Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 451

Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:06:53
Lượt xem: 36

Sau đó, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được bật cười, nhéo cái má nhỏ có thịt của cô bé, quả nhiên là rất sướng tay, giống như viên thạch vậy, lại giống như đậu hũ, mịn màng không gì bằng.

Cô đã hài lòng lắm rồi: "Được rồi, đi đi, mẹ sẽ đợi con ở đây."

"Dạ cám ơn mẹ."

Miên Miên vui vẻ cười, đôi mắt to cong thành trăng lưỡi liềm, quay đầu đi tìm mấy đứa A Hổ.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Chu tham mưu ở bên cạnh không nhịn được liền nói: "Đồng chí Thẩm, cô dạy đứa bé Miên Miên này rất tốt."

Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, không hề có ý khiêm tốn: "Đó là do bản thân nó ngoan ngoãn."

Ở bên ngoài, cô không bao giờ nói bất cứ lời lẽ nào xấu về Miên Miên, đương nhiên, trong lòng của cô, Miên Miên cũng là đứa con tốt nhất.

Bên đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Miên Miên vừa thoát khỏi chỗ của những người lớn, đã tới bên chỗ của tụi nhỏ, lập tức bị những đứa nhóc vây quanh lại làm nhân vật trung tâm.

"Miên Miên, Miên Miên, sao cậu lại không lên xe của Đại Đại vậy?"

"Đúng đó, sao cậu lại tới tìm chúng mình chứ?"

"Đó là do các cậu ngốc nghếch thì có, vừa nhìn đã biết ngay Miên Miên muốn chơi cùng với chúng ta rồi."

A Ngưu tự cho mình thông minh liền trả lời, vẻ mặt vênh váo: "Mình biết ngay mà, Miên Miên thích tụi mình nhất."

Lời vừa mới dứt, A Hổ hử cậu nhóc một tiếng, rõ ràng Miên Miên thích chơi với cậu ấy nhất.

Cậu ấy cũng rất thích, một Miên Miên xinh đẹp vừa thơm tho vừa dịu dàng.

Vô cùng thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-451.html.]

Những người bạn nhỏ ở bên này vây quanh hỏi Miên Miên và cười ha ha, đứng ở ngoài cùng mấy bạn nhỏ, có một cô bé, ngưỡng mộ nhìn rất lâu.

Sau đó há miệng ra, rồi ngậm lại, bàn tay cuộn tròn nắm thật chặt, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mở miệng nói.

"Miên Miên, mình đã nghe kể chuyện trước đây cậu đã phản kích lại lời của thím Mai Hoa rồi."

Là một cô bé bảy tám tuổi, cô bé tên là Xuân Thảo, gương mặt có hơi bẩn và còn hơi đen nữa, dáng người cũng không cao, còn gầy ốm, nhưng trên người lại đeo một cái sọt vô cùng lớn, trông giống như eo của cô bé bị đè cong luôn vậy.

Cô bé không đứng chung với mấy bạn nhỏ khác, mà chỉ đứng ở vị trí ở ngoài cùng, hiển nhiên là cô bé vừa mới lên núi hái cỏ cho lợn ăn về.

Cô bé rất bận rộn, cho nên không có thời gian chơi cùng với mấy bạn nhỏ cùng trang lứa khác.

Cô bé vừa nói xong.

Năm sáu bạn nhỏ đang có mặt ở đó liền tập trung nhìn về hướng của Xuân Thảo, Xuân Thảo lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng bị nhiều bạn bè nhìn chăm chăm như vậy.

Cho nên cảm thấy rất run sợ, tới mức nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Mình mình mình mình, mình không có ý gì khác, mình chỉ muốn khen Miên Miên thôi, cậu ấy thật sự rất giỏi."

Lúc đầu cô bé cũng bị thím Mai Hoa giễu cợt như vậy, cô bé bèn về nhà hỏi mẹ cô bé, có gả cho người ba mới không, sau này nếu sinh thêm em trai nữa, thì có còn yêu cô bé không?"

Cô bé còn hỏi mẹ của mình, có thể không sinh em trai nữa được không?

Sau khi mẹ cô bé nghe được những lời này, thì khóc một trận, sau đó, sau đó lại đánh cô bé một trận thật đau, để cô bé nhớ càng lâu, sau này không được nói mấy lời này nữa.

Cô bé là con chồng trước, đi theo mẹ cô bé gả tới nhà họ Trương sinh sống, phải kiếm sống, còn phải lấy lòng của những người nhà họ Trương nữa.

Tốt nhất cô bé nên cầu trời khấn đất cho mẹ của cô bé sau khi gả vào nhà họ Trương, phải nhanh chóng sinh được một đứa em trai.

Bằng không, hai mẹ con cô bé sẽ không được sống yên ổn.

Sau trận đòn đó, Xuân thảo đã biết, mẹ cô bé yêu cô bé, nhưng mẹ của cô bé càng yêu em trai hơn.

Cho tới hôm nay, cô bé nhìn thấy sự phản kích của Miên Miên, nghe được những lời mẹ Miên Miên nói.

Xuân Thảo đã rơi vào sự nghi hoặc, cô bé không biết là, liệu mẹ của cô bé có yêu cô bé không?

Loading...