Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 159: Vách đá Lạc Tiên

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:44:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi khua chiêng gõ trống dẫn dụ , tinh quái chồn bắt đầu theo mùi , lục soát từng nhà tìm sống. Rốt cuộc vẫn ít phát hiện sự bất thường, sương mù mê hoặc.

 

Khi thấy bộ dạng mỏ chuột tai khỉ của áo vàng thì sợ hãi hét lên, thậm chí trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

"Đi!" Tinh quái chồn bằng giọng quái dị.

 

Trưởng lão Cù liếc đám t.ử vô dụng, đối mặt với tinh quái hừ lạnh một tiếng, giơ tay vỗ một lá bùa đuổi yêu lên.

 

tiểu yêu quái hề sợ hãi. Từ vị trí từ đường trong thôn bỗng b.ắ.n một luồng ánh sáng đỏ. Luồng sáng đó xuyên qua màn sương trắng, giống như ngọn lửa thiêu đốt bàn tay Trưởng lão Cù.

 

"Á!" Bàn tay Trưởng lão Cù bốc lên mùi khét lẹt, khói trắng bốc lên nghi ngút. Ông ôm bàn tay đau đớn ngã xuống đất, nhe răng trợn mắt.

 

"Trưởng lão ngài thế!" Có kinh hô.

 

Trưởng lão Cù trả lời, ánh mắt gắt gao chằm chằm con yêu quái mặt: "Ngươi, các ngươi rốt cuộc gì với cái thôn ?"

 

"Hì hì." Tinh quái chồn quái dị một tiếng, trả lời.

 

Trưởng lão Cù thương tay, thể thi pháp nữa. Những còn thấy trưởng lão đều chế phục thì cũng dám hó hé, xám xịt theo tinh quái chồn.

 

Trưởng lão Cù thấy các t.ử đến phản kháng một chút cũng dám, tức hộc máu, nhưng cũng , sự ép buộc của tinh quái chồn, từng bước về phía cổng thôn.

 

"Cầu xin ông thả !" "A a a các là ai ??" "Đừng đ.á.n.h , , chứ gì!"

 

Cổng thôn ngừng truyền đến tiếng kêu của dân làng, cũng là những áo vàng xách chiêng đồng. Không tiếp theo sẽ đối mặt với cảnh tượng kinh khủng gì, đám t.ử trướng Trưởng lão Cù sợ đến run cầm cập. Lúc Trưởng lão Cù thấy một bóng điên cuồng chạy về phía họ.

 

"Có đến cứu chúng !" Đệ t.ử vui mừng .

 

Trưởng lão Cù định thần , thế mà là trưởng thôn Vi Hưng. Trên Vi Hưng dường như mang theo pháp bảo nào đó, tinh quái chồn cũng dám gần ông .

 

"Nhà họ Vi cắm rễ ở thôn Thượng Khê bao nhiêu năm, chắc chắn một pháp bảo phòng yêu!" Trưởng lão Cù cảm thán : "Không ngờ lão bạn Vi Hưng thật là nhân nghĩa, cứu dân làng, ngược đến cứu chúng ."

 

" đúng , chúng cứu !" Những khác cũng cảm động nước mắt ròng ròng.

 

Vi Hưng quả nhiên chạy tới mặt bọn họ. khi ông thấy Trưởng lão Cù thương tay và đám uy hiếp, cả sững , thế mà rẽ ngoặt một cái, chạy thẳng về phía Tây.

 

"..."

 

Mọi đều trầm mặc. Vi Hưng thế mà đến cứu bọn họ, mà là tự chạy trốn!

 

"Trưởng lão, chúng bây giờ?" Có mếu máo hỏi.

 

"Bản phế vật, còn dám đến hỏi !" Trưởng lão Cù mắng to, nhưng trong ánh mắt về phía cũng tràn đầy kinh nghi.

 

Đám tinh quái chồn , rốt cuộc gì?

 

"Đám tinh quái rốt cuộc gì?" Vi Hưng chạy đến khách sạn của du khách, tìm Kha Tuyết, đau khổ dò hỏi.

 

Cũng may chỗ ở của ông gần từ đường, ông lôi thanh bảo kiếm gia truyền nhiều đời của nhà họ Vi đeo lên lưng. Thanh kiếm từng trải qua chiến trường đẫm máu, sát khí nồng nặc, đám tinh quái chồn tránh còn kịp.

 

Ông mới nhân cơ hội chạy tới chỗ Kha Tuyết tìm kiếm sự giúp đỡ.

 

"Hóa lời đại sư là đúng, con chồn thật điềm lành a." Vi Hưng xoa mặt, mắt đầy hối hận. Hiện tại trong lòng ông vô cùng căm hận đám "đại sư" lừa gạt ông , từng một vì tiền, thật là cái gì cũng dám !

 

Mà chính ông cũng vì một chút do dự, suýt chút nữa hại c.h.ế.t cả thôn!

 

"Ngài chắc chắn cách giải quyết đúng ?" Vi Hưng ngẩng đầu cầu xin: "Nếu cách giải quyết, ngài chắc chắn sớm rời khỏi thôn Thượng Khê !"

 

Kha Tuyết cho ý kiến.

 

Quả thực, Vi Hưng ngốc đến mức hết t.h.u.ố.c chữa. Cô ở thôn Thượng Khê, tự nhiên là thể giải quyết chuyện , nếu sớm báo cáo địa phủ, tự nhàn rỗi về nhà uống dưỡng sinh .

 

Kha Tuyết gì, gật đầu, mặc quần áo xong ngoài. Vi Hưng thấy thế vội vàng đuổi theo.

 

Kha Tuyết đưa cho Vi Hưng một lá bùa thể tạm thời che giấu thở . Họ theo hướng của tinh quái chồn, từ xa thấy một đám và tinh quái chồn tụ tập phía .

 

Vi Hưng thấy địa điểm thì đồng t.ử co rút, dám tin : "Đây, đây là vách đá Lạc Tiên!"

 

Vách đá Lạc Tiên, vách đá Lạc Tiên, vách đá dị thường hiểm trở, xuống sâu thấy đáy. Người già đồn rằng, dù là thần tiên ngã xuống cũng bò lên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-livestream-huyen-hoc-bung-no-toan-dan-lot-dep-hong-chuyen/chuong-159-vach-da-lac-tien.html.]

 

Bởi vì nơi quá mức nguy hiểm, khi khai phá khu du lịch, việc đầu tiên là loại bỏ vách đá Lạc Tiên ngoài phạm vi. Để phòng ngừa du khách tìm đường c.h.ế.t tới chơi, còn đặc biệt thêm rào chắn bảo vệ ở hai bên.

 

Giờ phút , rào chắn bảo vệ biến mất thấy. Dân làng xua đuổi thành từng đàn đến bên vách núi. Xem ý tứ của đám tinh quái , là đẩy dân làng xuống vách núi.

 

"Người mà ngã xuống đây, chắc chắn c.h.ế.t a!" Vi Hưng hoảng sợ . Vừa dứt lời, liền thấy một tiếng thét t.h.ả.m thiết "Á".

 

Tất cả dân làng và Vi Hưng ở cách đó xa thấy cảnh đều c.h.ế.t lặng.

 

Một dân đẩy xuống vách núi, tiếng thét t.h.ả.m thiết vang vọng núi rừng, cuối cùng là tiếng "bõm" rơi xuống nước, thật lâu vọng bên tai .

 

Một , cứ như mà c.h.ế.t.

 

Một sống sờ sờ, cứ dễ dàng đẩy xuống vách núi như , mất tính mạng!

 

Vi Hưng cảm giác sắp điên , hai tay túm chặt tóc, sụp đổ : "Tại ? Bây giờ là xã hội pháp trị mà!"

 

Kha Tuyết nhún vai: "Xin , tiểu yêu quái chuyện pháp trị."

 

Đang chuyện, liền thấy phía từng tiếng "a a a" vang lên. Dân làng liên tiếp đẩy xuống vách núi. Các thôn dân hoảng loạn chen chúc thành một đoàn, ai nấy đều lùi về phía . phía tinh quái chồn cầm d.a.o nhọn, sự chèn ép, những thấp bé đẩy ngã, tiếng la, tiếng thét chói tai hòa thành một mảnh.

 

Lúc ngay cả Trưởng lão Cù cũng cuống lên.

 

Ông vươn cổ về phía , ảo tưởng Kha Tuyết thể đến cứu bọn họ, nhưng mãi thấy bóng dáng Kha Tuyết.

 

Mắt thấy sắp đẩy đến mép vực, Trưởng lão Cù quyết tâm, túm lấy một ném xuống , bản cũng lúc lùi một bước.

 

"A a!" Một t.ử ném xuống vách núi.

 

"Trưởng lão!" Thuộc hạ khó thể tin Trưởng lão Cù.

 

Quả thực, Trưởng lão Cù là uy tín nhất trong gia tộc, ai cũng sợ ông , nhưng trong lòng , ông cũng là một sự tồn tại đức cao vọng trọng.

 

Vậy mà vì mạng sống, Trưởng lão Cù thế mà chút lưu tình ném đại t.ử của xuống vực! Chỉ vì mạng sống của chính !

 

Trong nháy mắt, "bộ lọc trưởng lão" của đối với Trưởng lão Cù đều tan biến. Người tu hành chú trọng nhất là xả vì đại nghĩa, sợ sinh tử, mà Trưởng lão Cù biến thành kẻ tiểu nhân ham sống sợ c.h.ế.t.

 

Trưởng lão Cù hừ lạnh một tiếng, dù c.h.ế.t cũng sống , c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi!

 

Theo sự ép sát từng bước của tinh quái chồn, ngày càng nhiều ép nhảy xuống vực. Vi Hưng xem đến đỏ cả mắt, túm lấy áo Kha Tuyết.

 

"Đại sư, ngài cứu họ , cứu họ !" Vi Hưng cầu xin.

 

Kha Tuyết chỉ lười biếng : "Vẫn đến lúc."

 

Vi Hưng thể chờ đợi thêm, ông lao tới vách núi, kéo dân làng ngoài. Một cái cẩn thận, chính cũng ngã xuống vực.

 

"Trưởng thôn!" Mọi trơ mắt Vi Hưng rơi xuống vực, gào thét xé lòng.

 

"Trưởng thôn rõ ràng chạy thoát , còn cứu chúng ?" "Trưởng thôn c.h.ế.t , chúng cũng sống nổi !" " c.h.ế.t, c.h.ế.t a!"

 

...

 

Dân làng kêu t.h.ả.m thiết. trong lúc đang lóc, mắt bao , Vi Hưng mới ngã xuống, ung dung bò lên từ vực sâu, phun nước bùn.

 

"Phì, nước tanh thật."

 

Nước?

 

Bên là vực sâu vạn trượng, là đá, lấy nước?

 

Trong lúc đang nghi hoặc, Trưởng lão Cù cũng phát hiện điều bất thường. Ông trơ mắt đại t.ử của từ chỗ vách núi ung dung bò lên.

 

"Nước tanh hôi, là ao cá ." Đại t.ử phàn nàn, cả ướt sũng.

 

"Cái ..."

 

Tất cả đều ngẩn ngơ.

 

 

Loading...