Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 158: Đêm trăng tròn
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:44:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay là ngày rằm, bầu trời mây đen che kín mít, gió lạnh từng cơn như sắp mưa, trăng tròn.
Vi Hưng thấy cảnh , trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, vẫy tay bảo vợ trải giường ngủ.
"Ông cứ đa nghi, bao nhiêu đại sư chồn là điềm lành , ông còn sợ cái gì?" Vợ ông trách móc.
Vi Hưng thở dài: "Bà , chuyện cứ đông là đúng. Đại sư cốt ở tinh thông chứ ở lượng. Kha Tuyết thể kiên trì ý kiến của đến cùng, nơi chắc chắn vấn đề."
hôm nay đợi trăng tròn .
Ông xoay định ngủ, bỗng nhớ điều gì: "Thằng Vi T.ử Câm ? Gần đây thấy gọi điện về?"
Vợ ông bực bội: "Còn ông dọa chạy mất ? Trốn lên thành phố thuê chứ gì."
"Đồ tiền đồ!" Vi Hưng mắng to: "Nhà họ Vi bao nhiêu nhân tài? Nó là con trai trưởng thôn, lo học hành t.ử tế, cả ngày chỉ trộm cắp, mặt mũi nó mất hết ."
" cầu nó nên cơm cháo gì to tát, ít nhất cũng thể quá tệ hại chứ?"
Vợ ông an ủi: "Mỗi một cách sống, con trai kiếm nhiều tiền thì ? Đừng càm ràm nữa, ngủ !"
Vi Hưng lắc đầu, thở dài thườn thượt một tiếng, đó xoay ngủ.
Tuy nhiên ở khu nhà trọ dành cho du khách, Kha Tuyết chằm chằm bầu trời, hề buồn ngủ.
Thứ che khuất ánh trăng bầu trời là mây đen, mà là âm khí dày đặc. Gió lạnh thổi qua cửa sổ, rét thấu xương.
Kha Tuyết ở tầng bảy, cách đó xa là thôn xóm. Quả nhiên bao lâu , trong thôn nổi lên sương mù. Sương mù càng lúc càng dày đặc, như từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ về, trực tiếp bao trùm bộ thôn trang.
Khóe miệng Kha Tuyết nhếch lên nụ lạnh.
Cùng lúc đó, Trưởng lão Cù cũng phát hiện sự bất thường.
Trưởng lão Cù tiếp đón theo quy cách cao nhất của thôn, trực tiếp ở trong tòa nhà cổ kính. Ông đang hóng mát trong sân, bỗng nhiên phát hiện xung quanh nổi lên sương mù dày đặc.
Ông cảm thấy , dậy đẩy cửa , thấy một mặc áo vàng cầm chiêng đường.
"Lên đây lên đây, đều lên lầu nào." Người áo vàng gọi, gõ mạnh chiêng.
"Lên gì?" Trưởng lão Cù nghi hoặc.
áo vàng trả lời ông , cứ thế về phía , qua nhà nào cũng hô: "Lên đây lên đây, lên lầu nào."
"Này , hỏi đấy!" Trưởng lão Cù nổi giận, tiến lên nắm lấy vai áo vàng. khi áo vàng đầu , Trưởng lão Cù sững sờ.
"Người" mắt, thể gọi là "". Hắn dáng dấp con , nhưng đôi mắt bé tí như hạt đậu, hai bên má là những chùm râu dài ngoằng.
"Các ngươi!" Trưởng lão Cù khiếp sợ.
Người áo vàng để ý đến ông , tiếp tục gõ chiêng. Không ít trong thôn tiếng chiêng thu hút, mơ màng theo áo vàng.
Trưởng lão Cù bò lồm cồm trở phòng, hét lớn: "Mau, chúng mau rời khỏi đây!"
Mọi chạy ào :
"Xảy chuyện gì ?" " thấy gõ chiêng, chuyện gì ?" "Trưởng lão Cù đừng hoảng, gì chúng cũng là thế gia phong thủy."
"Thế gia cái khỉ mốc!" Trưởng lão Cù gầm lên: "Cả cái thôn tinh quái chồn khống chế , chúng mau chạy giữ mạng !"
Lúc kinh hô: "Chồn?"
Trưởng lão Cù gật đầu: "Xem ý tứ của con tinh quái , e là g.i.ế.c sạch trong thôn!"
Mọi kinh hãi:
"G.i.ế.c ? Tại chứ? Không sợ trời phạt ?" "Ngài chẳng bảo chồn đến cầu phúc cho nhà họ Vi ? Sao g.i.ế.c ?" " đấy, trưởng lão ngài nhầm chăng?"
Giờ phút , khuôn mặt già nua của Trưởng lão Cù nghẹn đỏ bừng. Đám chồn đúng là cầu phúc núi, nhưng tại vô cớ hóa thành mê hoặc dân làng, ông cũng nguyên nhân.
Tinh quái chịu sự ràng buộc của Thiên Đạo, nếu phạm sát nghiệp, Thiên Đạo sẽ giáng trần phạt, con đường tu hành coi như bỏ .
Rốt cuộc là thù hận lớn đến mức nào khiến chồn tinh thiết lập trận pháp, g.i.ế.c sạch trong thôn?
Bọn họ cứ tưởng chuyến nhẹ nhàng nên mang đủ thiết trừ tà, thì hỏng bét !
"Mau, lấy hết đồ trừ tà !" Trưởng lão Cù thúc giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-livestream-huyen-hoc-bung-no-toan-dan-lot-dep-hong-chuyen/chuong-158-dem-trang-tron.html.]
Mọi lộ vẻ khó xử, xong đều sinh lòng bất mãn. Rõ ràng là Trưởng lão Cù đảm bảo yêu tà, họ mới buông lỏng cảnh giác, giờ rơi nguy hiểm bắt họ lấy đồ bảo mệnh ?
Thế là chần chừ chịu động đậy. Bỗng nhiên chậm rãi một câu: "Vẫn là Kha Tuyết đáng tin cậy hơn."
"Ai đó?" Trưởng lão Cù hỏi.
Không ai trả lời ông .
"Chính xác, Kha Tuyết đáng tin." Một giọng truyền từ cửa . Mọi ngẩng đầu , thế mà là Tô Mạt.
Tô Mạt đeo kiếm gỗ đào tua đỏ lưng, tay cầm xấp bùa trừ tà, ba lô lưng căng phồng, chứa bao nhiêu đồ .
Trưởng lão Cù kinh ngạc: "Cô thế mà mang theo cả đồ trừ tà?"
Tô Mạt lắc đầu: "Không, bảo trợ lý gửi chuyển phát nhanh hỏa tốc tới."
Trưởng lão Cù: "Hả?"
Tô Mạt phản ứng của ông thấy lạ: "Ông Kha Tuyết ? Chồn bái nguyệt điềm lành! Ông cũng điếc."
Trưởng lão Cù hình, mặt đầy vẻ thể tin nổi. Hóa Tô Mạt ngay từ đầu tin tưởng Kha Tuyết!
Uy tín của Trưởng lão Cù đả kích nặng nề, nhưng lúc lúc giận dỗi. Trên Tô Mạt mang theo pháp bảo, nếu thể chia cho họ dùng một ít, chắc chắn thể vượt qua cửa ải khó khăn .
Ông ho khan hai tiếng, : "Cái đó... Tô Mạt , cô xem đều đang gặp nguy hiểm, là...?"
"Không cần."
???
Trưởng lão Cù ngẩng đầu Tô Mạt, chất vấn: "Tại ? Mọi cùng đến thôn Thượng Khê, vốn nên đoàn kết giúp đỡ . Giờ gặp nguy hiểm, cô một chuồn êm ?"
Tô Mạt khó hiểu: "Ai đoàn kết giúp đỡ với ông?"
Trưởng lão Cù kinh ngạc: "Hả?"
Tô Mạt nhún vai: " theo các đến đây, chỉ là xem các c.h.ế.t như thế nào thôi."
"..."
Hóa Tô Mạt vẫn luôn là của Kha Tuyết! Ông đó còn tưởng Tô Mạt đầu quân cho , ngờ Tô Mạt là lạnh lùng ông c.h.ế.t ở thôn Thượng Khê!
"Nếu cô cứu chúng , vị trí gia chủ sẽ nhường cho cô!" Trưởng lão Cù buộc tăng thêm điều kiện: "Chỉ cần cô cứu chúng , lợi ích gì cũng cho cô hết!"
Tô Mạt vẻ mặt kỳ quái.
"Ông c.h.ế.t , nhà họ Tô chẳng đều thuộc về ?"
"Cô!" Trưởng lão Cù tức đến ngã ngửa.
Quả thật, Kha Tuyết rõ ràng quản chuyện nhà họ Tô. Nếu ông c.h.ế.t, Tô Mạt chắc chắn sẽ lên nắm quyền. Nói như , Tô Mạt là mong ông c.h.ế.t nhất!
Tô Mạt xong, xoay cổng viện, dáng vẻ là xông khỏi thôn Thượng Khê. Trưởng lão Cù thấy thế, cũng chẳng màng mặt mũi nữa, phất tay: "Lên!"
Cướp lấy đồ!
Tô Mạt hề sợ hãi, lưu loát rút kiếm gỗ đào, xoay xuất kiếm, vài đường cơ bản đ.á.n.h ngã những khác.
"Phế vật." Tô Mạt khinh thường, xoay rời khỏi sân.
"Phế vật!" Trưởng lão Cù đám thuộc hạ rên rỉ đầy đất mắng to.
"Bảo chúng mày ngày thường chăm chỉ tu tập, đứa nào đứa nấy như con khỉ ốm ! Đến Tô Mạt cũng đ.á.n.h !" Ông mắng.
Nào ngờ thuộc hạ kêu ca: "Ôi giời ơi, Tô Mạt đến núi sâu rừng thẳm cũng dám chạy, chúng so ! Hơn nữa, hơn nữa ngài cũng đưa chúng thực địa bao giờ."
Trên nhà họ Tô đều , Trưởng lão Cù khi tuổi thích chạy dã ngoại, chỉ thích đến nhà phú hào sống trong nhung lụa uống xem phong thủy, đến nỗi thuộc hạ và t.ử đều kinh nghiệm thực chiến.
Thuộc hạ tuy đang cãi , nhưng cũng là đang ngầm chỉ trích Trưởng lão Cù thất trách.
Trưởng lão Cù tự đuối lý, nháy mắt lạnh mặt, mắng vài câu "phế vật" xong cũng lên tiếng nữa.
Bởi vì tinh quái chồn xông trong viện.