Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:55:52
Lượt xem: 46
Khoảng mười cm. Có vẻ như có hi vọng.
Quý Trường Tranh chậm rãi dịch tay mình sang bên cạnh một chút, vừa lúc ở hàng ghế sau, có người ho mạnh một tiếng.
Quý Trường Tranh lập tức rụt tay về, lòng bàn tay căng thẳng toàn là mồ hôi, dùng sức lau vào quần.
Đưa tay ra một lần nữa, thấy sắp chạm tới, chỉ còn một cm nữa.
Quý Trường Tranh mừng rỡ khôn xiết, nhưng không ngờ rằng...
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên quay đầu lại: "Quý Trường Tranh, anh làm gì vậy?"
Quý Trường Tranh: "..."
Câu hỏi đột ngột này thực sự khiến Quý Trường Tranh giật mình, tay cũng run lên, c.h.ế.t tiệt lại run ngay trên mu bàn tay của Thẩm Mỹ Vân.
Bụp.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ.
Quý Trường Tranh đột nhiên mở to mắt, căng thẳng đến mức lắp bắp: "Tôi không, tôi không, tôi không, không có, không có, không có đùa giỡn lưu manh."
Trong ánh sáng mờ ảo, Quý Trường Tranh đổ mồ hôi đầm đìa, trong lúc nhất thời không giải thích được tại sao, ngược lại lắp bắp, không biết nói gì cho ổn.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được mỉm cười trước vẻ ngốc nghếch này, đột nhiên cô phản ứng nhanh, nắm chặt lấy bàn tay to của Quý Trường Tranh, đôi mắt đầy ý cười hỏi: "Ý anh là như vậy sao?"
Quý Trường Tranh đột nhiên ngây người.
Cả người đều ngây ra.
Ngay sau đó, khóe miệng điên cuồng nhếch lên, không nói một lời, nhưng dường như đã nói hết.
Trên thực tế, nội tâm của Quý Trường Tranh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Trong lòng anh đang gào thét, a a a a a a, Mỹ Vân nắm tay anh rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỹ Vân sờ tay anh rồi.
Tay của Mỹ Vân mềm quá a a a a a.
Quý Trường Tranh không dám động đậy, anh dùng ánh mắt liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, nhưng phát hiện đối phương chỉ đang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bộ phim trên màn hình.
Điều này khiến anh hơi thất vọng.
Tại sao Mỹ Vân lại bình tĩnh như vậy, cô đã nắm tay anh rồi, sao lại không hề căng thẳng, không hề ngạc nhiên, vui mừng, phấn khích chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-324.html.]
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trong đầu Quý Trường Tranh đã diễn ra nội dung còn đặc sắc hơn cả phim.
Cho đến cuối cùng, anh lặng lẽ tự an ủi mình, không phấn khích thì không phấn khích, dù sao Mỹ Vân cũng đã nắm tay anh rồi, phải chịu trách nhiệm với anh.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Vì vậy, anh cũng không xem phim nữa, cứ thế nghiêng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân bị nhìn chằm chằm đến mức bất lực, cô thở dài: "Quý Trường Tranh, anh làm gì vậy?"
Không xem phim, cứ nhìn chằm chằm vào cô làm gì?
Quý Trường Tranh: "Mỹ Vân, co nắm tay tôi."
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu, nhìn thoáng qua, quả thực là hai bàn tay nhỏ chồng lên bàn tay to, quả thực là nắm chặt lấy nhau.
Cô hỏi: "Thế thì sao?"
Anh muốn nói gì?
Quý Trường Tranh đột nhiên ngượng ngùng, ấp úng nói: "Cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
Thẩm Mỹ Vân phì cười, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, nếu xung quanh không quá yên tĩnh thì cô nhất định sẽ cười thành tiếng.
Thẩm Mỹ Vân che miệng, cố nhịn đôi vai đang run rẩy dữ dội, nói với Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, anh có đáng yêu quá không vậy?"
Nói xong, cô lại đưa tay ra, không chỉ sờ tay Quý Trường Tranh, mà còn sờ cằm Quý Trường Tranh: "Thế này thì sao?"
"Thế này thì sao?"
Gương mặt của Quý Trường Tranh đột nhiên đỏ bừng, chỉ cảm thấy toàn bộ hơi nóng trong cơ thể đều dồn lên mặt, anh hít thở sâu trong chốc lát, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, đè lên vai Thẩm Mỹ Vân, hướng về phía tai cô nghiến răng nghiến lợi: "Cô! Phải! Chịu! Trách! Nhiệm! Với! Tôi!"
"Phải!"
Anh cố tình nhấn mạnh.
Trên thực tế, trong 23 năm qua, Quý Trường Tranh chưa từng bị bất kỳ nữ đồng chí nào trêu chọc như vậy.
Tay anh bị sờ, cằm, môi anh cũng bị sờ.
Thanh danh của anh mất rồi!
Thẩm Mỹ Vân phải chịu trách nhiệm.
Thẩm Mỹ Vân bị đè nửa người, đột nhiên không cười nổi nữa, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bao quanh cô, xen lẫn một mùi hương nồng nặc của hormone mạnh mẽ, giống như một loại nước hoa độc đáo.