Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 490

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:51:26
Lượt xem: 121

Quý Trường Tranh cực kỳ đắc ý: "Đúng vậy, là chị dâu các cậu, mau chào chị dâu."

Lời chào này còn chưa đủ, khoảng chục người đột nhiên vây quanh họ.

"Chào chị dâu."

Nụ cười hồn nhiên và có chút tò mò.

Thẩm Mỹ Vân tựa hồ lập tức hiểu được ý nghĩ của từ quân tẩu, cô mỉm cười với bọn họ nói: "Xin chào mọi người."

Nụ cười này khiến những người lính lập tức xấu hổ bỏ chạy.

Ô ô ô, chị dâu xinh quá.

Tin tức Quý Trường Tranh đưa vợ đến căng tin như có cánh mà bay ra ngoài, cho tới khi họ đi đến căng tin ăn cơm.

Không ít người tới vây xem Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như một con khỉ đột trong vườn thú, dọc đường đi cô cười đến mức khuôn mặt gần như cứng đờ.

Khi đến cửa sổ nhà ăn, cô xoa mặt hỏi: "Trong quân đội có nhiều người như vậy à?"

Quý Trường Tranh gật đầu: "Hiện tại có hơn hai nghìn người."

Nói xong, bọn họ đang xếp hàng chờ đợi, sư phụ Hoàng ở nhà ăn nhìn thấy Quý Trường Tranh dẫn vợ đến.

Đến nỗi mà bàn tay cầm chiếc muỗng lớn cũng không run rẩy, thậm chí còn tươi cười nói: "Đồng chí, đồng chí muốn ăn gì?"

"Tiểu đoàn trưởng Qúy, mau giới thiệu vợ anh một chút đi."

Quý Trường Tranh: "..."

Anh chưa bao giờ thấy đầu bếp sư phụ Hoàng nhiệt tình như vậy, thật là không quen.

Nhưng mà, dù sao cũng phải giới thiệu cho Thẩm Mỹ Vân: "Buổi sáng ngoài cửa sổ thường bán bánh bao và cháo. Còn đồ ăn kèm thì thường tùy tâm trạng của đầu bếp nhà ăn."

Khuôn mặt to béo của Sư phụ Hoàng lập tức xụ xuống, đập cái muỗng lớn xuống kêu bang bang: "Tiểu đoàn trưởng Quý, tôi muốn cậu giới thiệu với tôi!"

Không phải là giới thiệu món ăn.

Không phải, đồ ăn này thì có gì hay mà giới thiệu? Bày ngay tại cửa sổ rồi, nữ đồng chí người ta không biết nhìn à?

Quý Trường Tranh nghe vậy, không trêu chọc ông ấy nữa, nhướng mày, cười giới thiệu Thẩm Mỹ Vân: "Người béo nhất căng tin của chúng ta - Sư phụ Hoàng."

Sư phụ Hoàng càng không vui, hất tay Quý Trường Tranh ra, bắt tay Thẩm Mỹ Vân: "Xin chào đồng chí, tôi tên Hoàng Vận Đạt."

"Cô có thể gọi tôi là sư phụ Hoàng hoặc Vận Đạt."

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Sư phụ Hoàng, anh tên Vân Đạt là Vận Đạt nào?"

Sư phụ Hoàng: "Vận trong thú vị, Đạt trong tốc độ."

Anh ấy dè dặt nói: "Gọi sư phụ Hoàng khách khí quá, cứ gọi tôi là Vận Đạt là được."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Đột nhiên cô không thể nhìn thẳng vào hai chữ Vận Đạt này.

Miên Miên cũng tò mò hỏi: " Có phải là Vận Đạt trong giao hàng hỏa tốc Vận Đạt không ạ?"

Thẩm Mỹ Vân che miệng, đã muộn, Sư phụ Hoàng không hiểu: "Vận Đạt giao hàng hỏa tốc là cái gì? Có thể gọi là chú Vận Đạt."

Miên Miên cũng nhận ra mình đã nói sai nên vội vàng bịt miệng lại kêu: "Chú Vận Đạt."

Phải.

Vừa kêu xong, Hoàng Vận Đạt cười rạng rỡ, cả khuôn mặt mập mạp của anh ấy nặn vào nhau, ngay cả cháo cho Miên Miên cũng đặc lại.

"Miên Miên đúng không? Sau này đi đến nhà ăn của chú Vận Đạt, chú Vận Đạt sẽ giữ đồ ăn lại cho cháu ăn no."

Quý Trường Tranh nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười lạnh nói: "Sư phụ Hoàng, anh đối với chúng tôi cũng không tốt như vậy."

Ngày ngày coi bọn họ như quỷ c.h.ế.t đói mới đầu thai.

Hoàng Vận Đạt ngước mắt lên và nói: "Vì anh không dễ thương bằng Miên Miên."

Quý Trường Tranh: "..."

Là Thẩm Mỹ Vân giảng hòa: "Ăn ở căng tin tính giá như thế nào?"

Sau đó hai người mới ngừng giương cung bạt kiếm, Sư phụ Hoàng mỉm cười nói: "Bánh ngô giá một phân tiền ba cái, cháo miễn phí, đồ ăn kèm cũng miễn phí."

Giống như nói một phần tiền có thể nuôi sống cô và Miên Miên, hai người vẫn chưa ăn hết ba cái bánh ngô đâu.

Phải biết, chiếc bánh ngô của quân đội to như cái bát, cô đến một cái cũng không ăn hết.

"Cái này thật là thỏa đáng."

Thẩm Mỹ Vân thở dài.

Sư phụ Hoàng nghe vậy rất thích, cười nói: "Căng tin quân đội chúng ta không phải để kiếm tiền, chủ yếu là để nuôi binh lính."

Thẩm Mỹ Vân giơ ngón cái lên, sau khi chọn xong cô tìm một chỗ ngồi xuống dùng bữa.

Lúc này cô mới để ý, không chỉ có bộ đội đến ăn cơm mà còn có rất nhiều người vợ cũng đến lấy cơm hộp, túi lưới.

Thẩm Mỹ Vân tò mò: "Ở nhà mọi người không nấu ăn à?"

Bây giờ đã lập gia đình, nhất định là có nhà riêng.

Quý Trường Tranh dùng đũa gắp cho cô một ít đồ ăn: "Ở nhà nấu cũng không có lợi gì lắm, phải đốt củi đun lửa, còn tốn tiền đồ ăn. Đến căng tin tốn hai phân tiền mua sáu cái bánh lớn rồi về. Sau đó đổ cháo vào hai bát tráng men thì đã đủ cho cả nhà."

Đây mới đáng bao nhiêu, có mỗi hai phân tiền.

Nếu tự nấu ăn thì dù sao cũng sẽ tốn hơn hai phân tiền.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong không khỏi thở dài: "Thật biết cách sống tốt."

Quý Trường Tranh cười nói: "Đừng bắt chước họ, tiền lương của anh có thể nuôi sống em và Miên Miên, không cần phải tiết kiệm như vậy."

Những người vợ đó không còn cách nào khác, họ phải hỗ trợ mẹ chồng và các anh chị em sau khi nhận được trợ cấp lương của chồng.

Anh thì khác, tiền lương của anh chỉ dùng để nuôi Mỹ Vân và Miên Miên.

Ngay cả ba mẹ giàu có của anh cũng thỉnh thoảng còn tiếp tế họ.

Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng bánh ngô, cổ họng đau rát, suy nghĩ một chút: "Em cũng muốn chịu uất ức một chút, nhưng lại sợ miệng này không chịu được ủy khuất này."

Không phải cô chưa từng trải qua khó khăn mà là cô khó có thể chấp nhận được để miệng mình chịu khổ.

Quý Trường Tranh nghe vậy cười nói: "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."

"Có vẻ như chúng ta nên là một gia đình."

Anh thà chịu đau đớn về thể xác chứ không chịu để miệng chịu khổ.

Miên Miên xen vào: "Con cũng vậy."

Đúng, đây thực sự là một gia đình.

Nhìn thấy gia đình họ ngồi bên nhau, ghé tai thì thầm, những người khác nhìn thấy cũng bật cười.

Thậm chí cũng ngại ngùng tiến lên làm phiền.

Nhất là chỉ đạo viên Ôn gần như bóp làm biến dạng chiếc nĩa trên tay.

Đã nói là cùng nhau làm chó độc thân rồi.

Nhưng mà Quý Trường Tranh bất ngờ có vợ con.

Ghen tị đến c.h.ế.t mất!

Ánh mắt của anh ấy thực sự là quá chói mắt, đến mức Quý Trường Tranh khó có thể không chú ý tới, vừa quay người nhìn thấy bạn cùng phòng, liền vẫy tay nói: "Lão Ôn, lại đây."

Chỉ đạo viên Ôn cầm hộp cơm bằng nhôm rồi rời đi.

"Không có thời gian."

Quý Trường Tranh nhìn thấy cũng không có khó chịu, cười nói với Thẩm Mỹ Vân: "Người này ghen tị đến mức bây giờ ngay cả trực tiếp đối mặt với ta cũng không dám."

Sợ trong miệng sẽ có vị chua, giống như hũ dấm bị đổ.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Chưa bao giờ thấy loại tình anh em này.

Tình bạn plastic.

Ăn xong, Quý Trường Tranh đi về ký túc xá dọn đồ.

Dù sao anh cũng là người đàn ông có gia đình, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên về nhà thu dọn đồ đạc của cô trước.

Hai người chia thành hai đường.

Ở bên đó, Quý Trường Tranh nhanh chóng đuổi kịp chỉ đạo viên Ôn đang một mình trở về ký túc xá với hộp cơm trưa.

Anh ấy đi một mình thật cô đơn.

Quý Trường Tranh chạy đuổi theo sau, hỏi: "Lão Ôn, sao anh lại ăn một mình?"

Chỉ đạo viên Ôn cắn một miếng bánh bao, mặt không biểu cảm nhìn anh, tiếp tục ăn!

"Đi thôi. Nhìn thấy anh một mình thật đáng thương, tôi tiễn anh một đoạn về ký túc xá."

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Đương nhiên, đừng cảm ơn tôi quá , dù sao đây là lần cuối cùng tôi đưa anh về ký túc xá."

"Hãy quý trọng nó đi."

Chỉ đạo viên Ôn không muốn nói chuyện.

Quý Trường Tranh tiếp tục nói, đi đến cầu thang liền đi thẳng lên: "Anh có phải là rất tò mò tại sao tôi lại trở về?"

Chỉ đạo viên Ôn chưa kịp trả lời, Quý Trường Tranh đã tự lầu bầu: "Đừng hiểu lầm, tôi không đến đây không phải để đi cùng anh, tôi đến đây để dọn nhà."

Sau khi vào ký túc xá, anh nhìn khắp phòng và sờ khắp nơi: "Dù sao tôi đã sống ở đây ba năm nên khi dọn ra vẫn có chút không nỡ"

"Lão Ôn, từ nay phòng hai người sẽ trở thành phòng một người, anh nên tận hưởng đi."

Chỉ đạo viên Ôn vẫn không nói chuyện, ngồi ở đầu giường lặng lẽ ăn bánh bao.

Quý Trường Tranh đi thu dọn đồ đạc, thu thập cái này cái kia.

"Quên đi, những thứ này tôi để lại cho anh, Mỹ Vân của tôi đã chuẩn bị sẵn cho tôi xin lỗi, tôi chỉ thích dùng cái mới, nên cái cũ để lại cho anh."

"Đừng nói ba không đối xử tốt với con."

Chỉ đạo viên Ôn nói: "Quý Trường Tranh, anh mau rời đi đi. Tôi xin anh nhanh đi đi. Đừng nói nữa, để cho tôi yên tĩnh một lát."

Quý Trường Tranh mỉm cười, không thu dọn đồ đạc nữa, vòng tay qua vai anh ấy: "Làm sao có thể được? Chúng ta là anh em tốt, sống chung một nhà ba năm có phải hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-490.html.]

"Anh em tốt muốn chia sẻ với nhau là điều đương nhiên..."

Nói xong, anh từ trong túi áo khoác móc ra một mảnh giấy mỏng, cười đắc ý: "Mở mắt ra xem một chút đây là cái gì??"

Nói thật, chỉ đạo viên Ôn nhìn thấy hành động của Quý Trường Tranh đã sửng sốt hồi lâu.

"Đây là gì?"

Anh ấy chưa từng nhìn thấy bao giờ, sau khi dán một lớp phim, sờ vào có cảm giác trơn mịn.

Cũng là trùng hợp ngẫu nhiên mà bên Quý Trường Tranh cho anh ấy xem lại là mặt sau của giấy đăng ký kết hôn, dẫn đến chỉ đạo viên Ôn không nhận ra.

Tuy nhiên, thực tế là chỉ đạo viên Ôn đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn.

Quý Trường Tranh cho anh ấy xem mặt trước, sau đó nhanh chóng cất nó đi: "Thấy chưa?"

Chỉ đạo viên Ôn: "..."

"Chưa thấy à? Tôi lại cho anh xem một lần nữa."

Chỉ đạo viên Ôn lần này nhìn thấy rõ ràng, đó là giấy đăng ký kết hôn, nhưng tại sao giấy đăng ký kết hôn của Quý Trường Tranh lại khác với những người khác?

Nhìn thấy chỉ đạo viên Ôn ngơ ngác, Quý Trường Tranh còn tưởng rằng anh ấy không nhận ra: "Anh chưa từng thấy qua phải không?"

Chỉ đạo viên Ôn nói: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn có bọc lớp ngoài"

"Sao? Anh sợ giấy đăng ký kết hôn bị ướt à?"

Quý Trường Tranh: "..."

Không biết trả lời thế nào, đến lượt Quý Trường Tranh cứng họng.

"Quên đi, tôi không nói nữa. Một người độc thân như anh thì biết gì?"

Anh dứt khoát chuyển chủ đề, cầm lấy cái rương: "Được rồi, tôi về nhà đây, từ nay về sau tôi sẽ giao ký túc xá này cho anh."

Chỉ đạo viên Ôn nâng ấm men uống trà nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Sau khi Quý Trường Tranh rời đi.

Chỉ đạo viên Ôn nhìn bóng lưng đối phương một lát, sau đó quay người nhìn về phía ký túc xá trống rỗng, suy nghĩ một lát: "Mình cũng cần tìm một đối tượng mới được."

Nếu không, Quý Trường Tranh sẽ ngày ngày khoe khoang với anh ấy.

*

Trong ngôi nhà mới, sau khi Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên trở về, cô đã dọn giường và để Miên Miên đi ngủ trước.

Bản thân cô lại bắt đầu bận rộn. Mới dọn vào, cái gì đều mới, cái gì cũng đều phải chuẩn bị.

Hành lý mà ba mẹ cô đóng gói cho cô lúc này cũng mới chỉ dọn dẹp được một nửa, cô đem túi đổ ngược ra.

Ấm sắt, chậu tráng men, lọ tráng men và những thứ bừa bộn khác gần như được bày đầy khắp sàn nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Căn phòng này chưa có đồ đạc gì cả.

Trong lúc cô đang thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa, Thẩm Mỹ Vân tưởng là Quý Trường Tranh về nên hướng cửa hét lên: "Mời vào."

Vừa hét lên, có người từ bên ngoài tiến vào.

Người tới không ai khác chính là Triệu Xuân Lan, người yêu của Chu tham mưu, vừa bước vào, cô ấy nhìn một lúc rồi bước vào phòng, thấy trong phòng đầy đồ đạc không có chỗ để đặt chân.

Cần phải nhảy đi.

Cô ấy không khỏi bật cười: "Ôi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người bày đồ nhiều hơn cả tôi nữa."

Ngay khi những lời này được nói ra, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Thẩm Mỹ Vân cũng cười nói: "Chị dâu, em nói với chị nhé, nếu em không dọn dẹp thì liền cửa sân chị cũng không vào được."

Triệu Xuân Lan thực sự tin vào điều đó: "Khi chị mới chuyển đến nhà mới, chị đã bày đồ đạc của mình ở trong sân, thậm chí cả ngoài sân. Khi đó, lão Chu nhà chị còn cười nhạo chị và nói đây là đang trốn nạn đói".

Nói xong, cô ấy giới thiệu mình với đối phương: "Nào, để chị chính thức giới thiệu với em. Chị là Triệu Xuân Lan, người yêu của Chu tham mưu, em có thể gọi là chị Triệu hoặc chị dâu Xuân Lan."

Nghe lời giới thiệu của đối phương.

Thẩm Mỹ Vân dừng lại, Triệu Xuân Lan?

Đây không phải là mẹ của nam chính Chu Thanh Tùng sao, nói đến đây, cô ấy và Lâm Lan Lan đến c.h.ế.t vẫn không hợp nhau.

Nếu Lâm Lan Lan là nữ chính được yêu mến thì Triệu Xuân Lan chính là bà mẹ chồng độc ác của nữ chính đó.

Thẩm Mỹ Vân nhìn đối phương một lát, cô ấy có mái tóc ngắn dài đến tai, mái tóc sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt vuông vắn trông có vẻ đoan chính.

Hơn nữa giọng điệu của cô ấy cũng rất cởi mở.

Dù nhìn thế nào thì đây cũng không phải vai bà mẹ chồng độc ác đúng không?

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân nhìn chằm chằm mình, Triệu Xuân Lan sờ sờ mặt nói: "Sao vậy? Mặt chị có gì sao, khiến em nhìn đến ngây người như vậy?"

Thẩm Mỹ Vân đương nhiên không thể nói chị là mẹ chồng độc ác của nữ chính, là kẻ thù của vai chính, cũng là đồng minh của cô.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Thẩm Mỹ Vân dứt khoát mỉm cười chuyển chủ đề.

"Em chỉ cảm thấy khuôn mặt của chị rất đẹp, giống như đã từng gặp chị ở đâu đó. Em nghĩ rất lâu nhưng không nghĩ ra, chỉ có thể cho là chị và Chu tham mưu là cặp vợ chồng trông giống nhau."

Triệu Xuân Lan thích nghe cái này, khi còn trẻ Chu tham mưu cũng là một thư sinh đẹp trai mặt trắng.

Khi Chu tham mưu cưới cô ấy, nhiều người cho rằng họ không hợp nhau, cho rằng cô ấy không xứng đáng với Chu tham mưu.

Triệu Xuân Lan khi còn trẻ cũng không xinh đẹp lắm, khuôn mặt vuông vức trông rất nam tính, thậm chí còn thô đậm hơn Chu tham mưu một chút.

Nhưng cũng may sau khi kết hôn, cuộc sống vẫn tốt đẹp nhiều năm như vậy, hơn nữa Chu tham mưu còn có rất nhiều việc phải bận tâm, nên càng ngày càng già đi.

Ngày thường Triệu Xuân Lan sẽ dọn dẹp, hiện tại hai người đứng cùng nhau, không ai có thể nói bọn họ không xứng đôi.

Lời này của Thẩm Mỹ Vân khiến cô ấy cười đến mang tai: "Còn có thể nói cái như vậy à, người đẹp thật biết nói chuyện. Nhìn cái miệng em kìa, thật sự rất biết nói chuyện."

"Khó trách tiểu đoàn trưởng Qúy lại thích em như vậy."

Quý Trường Tranh đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng để cưới người vợ này, chuyện này tất cả phụ nữ trong viện này đều biết.

Thẩm Mỹ Vân mím môi cười, cô khó có thể tiếp nhận chủ đề này, cũng may Triệu Xuân Lan có khí chất rất quen thuộc.

Cô ấy lập tức bắt tay vào phụ giúp công việc, mọi thứ trong nhà cần phải được sửa sang và sắp xếp.

Thẩm Mỹ Vân nói không cần, nhưng không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Triệu Xuân Lan.

Cô ấy cũng rất có chừng mực, không động đến những món đồ tinh tế tỉ mỉ của Thẩm Mỹ Vân mà đóng gói riêng những món đồ lớn lại.

Vừa dọn dẹp, cô ấy vừa thở dài trong lòng.

Gia đình bên ngoại của đồng chí Thẩm Mỹ Vân thật hùng hậu, nhìn đống của hồi môn này, cho dù đặt trong đống đồ ở viện này thì cũng là tốt nhất ở trong đó.

Thẩm Mỹ Vân không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ có thể nói là có một người giúp đỡ một tay thì khác hẳn.

Triệu Xuân Lan cũng là một người làm việc rất tốt, Thẩm Mỹ Vân một mình dọn dẹp một căn phòng lẽ ra phải mất hai giờ đồng hồ, nhưng lại có Triệu Xuân Lan tham gia.

Kết quả trong nửa giờ đã xong.

Mọi thứ đều được sắp xếp thành từng loại, ngôi nhà liền có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Triệu Xuân Lan nhìn một hồi và nói với Thẩm Mỹ Vân: "Trong nhà em vẫn còn thiếu một bàn ăn. Em có thể nhờ tiểu đoàn trưởng Quý của em đến gặp Sĩ quan hậu cần để lấy cái này."

"Nếu văn phòng hậu cần không có thì tìm thợ mộc địa phương làm cho em, cũng không tốn bao nhiêu."

Thẩm Mỹ Vân mới đến, cô cũng không biết gì cả, nhưng dưới sự hướng dẫn của Triệu Xuân Lan cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nên cô cảm ơn cô ấy.

"Chị dâu Xuân Lan, sau khi em dọn dẹp xong sẽ mời chị về nhà em ăn một bữa tối khai trương nhà bếp."

Triệu Xuân Lan vui vẻ đồng ý, thấy sắp đến giờ, cô ấy nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị không nói với em nữa, hai đứa con trai của chị cũng dậy rồi, chị phải xuống căng tin lấy bữa sáng cho chúng ăn."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đưa đối phương rời đi. Chỉ đến khi Triệu Xuân Lan đi rồi, cô ấy mới nhớ ra mình quên mất việc gặp đứa con của Thẩm Mỹ Vân.

Nghe nói đứa trẻ đó là người nhà họ Lâm, cũng không biết bây giờ nó trông như thế nào.

Quên đi, cô vẫn đang sống chung một viện với nhau, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp.

Nghĩ tới đây, Triệu Xuân Lan liền thoải mái trong lòng.

Cô ấy chân trước mới đi, chân sau Quý Trường Tranh đã về, anh không chỉ ôm rương đồ, một tay còn cầm một chiếc bàn bát tiên.

Trán Thẩm Mỹ Vân giật giật: "Anh lấy từ chỗ nào về vậy?"

Không phải đến ký túc xá dọn dẹp sao? Tại sao lại mang một cái bàn trở lại?

Quý Trường Tranh đặt bàn bát tiên đối diện với phòng chính, sau đó đặt chiếc rương xuống đất: "Anh nhờ sĩ quan hậu cần để lại cái này cho anh, anh từ chỗ hậu cần lấy về."

"Còn có bốn cái ghế dài, lát nữa anh chạy qua lấy lại." Anh nhìn căn phòng, phát hiện chúng đã được dọn dẹp nhanh như vậy.

Anh cau mày: "Không phải anh đã bảo em cất đồ đạc, đợi anh về rồi cùng nhau thu dọn sao?"

Thẩm Mỹ Vân sắp xếp bàn ăn gọn gàng xong mới nói: "Mới vừa rồi vợ của Chu tham mưu tới giúp thu dọn một chút."

"Chị dâu Xuân Lan."

Quý Trường Tranh gật đầu: "Chị dâu này là người không tệ, về sau chúng ta có thể cùng chị ấy giao lưu."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chu Thanh Tùng nhà bọn họ thì sao?"

Cô vẫn có chút tò mò về nam chính tương lai.

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chu Thanh Tùng? Là Đại Nhạc của bọn họ à, là một đứa trẻ khá nghiêm túc, cũng được."

Đánh giá còn khá cao.

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân tính toán, trong lúc Quý Trường Tranh đang di chuyển ghế dài, cô lau chùi mọi thứ trong và ngoài nhà.

Bây giờ gần như đã xong, cô nhìn qua thì thấy thứ duy nhất còn lại là đồ dùng nhà bếp, cô phải đến hợp tác xã cung ứng để mua củi, gạo, dầu, muối, nước mắm, dấm và trà.

Chẳng qua là, cô vẫn chưa quen với nơi này, cũng không biết hợp tác xã cung ứng ở đâu.

Đúng lúc Thẩm Mỹ Vân đang lo lắng, Triệu Xuân Lan cầm loa phát thanh lớn ở ngoài viện đi tới: "Mỹ Vân, em có ở đó không?"

Với tiếng hét này, Miên Miên đang ngủ trên giường cũng tỉnh dậy, cô bé mở mắt nhìn xung quanh và nghe thấy mẹ cô trả lời: "Em ở đây."

"Một xe tải cải trắng từ hợp tác xã cung ứng đã về tới. Em cầm sổ lương thực của nhà đi, chị dẫn em đi mua. Chúng ta đi sớm chút, nếu đến muộn thì đến cái lá cải trắng chúng ta cũng không giành được."

Mùa đông ở đây lạnh kéo dài, mặt đất không có cách nào trồng trọt, rau được xe chở hàng từ bên ngoài chở vào cung cấp.

Hơn nữa, chúng đều được mang về từ các tỉnh, thành phố lân cận và bán không hề rẻ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, liền đáp: "Em cũng đi."

Cô nhanh chóng lấy cuốn sổ thực phẩm mà Quý Trường Tranh đưa cho cô từ trong ngăn kéo ra, sau đó quay đầu nhìn Miên Miên: "Con có đi không?"

Miên Miên vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, cô bé vô thức gật đầu: "Con đi."

"Vậy thì nhanh mặc quần áo vào, mẹ sẽ đi tìm giỏ."

Loading...