, bà Hồ mà từ chối tôi sẽ không vui đâu."
Lời này vừa nói ra, A Hổ và A Ngưu lập tức nhìn sang.
Bọn nhỏ nhìn rất thèm thuồng, rất muốn ăn đường trắng, cầm một nhúm nhỏ, nâng niu trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng l.i.ế.m một cái, cắn rôm rốp.
Lúc nghiến răng, ngay cả hàm răng cũng ngọt lịm.
Nhìn thấy bọn trẻ đều như sói con, kêu gào gào.
Bà Hồ mắng một câu, nhưng mà lại không nỡ, chia cho mỗi đứa một nhúm nhỏ, bọn trẻ xếp hàng lần lượt chia đường trắng cho từng người.
Ngay cả nụ cười trên mặt cũng tươi hơn vài phần.
Bọn nhỏ cẩn thận cầm đường trắng tung tăng nhảy nhót: "Cô Thẩm ơi, Miên Miên có ở đây không? Sao con bé không đến thế?"
Thẩm Mỹ Vân: "Con bé đang ở nhà, các cháu có thể đến nhà tìm nó."
Cô vừa nói lời này, A Hổ đi trước A Ngưu nối đuôi theo sau, Ngân Hoa và Ngân Diệp còn chạy nhanh hơn nói.
Thấy bọn trẻ lóc cóc chạy mất hút.
Bà Hồ thở dài: "Thanh niên trí thức Thẩm, thực sự là tiêu tốn của cô rồi."
Thực ra, trước mặt khách mà chia đồ khách mang đến cho bọn nhỏ quả thực không được lịch sự cho lắm.
Nhưng trẻ con ở quê thực sự rất thèm, cả năm có lẽ chỉ có một lần được ăn kẹo đường.
Nhìn bọn trẻ, đôi mắt to tròn trong veo khao khát, dù biết phép tắc nhưng bà Hồ cũng không nỡ từ chối.
Lúc trước thanh niên tri thức Thẩm nói đúng, niềm vui của trẻ con rất đơn giản.
Đợi đến khi lớn lên, gian khổ và mưu sinh đều ở phương xa chờ đợi chúng.
Thẩm Mỹ Vân nghe bà Hồ nói vậy, cười nói: "Tiêu tốn cái gì chứ, trước đây tôi ở trong đại đội, không biết đã được các bác giúp đỡ bao nhiêu lần, huống hồ bây giờ cả ba mẹ tôi cũng được mọi người chăm sóc."
Đây là sự thật.
Người ở đại đội Tiền Tiến là người tốt, cũng đối xử rất chân thành với những người ngoài như bọn họ, ngay cả những thành phần người không tốt như Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà.
Cũng đối xử bình đẳng như nhau.
Lão bí thư xua tay, nói: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa."
"Cô kết hôn sống có tốt không?"
"Xem tôi hỏi gì cô này, nhìn cô mặt mày hồng hào như thế tôi đã biết cuộc sống không tệ rồi?" lão bí thư cười ha hả: "Hơn nữa tôi thấy, người yêu mà cô chọn lúc đó là người có thể gánh vác chịu trách nhiệm, dần dà rồi cũng sẽ ổn thôi, hơn nữa cũng rất yêu thương bảo vệ cô cô, cô gả cho anh ta không thiệt thòi đâu."
Ông ấy đã sống cả đời, đã dự rất nhiều tiệc cưới, chứng kiến hôn nhân của rất nhiều người.
Hai người có thể sống tốt hay không, thực ra trên bàn tiệc là đã có thể nhìn ra được rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe lão bí thư nói vậy, có chút bất ngờ, nhưng lại cảm thấy với kinh nghiệm của lão bí thư mà nói cái này là đương nhiên.
Cô mím môi cười, khen ngợi: "Vẫn là ông nhìn người chuẩn."
Lão bí thư xua tay: "Tôi có xem là nhìn người chuẩn gì đâu, biết cô sống tốt là được, đỡ cho ba mẹ cô lại lo lắng."
Ông ấy đứng dậy, nhìn đồng hồ rồi tiễn cô ra ngoài, rất nghiêm túc nhắc đến một chuyện: "Một thời gian trước, có người gọi điện đến đây, hỏi Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà ở đây thế nào?"
"Thậm chí, còn đặc biệt hỏi tình hình của cô."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cả người ôn hòa cũng thay đổi, trở nên sắc bén hơn mấy phần: "Là ai vậy?"
Nhìn Thẩm Mỹ Vân phản ứng mạnh như vậy, lão bí thư có chút bất ngờ: "Người gọi đến không nói tên, nhưng nghe giọng điệu rất nho nhã, lại điều tra nhiều thông tin, nên tôi đã nhờ người ở đại đội giúp đỡ cho qua chuyện."
Ông ấy cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã không nói cho Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn biết. Người lớn tuổi không chịu nổi những tin đồn thất thiệt, nếu bọn họ biết được, không những không giải quyết được vấn đề mà còn lo lắng đến mất ngủ cả đêm mất.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì cau mày: "Vậy có thể biết được người đó là nam hay nữ không?"
"Là đàn ông, một người đàn ông, hơn nữa tuổi cũng khá lớn."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một hồi, nhanh chóng khoanh vùng mục tiêu: "Chút nữa tôi ghé chỗ thanh niên trí thức xong, tiện thể sẽ ghé qua đại đội hỏi thêm."
"Được, tôi nói cho cô biết để cô chuẩn bị tâm lý."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn ông."
Cô thực sự kính trọng những người làm việc chân chính, công bằng, chính trực như lão bí thư đây.
Lão bí thư lắc đầu: "Có gì đâu mà cô phải cảm ơn, được rồi, không làm mất thời gian của cô nữa, cô mau đến chỗ thanh niên trí thức đi, ở đó chắc chắn có nhiều người nhớ cô lắm đấy."
Dù sao lúc đó mọi người đều từ nơi xa đến đây, lại sống cùng nhau lâu như vậy.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau khi chào tạm biệt lão bí thư thì rời đi, cô suy nghĩ suốt dọc đường, rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình gia đình cô.
Khả năng thứ nhất là người nhà họ Thẩm, khả năng thứ hai là giáo viên mà cô đã gửi thư lúc trước.
Nhưng mà không biết là khả năng nào.
Đang suy nghĩ lung tung, cô đã đi đến chỗ của thanh niên trí thức. Chưa đến gần nhà mà cô đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt ở bên trong.
Thẩm Mỹ Vân cau mày, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đi tới.
Vừa đến, cô đã thấy bên ngoài có không ít thanh niên trí thức, Diêu Chí Anh, Hồ Thanh Mai, Tào Chí Phương đều ở ngoài, vẻ mặt lúng túng, dựng tai lên nghe ngóng.
Trông như muốn đi lên can ngăn, nhưng lại không dám.
"Mỹ Vân?"
Vẫn là Diêu Chí Anh tinh mắt, gọi một tiếng, cô ấy vừa gọi Tào Chí Phương và Hồ Thanh Mai cũng lập tức nhìn sang.
"Ơ, Mỹ Vân, cô về rồi à?"
Giọng điệu tràn ngập bất ngờ.
Có lẽ tiếng động bên ngoài đã làm kinh động đến người trong nhà, ngay cả tiếng cãi vã ở bên trong cũng nhỏ đi vài phần.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lâu rồi không gặp."
"Chuyện gì thế này?"
Nghe giọng hình như là Kiều Lệ Hoa đang cãi nhau với Hậu Đông Lai.
Diêu Chí Anh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Lệ Hoa không phải đi bộ đội học sao, đi một cái là hai tháng sao? Gia đình Hậu Đông Lai không hài lòng, Lệ Hoa bỏ Hậu Đông Lai một mình ở đây."
"Thế là gia đình Hậu Đông Lai đã tìm cách, xin cho cậu ấy xuất ngũ vì lý do sức khỏe, muốn đưa Hậu Đông Lai về Bắc Kinh."
Hậu Đông Lai vừa đi, Kiều Lệ Hoa bên này thành một mình không gánh vác nổi.
Hai người cũng vì thế mà xảy ra mâu thuẫn, đến nỗi Kiều Lệ Hoa vừa trở về từ bên ngoài đã cãi nhau một trận lớn với Hậu Đông Lai.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì cau mày, cô hỏi thẳng vấn đề mấu chốt: "Hậu Đông Lai nghĩ thế nào? Anh ta có muốn về không?"
Hiện tại, Hậu Đông Lai đã có cơ hội để trở về.
Cô vừa hỏi xong, Diêu Chí Anh và những người khác lập tức im lặng.
Thẩm Mỹ Vân còn gì không hiểu nữa.
Đây chính là sự lựa chọn của Hậu Đông Lai, anh ta quyết định trở về Bắc Kinh, cái này cũng không có gì đáng trách.
Lúc trước, hai người cứ trì hoãn không kết hôn, những người ngoài cuộc như bọn họ đều hiểu, cả hai đều có quá nhiều vướng bận và tính toán riêng.
Không phải là không tốt, chỉ là mỗi người một ý, ai cũng không chịu nhường nhịn.
Kiều Lệ Hoa lo lắng nếu kết hôn với đối phương, sau này sẽ bị mẹ chồng gây khó dễ, cuộc sống hôn nhân sẽ khó khăn, nên chỉ dừng lại ở mức độ yêu đương.
Không dám tiến thêm một bước.
Còn Hậu Đông Lai thì sao?
Hậu Đông Lai cũng từng suy nghĩ về sự chênh lệch thân phận địa vị của hai người, mặc dù có ý định muốn cưới đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được thực tế.
Cho nên, đã trì hoãn nhiều năm như vậy.
Lần trước anh ta bị gãy chân, lão bí thư đã thức tỉnh anh ta, anh ta vốn định sau khi chân khỏi sẽ kết hôn với Kiều Lệ Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-520.html.]
Nhưng không ngờ Kiều Lệ Hoa đi học ở bộ đội hai tháng, anh ta ở đây không có ai chăm sóc.
Thời gian lâu, tự nhiên trong lòng cũng sinh ra oán trách, điện báo và điện thoại của gia đình liên tục gửi đến.
Cứ như vậy, cán cân tự nhiên nghiêng về một phía.
Bên trong căn nhà.
Kiều Lệ Hoa nước mắt lưng tròng: "Hậu Đông Lai, lần này tôi đi bộ đội, thấy Mỹ Vân và Quý Trường Tranh kết hôn rồi sống rất hạnh phúc, tôi đã nghĩ sau khi từ bộ đội trở về, sẽ bất chấp tất cả để kết hôn với anh."
"Hậu Đông Lai, tôi chỉ hỏi anh, anh có kết hôn hay không?"
Đây là lần đầu tiên cô hỏi, cũng là lần cuối cùng.
Hậu Đông Lai rơi vào im lặng, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ đau khổ: "Lệ Hoa, nếu em hỏi anh câu này hai tháng trước, anh nhất định sẽ không chút do dự mà nói kết hôn."
"Nhưng mà bây giờ -"
Anh ta nhắm mắt lại: "Đã muộn rồi."
Anh ta đã đồng ý chuyện gia đình xin xuất ngũ vì lý do sức khỏe, các mối quan hệ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa mẹ anh ta cũng đã quyết tâm.
Bà ấy đã nghỉ việc, anh ta về sẽ tiếp nhận công việc của mẹ.
Cho dù bắt đầu từ công việc ở phân xưởng, cũng tốt hơn so với việc ở nơi này quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Năm đó khi anh ta đến đây, tràn đầy nhiệt huyết, nhưng thời gian đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nhiệt huyết ấy.
Chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Ở nơi này, Hậu Đông Lai không nhìn thấy tương lai.
Nghe những lời này của Hậu Đông Lai, Kiều Lệ Hoa bỗng chốc run lên, cô ấy không thể tin nổi nhìn anh ta.
Hậu Đông Lai không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô ấy, anh ta không dám mở mắt.
Anh ta hèn nhát đến mức không dám nhìn cô.
Anh ta sợ mình sẽ hối hận.
Anh ta sợ rằng chỉ cần nhìn thấy Kiều Lệ Hoa, anh ta sẽ hối hận, tất cả những quyết định của anh ta đều chỉ dám thực hiện khi cô ấy không có ở bên.
Kiều Lệ Hoa nhìn thấy cảnh này thì còn có gì không hiểu nữa.
Cô ấy đưa tay lau nước mắt, đứng thẳng lưng, như thể làm vậy có thể giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng đang lung lay sắp đổ của mình.
"Chúng ta, cuối cùng vẫn là có duyên không có phận."
Cho dù mọi chuyện đã đến nước này, cô ấy vẫn không có trách anh ta.
Bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, Hậu Đông Lai cũng từng liều mạng cứu cô ấy, lúc anh ta ốm đau cô ấy cũng từng bỏ tất cả để chăm sóc anh ta.
Thậm chí, anh ta đã lấy hết vốn liếng của mình để ủng hộ cô ấy theo đuổi công việc.
Để cô quay lại với công việc của mình.
Hậu Đông Lai như vậy, thậm chí còn đối xử với cô ấy tốt hơn cả cha mẹ cô.
Cho dù chia tay, Kiều Lệ Hoa muốn oán hận nhưng lại không biết oán hận từ đâu.
Oán ai?
Oán Hậu Đông Lai bỏ rơi cô ấy sao?
Có chút oán trách, nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết.
Hậu Đông Lai cũng từng hỏi cô ấy có muốn kết hôn không, cô ấy nói mình muốn suy nghĩ thêm.
Bọn họ đều có tính toán riêng, bọn họ đều coi bản thân quan trọng hơn đối phương, vì vậy mối tình này ngay từ đầu đã định sẵn không có kết quả.
Kiều Lệ Hoa lặng lẽ nhìn người đàn ông đang cuộn tròn trên giường, mắt cô đỏ hoe, nói từng chữ từng chữ: "Hậu Đông Lai, chúc anh tiền đồ như gấm."
Nói xong cô ấy quay người đi ra khỏi nhà.
Nghe tiếng bước chân nặng nề, Hậu Đông Lai không thể chịu đựng được nữa, anh ta trùm chăn lên đầu, khóc lóc thảm thiết như trẻ con.
Anh ta thà để Kiều Lệ Hoa oán trách anh ta, hận anh ta, mắng anh ta là kẻ tiểu nhân, mắng anh ta vì lợi mà quên nghĩa, mắng anh ta vì tiền đồ mà bỏ rơi cô ấy.
Còn hơn Kiều Lệ Hoa thản nhiên nói một câu.
Hậu Đông Lai, chúc anh tiền đồ rộng mở.
Câu nói này còn đ.â.m đau hơn cả dao.
Bên ngoài, Kiều Lệ Hoa vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng khóc trong phòng, cô ấy dừng bước rồi lại nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy những thanh niên trí thức bên ngoài đều nhìn cô.
Kiều Lệ Hoa giả vờ bình tĩnh: "Không sao, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, mọi người có thể vào."
Cô ấy và Hậu Đông Lai không đánh nhau, không cãi vã, chỉ ra đi trong hòa bình.
Ngay từ đầu, dường như cô ấy đã biết.
Tính cách của hai người bọn họ đã định chắc chắn sẽ không ầm ĩ làm to chuyện.
Cả hai đều quá lý trí, quá thực tế, quá ích kỷ.
Chuyện tình cảm, nếu hai bên đều cân nhắc lợi hại, không đủ nồng nhiệt, không đủ say đắm, thì chắc chắn sẽ không có kết quả.
Thấy Kiều Lệ Hoa bình tĩnh như thế, Diêu Chí Anh và những người khác vô cùng lo lắng, bước tới một bước: "Lệ Hoa, cô không sao chứ?"
Kiều Lệ Hoa lắc đầu, mặt tái mét: "Không sao."
Chỉ có Thẩm Mỹ Vân lặng lẽ nhìn cô ấy, không nói một lời.
Thậm chí cũng không hỏi.
Kiều Lệ Hoa đi về phía trước, Thẩm Mỹ Vân đi bên cạnh, cho đến khi không còn ai.
Kiều Lệ Hoa đột nhiên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đỡ tôi."
Âm thanh hoảng hốt.
Cô ấy cảm thấy mình như không đứng vững được nữa.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ý, cô giơ tay nắm chặt cánh tay Kiều Lệ Hoa, lúc này mới nhận ra toàn thân Kiều Lệ Hoa đang run rẩy.
Là kiểu run rẩy không tự chủ.
Dù là đang đứng, nhưng sờ vào cánh tay cô ấy là có thể biết rằng cô ấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cái này khiến Thẩm Mỹ Vân hơi phức tạp, cô dùng hết sức bình sinh đỡ Kiều Lệ Hoa, đi về phía bờ sông không có người.
Cho đến khi đến bên bờ đê cô mới buông tay ra, chân Kiều Lệ Hoa mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt một.
Là tiếng khóc không thành lời, không phải kiểu khóc nức nở, trái lại càng khiến người ta đau lòng.
Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống theo, cô lau nước mắt cho cô ấy, giọng nói nhỏ nhẹ: "Sao cô lại khổ sở như vậy."
Trước đó khi ra khỏi nhà thanh niên trí thức, cô ấy bình tĩnh điềm đạm như vậy.
Nghe Thẩm Mỹ Vân nói, Kiều Lệ Hoa không nói gì, không biết qua bao lâu, cô ấy không còn khóc nữa, giọng nói bình tĩnh: "Mỹ Vân, tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ấy."
Cho nên cho dù chia tay, cũng phải chia tay một cách tử tế.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Đến nước này rồi, cô còn quan tâm đến thể diện làm gì? Bất kể trước đây hai người có tốt đẹp đến đâu, thì lần này lỗi vẫn thuộc về Hậu Đông Lai."
Hai người vốn dĩ rất tốt, là Hậu Đông Lai đột nhiên lựa chọn trở về thành phố, bỏ rơi Kiều Lệ Hoa một mình.
Kiều Lệ Hoa: "Tôi biết lỗi là do anh ấy, nhưng mà—"
"Tôi dường như oán trách anh ấy, nhưng lại không oán được."
"Thôi vậy."
Kiều Lệ Hoa từ từ đứng dậy, cô ấy nhìn về phía bờ đê, mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng có đàn cá nhỏ nhảy lên, tạo thành một gợn sóng.
"Lần trước tôi đến đơn vị, thực ra tôi đã đưa ra lựa chọn."
Chân của Hậu Đông Lai bất tiện, lúc này anh ta cần người chăm sóc nhất, nhưng cô lại lựa chọn đến đơn vị học tập.
Bỏ lại Hậu Đông Lai đang bị thương ở chân.
Dù cô ấy biết rằng sau khi mình rời đi, Hậu Đông Lai có thể sẽ rất khó khăn, nhưng vì tiền đồ, cô ấy vẫn đi.
Lúc đó cô ấy đã lựa chọn bản thân.
CHo nên.
Sau khi trở về, Hậu Đông Lai lựa chọn trở về thành phố mà từ bỏ cô ấy, Kiều Lệ Hoa dường như không trách được.
Cái này rất công bằng.
Cả hai đều vì bản thân mà từ bỏ đối phương.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Chỉ có thể nói, tính cách của Kiều Lệ Hoa và Hậu Đông Lai quá giống nhau, cô tự hỏi liệu hai người quá giống nhau có phải sẽ dẫn đến một bi kịch hay không.
Giống như cô và Quý Trường Tranh, nếu tính cách của Quý Trường Tranh giống như cô, Thẩm Mỹ Vân rất chắc chắn bọn họ sẽ không đến được với nhau.
Bởi vì cô quá cân nhắc lợi hại, ngay cả khi kết hôn cũng là lựa chọn sau khi cân nhắc lợi hại.
Một lựa chọn có lợi cho cô và cho tất cả mọi người.
Chỉ không cân nhắc đến tình yêu, nhưng Quý Trường Tranh thì khác, một khi anh thích, anh sẽ nhiệt tình và bất chấp tất cả.
Chính vì sự chân thành và nồng nhiệt của đối phương, dù biết rõ lòng Thẩm Mỹ Vân là vì con gái mới lấy chồng.
Anh ấy vẫn bất chấp tất cả.
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Quý Trường Tranh, cũng là lý do khiến họ đến với nhau.
Chỉ là, những lời này Thẩm Mỹ Vân không tiện nói ra, cô nhìn Kiều Lệ Hoa đã bình tĩnh lại.
Cô hỏi: "Tiếp theo cô định làm sao?"
Lúc này trên mặt Kiều Lệ Hoa không còn vẻ đau buồn như trước, cô ấy rất bình tĩnh: "Tôi đang nghĩ nếu không có sự giúp đỡ của Hậu Đông Lai, tôi sẽ tồn tại thế nào ở nơi này."
Cô ấy và Hậu Đông Lai lúc đầu là vì lợi ích mà đến với nhau.
Bây giờ lần nữa vì lợi ích mà chia tay.
Thấy Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên, Kiều Lệ Hoa cười khổ một tiếng: "Mỹ Vân, bây giờ tôi thậm chí còn rất mừng là lúc đó tôi đã đưa ra quyết định cùng cô đến công xã nuôi lợn, để sau khi rời khỏi Hậu Đông Lai, tôi không đến nỗi quá thảm hại."
Ít nhất, cô ấy cũng có vốn liếng để nuôi sống bản thân. Nhưng chính vì lựa chọn trước đó mà khiến cô và Hậu Đông Lai tan vỡ.