Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:55:43
Lượt xem: 43
Thấy cô gật đầu, Quý Trường Tranh nói: "Anh em gặp nạn, là anh em thì phải giúp đỡ có đúng không?"
"Đúng." Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Nhưng, anh..." Không cần phải lấy thân báo đáp chứ.
Đây là chuyện cả đời.
Chỉ là Thẩm Mỹ Vân còn chưa nói hết câu, Quý Trường Tranh đã ngắt lời cô.
"Không có nhưng nhị gì hết."
"Tôi bằng lòng." Anh nhìn cô, đôi mắt đào hoa sâu thẳm: "Thẩm Mỹ Vân, tôi nói tôi bằng lòng."
Anh đã sớm rung động với cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nghĩ đến cô, vì cô, vì sự e dè, nên mới làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy nên trong mơ mới toàn là cô.
Chỉ là trước đây Quý Trường Tranh vẫn chưa nhận ra được tâm trạng của mình, hay có thể nói là tâm lý đà điểu(*), anh cảm thấy mình vậy mà lại có ý nghĩ với em trai của mình.
(*) Tâm lý đà điểu là một thành ngữ chỉ thái độ trốn tránh thực tế, giả vờ như không có vấn đề gì xảy ra. Nguồn gốc của thành ngữ này xuất phát từ hành vi của loài đà điểu. Khi gặp nguy hiểm, đà điểu thường sẽ vùi đầu xuống đất, chỉ để lại phần m.ô.n.g và chân ở bên ngoài.
Anh vẫn luôn kiên định một nguyên tắc, đó là thỏ không ăn cỏ gần hang.
Anh cũng từng do dự, hoang mang, nghi ngờ.
Nhưng sau lần mai mối này, mà đối tượng mai mối vừa vặn lại là người em trai mà anh ngày đêm thương nhớ.
Giống như một làn sương mù đột nhiên được xua tan.
Hóa ra, trước cả lần mai mối này, anh đã có ý với người em trai của mình.
Chỉ là Quý Trường Tranh không biết, anh đang trốn tránh, dùng việc mai mối để trốn tránh, nhưng trùng hợp hơn là đối tượng mai mối lần này vừa vặn lại là người em trai mà anh ngày đêm thương nhớ.
Chẳng phải đây là mộng đẹp thành sự thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-318.html.]
Cho nên anh không quan tâm. Anh bằng lòng?
Anh bằng lòng cái gì?
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, khuôn mặt trắng ngần lộ vẻ bàng hoàng: "Anh bằng lòng cái gì?"
Quý Trường Tranh cúi đầu nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Thẩm Mỹ Vân vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, môi đỏ răng trắng, khuynh đảo chúng sinh.
Điều này khiến trái tim Quý Trường Tranh đột nhiên đập lỡ một nhịp, anh biết rất rõ ràng, anh thích cô.
Hơn nữa đã thích từ rất lâu trước đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hay nên nói là từ sớm hơn nữa, hẳn là từ sau khi cô dùng thủ đoạn thông minh giải quyết Hứa Đông Thăng.
Anh đã có một cảm giác khác biệt với cô, đó là sự đồng điệu, anh ngưỡng mộ cô, kính trọng cô.
Khi đó anh còn chưa biết đây là một loại thích. Chỉ là giờ đây anh đã biết rõ ràng rồi.
Quý Trường Tranh thích Thẩm Mỹ Vân. Khi nhận ra điều này, Quý Trường Tranh biết rõ mình muốn gì, anh chưa bao giờ là người do dự cả.
Ngược lại, khi biết mình muốn gì, anh luôn chủ động tấn công.
Vì thế Quý Trường Tranh cố gắng tự giới thiệu mình với Thẩm Mỹ Vân: "Thẩm Mỹ Vân, năm nay tôi cũng hai mươi ba tuổi, hiện tại là chức vụ cấp tiểu đoàn trưởng, nhưng không quá nửa năm nữa, tôi sẽ có thể thăng lên một cấp nữa, hơn nữa chức vụ tương lai của tôi chắc chắn sẽ ngày càng cao, tôi không chỉ có thể bảo vệ được đất nước, mà còn có thể bảo vệ được cô và Miên Miên."
"Cô hãy tin tôi, có tôi ở đây, sẽ không ai dám đến cướp Miên Miên của cô."
Bởi vì con gái của Thẩm Mỹ Vân chính là con gái của anh, anh sẽ bảo vệ tốt con gái, càng phải bảo vệ tốt cho vợ.
"Hơn nữa, cho dù cô không tin tôi, thì cô cũng có thể tin tưởng gia tộc Quý đằng sau tôi, gia tộc Quý chúng tôi chưa từng có con gái, nên ba mẹ tôi, anh em tôi họ đều rất thích con gái, sau khi chúng ta kết hôn, cô có thể đưa Miên Miên đến Bắc Kinh."
"Ở Bắc Kinh có người nhà họ Quý bảo vệ, sẽ không ai dám đến cướp Miên Miên."
Một khi Miên Miên đến nhà họ Quý, đó chính là bảo bối của nhà họ Quý, đó là đứa con gái được mong ngóng từ rất lâu rồi. Bảo bối của nhà họ Quý, ai dám cướp?