Dung Từ xong việc, rời khỏi căn cứ, về đến nhà mở điện thoại lên thì phát hiện Phong Đình Thâm hơn một tiếng khi cô gửi tin nhắn căn cứ mới trả lời.
Đối với tin nhắn cô gửi khi , chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: [Được].
Có lẽ vì đó thất hẹn nên ngoài chữ [Được] , suốt nửa tháng qua, gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Ngược là Phong Cảnh Tâm, mười mấy ngày nay gọi cho cô liên tiếp bốn năm cuộc.
Thấy , Dung Từ gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Phong Đình Thâm: [ xong việc , thứ Hai rảnh.]
Gửi tin nhắn xong, đợi một lúc lâu thấy Phong Đình Thâm trả lời, cô cũng đợi nữa.
Còn về những cuộc gọi nhỡ của Phong Cảnh Tâm...
Chắc con bé chỉ nhớ cô thôi, chuyện gì quan trọng.
Nghĩ , cô gọi .
Đã gần nửa tháng cô đến bệnh viện thăm Dung Ánh Thịnh.
Tắm rửa, ăn sáng xong, cô cùng gia đình đến bệnh viện thăm .
Tình trạng suy kiệt nội tạng của Dung Ánh Thịnh đang dần cải thiện, Dung Từ cảm kích : “Tần lão, cảm ơn bà.”
Tần lão vỗ vai cô, : “Đừng khách sáo, đây là việc nên .”
Thăm Dung Ánh Thịnh xong, cô cùng bà cụ Dung thang máy xuống lầu, bước khỏi thang máy thì gặp nhóm bà cụ Tôn, Lâm Vu và Tôn Lệ Dao.
Nhìn thấy họ, Dung Từ và bà cụ Dung đều khựng , đó sắc mặt bình thường bước khỏi thang máy.
Tuy nhiên, sắc mặt nhóm bà cụ Tôn và Tôn Lệ Dao chút nào.
Kể từ khi Phong Đình Thâm đề nghị ly hôn với Dung Từ, Dung Từ vẫn luôn phối hợp.
Trước đó vì Phong Đình Thâm việc bận, ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn hoãn hơn nửa tháng, vốn tưởng Phong Đình Thâm xong việc thì thứ Hai tuần họ sẽ thuận lợi nhận giấy chứng nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-320-thu-hai-toi-ranh.html.]
Không ngờ Dung Từ lúc chơi trò mất tích, nửa đêm về nhà, điện thoại cũng .
Thái độ của Dung Từ rõ ràng là cố tình trốn tránh, mục đích là để kéo dài qua ba mươi ngày thời hạn hòa giải, nhằm trì hoãn việc ly hôn với Phong Đình Thâm.
Thực ban đầu họ Dung Từ chơi trò mất tích.
Họ ngóng chuyện từ khác.
Nghĩ đến đây, Tôn Lệ Dao trừng mắt Dung Từ một cái thật dữ tợn.
Ánh mắt bà cụ Tôn Dung Từ cũng lạnh nhạt.
Dung Từ thấy , lạnh lùng liếc .
Bà cụ Tôn và Tôn Lệ Dao ngờ Dung Từ dám trừng , sắc mặt bà cụ Tôn trầm xuống, kịp phản ứng thì Tôn Lệ Dao nổi đóa: “Mày...”
Lâm Vu lên tiếng: “Dao Dao.”
Giọng Lâm Vu tuy nhạt nhưng Tôn Lệ Dao cô gây chuyện.
Dù đây cũng là nơi công cộng.
Hơn nữa, Dung Từ và Phong Đình Thâm rốt cuộc vẫn ly hôn.
Nếu lớn chuyện, chắc họ lợi.
Tôn Lệ Dao đầy vẻ ấm ức nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghĩ đến việc Phong Đình Thâm xong việc chắc chắn sẽ sớm ly hôn với Dung Từ, Dung Từ dù kéo dài cũng chẳng bao lâu, cuối cùng họ vẫn sẽ ly hôn, tâm trạng cô mới lên một chút.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Phong Đình Thâm công tác mang theo đứa trẻ đáng ghét còn sẽ đưa nó chơi ở nước ngoài vài ngày, chắc một hai ngày nữa vẫn về kịp, sắc mặt lên của cô khó coi thêm vài phần.
Cô nhịn nũng với Lâm Vu: “Chị, là chị bảo rể về sớm ? Anh đưa đứa trẻ đáng ghét đó chơi thì nhận giấy chứng nhận xong cũng mà.”
Nghe đến đây, Lâm Vu bình tĩnh, : “Chuyện em cần lo, Đình Thâm cách xử lý.”
Ở một diễn biến khác.
Sau khi Dung Từ lên xe, tin nhắn trả lời của Phong Đình Thâm cuối cùng cũng đến: [Biết , mai về.]