Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-10-25 05:04:08
Lượt xem: 41
Bà Quý không chỉ lấy túi mà còn đi đến ngăn kéo lấy tiền và phiếu: "Tôi đi mua quần áo cho cháu gái tôi, sao không được hả?"
Bà ấy chắc chắn dám cầm d.a.o đánh ông Quý nếu ông ấy dám nói không.
Ông Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con gái của Trường Tranh năm tuổi, bà chưa từng gặp qua cô bé, đừng nên mua quần áo quá nhỏ quá."
Ông ấy nhìn thấy vợ mình trừng mắt nhìn qua.
Ông Quý lập tức đổi lời nói: "Nhỏ cũng không sao, miễn bà vui vẻ là được".
Bà Quý mạnh mẽ, khí thế bừng bừng xách túi đi đến cao ốc bách hóa mua quần áo cho cháu gái tương lai của bà ấy.
Sau khi Quý Trường Tranh bị cúp điện thoại, vẫn còn có chút mơ hồ, anh vô thức nói: "Mình nói sai chỗ nào sao?"
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, hình như không có chỗ nào sai.
Anh chẳng qua rào trước mà thôi, cũng không có sai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi Quý Trường Tranh rơi vào bận rộn, anh nhanh chóng quẳng ra sau đầu chuyện mẹ mình cúp điện thoại anh.
Quá bận rồi.
Anh thật sự quá bận.
Đồ cần dùng cho dạm ngõ thật sự không ít, nên anh đã đến gặp thẳng người đồng đội cũ Triệu Chấn mà không thèm quay lại phòng tiếp khách.
Tức là, ban đầu Quý Trường Tranh tính toán việc đầu tiên để vào cửa nhà đàng gái là đến cao ốc bách hóa để mua đồ cần thiết, lúc đó, tiền và phiếu không có cầm trong tay nên đồng đội Triệu Chấn của anh đã giúp tìm cách giúp đỡ.
Triệu Chấn ở trong quân đội được năm năm, sau khi bị thương, anh ấy chuyển đến làm việc tại một cao ốc bách hóa thành phố Mạc Hà và trở thành giám đốc bộ phận bán lẻ ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-428.html.]
Trước đây Quý Trường Tranh cũng hỗ trợ rất nhiều trong việc này, có thể nói nếu không có Quý Trường Tranh, Triệu Chấn sẽ không bao giờ đến cao ốc bách hóa để trở thành giám đốc bộ phận bán lẻ.
Nhiều nhất chỉ đến xưởng luyện thép hoặc nhà máy dệt, làm bảo vệ trị an ở bộ phận an ninh.
Thành thật mà nói, đây là một sự khác biệt rất lớn giữa công việc kia so với việc bước vào một cao ốc bách hóa.
Nhiều đến mức dù đã ba năm kể từ khi Triệu Chấn đến cao ốc bách hóa rồi nhưng anh ấy vẫn biết ơn Quý Trường Tranh.
Càng ở cương vị này càng lâu, anh ấy càng cảm nhận được Quý Trường Tranh năm đó đã giúp đỡ anh ấy nhiều như thế nào.
Chỉ cần nhìn những đồng đội của anh ấy cùng thời điểm chuyển nghề, có người làm bảo vệ trị an ở bộ phận an ninh, lương chỉ hơn ba mươi đồng một tháng, nuôi sống một gia đình thật sự rất khó khăn.
Nhưng anh ấy thì khác, anh ấy làm giám đốc bộ phận bán lẻ của một cao ốc bách hóa với mức lương là hơn năm mươi đồng một tháng.
Nhưng cũng không thể ngăn được thu nhập ngoài luồng như phiếu lương, phiếu thịt và phiếu bánh ngọt, nhân viên nội bộ của cao ốc bách hóa bọn họ sẽ luôn có phúc lợi.
Chưa kể, nhân viên nội bộ có thể mua đồ dễ dàng, có thể mua được những thứ tốt nhất với chi phí thấp nhất.
Đây là điều mà không thể bất kì người ngoài có thể làm được.
Vì vậy, Triệu Chấn đối với Quý Trường Tranh một lòng biết ơn, có lẽ chỉ có anh ấy mới biết.
Anh ấy hẹn Quý Trường Tranh gặp nhau ở cao ốc bách hóa trong buổi bàn giao kết ca vào buổi chiều. Chẳng qua, sắp đến giờ tan tầm, nhân viên bán hàng trong cao ốc bách hóa đều đang chào hỏi với Triệu Chấn.
"Giám đốc Triệu, anh vẫn chưa tan làm sao?"
Người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy, những người bán hàng xa cách phía trên đối với Triệu Chấn đều cực kỳ khách khí, thậm chí vẻ mặt tươi cười có lệ.
Vô ích, Triệu Chấn là giám đốc bộ phận bán lẻ, chức vụ cao họ cũng không nhắc tới, hơn nữa anh ấy cũng có trong tay rất nhiều quyền lợi và phúc lợi.
Vì vậy, ai cũng muốn có mối quan hệ tốt với Triệu Chấn, cho dù có đồ gì lọt khỏi tay anh ấy thì họ cũng có thể được hưởng được chút lợi, đúng không?