Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:14:41
Lượt xem: 38
Miên Miên nghe vậy, rất nghiêm túc gật đầu,"Trong mơ, chú công an đã giúp con đánh đuổi kẻ xấu."
"Ba ba thật dũng cảm."
Nghe vậy, tay cầm áo bông của Thẩm Mỹ Vân chợt khựng lại, cô nhấc cánh tay trái của Miên Miên lên, giúp cô bé luồn áo vào, sau đó để Miên Miên tự luồn cánh tay phải vào.
Loại áo bông này rất dày, toàn là bông nguyên chất, trẻ con rất khó tự mặc, Miên Miên cũng không ngoại lệ.
Có Thẩm Mỹ Vân giúp đỡ, cô bé mặc rất nhanh, còn tự đứng dậy cài cúc.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục mặc quần bông cho cô bé, vừa mặc vừa hỏi: "Kẻ xấu trong mơ là ai vậy?"
Câu hỏi này làm Miên Miên bối rối.
Cô bé nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu: "Chính là người đến nhà chúng ta lần trước, chú ấy muốn Miên Miên gọi chú ấy là ba, nhưng Miên Miên không chịu."
"Miên Miên có ba cảnh sát rồi mà."
Trong lòng Miên Miên, ba cảnh sát mới là số một.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân hơi cau mày, nói thật, kể từ lần Quý Trường Tranh xuất hiện trước đó.
Lâm Chung Quốc cũng không đến nữa.
Cô phải thừa nhận một sự thật, đó là Quý Trường Tranh đã có công rất lớn trong chuyện này.
Thậm chí, còn mang lại cho con gái cô cảm giác an toàn rất lớn.
Từ việc lúc đầu con gái cô trong mơ luôn cảm thấy sợ hãi, cho đến sau này luôn miệng nói ba cảnh sát đến bảo vệ mình là biết rồi.
Đây là một khía cạnh khác mà Thẩm Mỹ Vân không làm được với tư cách là một người mẹ.
Vì vậy, sau khi mặc quần áo cho con gái xong, cô hỏi: "Miên Miên, con có thích ba cảnh sát không?"
Miên Miên trả lời gần như không cần suy nghĩ: "Thích ạ."
"Ngoài mẹ ra, con thích chú ấy nhất."
"Không đúng, ngoài mẹ, ông bà ngoại ra, con thích chú ấy nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-371.html.]
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, đếm ngón tay tính, phát hiện ra rằng trong lòng Miên Miên, ngoài những người thân này, Quý Trường Tranh cũng xếp hạng rất cao.
Điều này cũng khiến cô nhẹ nhõm phần nào, thực ra đối với những bà mẹ đơn thân thì quan trọng hơn cả người bạn đời là mức độ chấp nhận của con cái.
Miễn là Miên Miên có thể chấp nhận đối phương, thì mọi chuyện tiếp theo đều dễ dàng.
Mặc quần áo cho Miên Miên xong, Trần Thu Hà và những người khác ở bên kia cũng lần lượt thức dậy.
Ở một nơi như Mạc Hà, dù đã sang tháng Ba, bên ngoài vẫn rất lạnh. Mặc dù tuyết đã tan gần hết, nhưng vẫn không thể làm được nhiều việc.
Vì vậy, khi không đến thời điểm thu hoạch mùa vụ, thì hầu như cũng không có nhà nào dậy quá sớm.
Trần Thu Hà vừa thức dậy đã vào bếp lo bữa sáng cho cả nhà, chỉ là khi bà ấy cô mở tủ năm ngăn ra xem.
Ngay lập tức hét lên: "Có trộm hả?"
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân đang ở trong nhà gấp chăn và cầm chổi lông gà quét giường, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Lúc nãy, cô đã lấy một số đồ trong nhà mà chưa nói với mẹ Trần Thu Hà, nên mới khiến bà ấy hiểu lầm.
Cô vội vàng chạy vào bếp: "Mẹ, là con lấy."
Lời vừa dứt, Thẩm Hoài Sơn đang bổ củi ở trong sân, tay cầm rìu cũng buông thõng xuống.
Ông ấy còn tưởng là bà xã mình ở trong bếp gặp trộm.
Mới cầm vũ khí đi vào.
Không ngờ, người lấy đồ trong nhà lại là con gái Thẩm Mỹ Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thu Hà liền hỏi: "Không phải chứ, sao con lại lấy nhiều đồ như vậy?"
Bà ấy không phải là không muốn cho con gái ăn, mà bánh bao trong tủ năm ngăn bỗng dưng mất hơn mười cái, mì ăn liền cũng vơi đi hai gói.
Thậm chí, cả cái hũ dưới thớt cũng không còn.
Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu giếm: "Sáng nay, Quý Trường Tranh có đến đây một chuyến. Con mang đồ cho anh ấy, để anh ấy mang theo ăn dọc đường, còn mang một số đồ cho anh trai nữa."
Anh trai cô cũng ở trong quân đội, mấy ngày trước đã đi vội, hơn nữa lúc đó Trần Viễn ở nhà một thời gian, quá quen thuộc với gia đình nên nhiều thứ lúc đó thật ra không tiện lấy ra.