Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 147: Thuốc tâm thần

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:43:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kha Tuyết và Triệu Nặc lái xe đến gần khu vực nhà thờ. Để tránh đ.á.n.h động khác, họ đặc biệt dừng xe ở một cách khá xa so với nhà thờ.

 

Nhà thờ ở vùng ngoại ô, ban đêm một bóng . Trăng sáng treo cao, quạ kêu t.h.ả.m thiết, khắp nơi đều toát vẻ hoang vu lạnh lẽo.

 

Hai đến cửa nhà thờ, ngoài dự đoán, nhà thờ đóng cửa. Triệu Nặc quanh, đến bên hông nhà thờ, cầm viên gạch phang thẳng cửa sổ.

 

Choang một tiếng, kính cửa sổ vỡ tan tành.

 

Kha Tuyết trừng lớn hai mắt.

 

"Không ngạc nhiên." Triệu Nặc phủi bụi tay, : "Người thừa kế hào môn đều học khóa học sinh tồn mà."

 

"Vậy cảm ơn nhé." Dứt lời, Kha Tuyết ném viên gạch trong tay xuống.

 

Dọn sạch mảnh kính vỡ bên khung cửa sổ, Kha Tuyết trèo nhà thờ , Triệu Nặc theo sát phía .

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ chiếu lên những hàng ghế dài. Nhà thờ trống trải, tượng thần đài cao phía giờ phút trông đặc biệt bí ẩn đáng sợ. Những thiên thần kính màu cũng còn vẻ an tường của ban ngày, mà lộ một luồng tà khí.

 

" cảm thấy trong nhà thờ nhiều tà khí! Triệu Lệ Phong chắc chắn cấu kết với linh mục, dùng ma quỷ hãm hại ." Triệu Nặc khẳng định chắc nịch.

 

Kha Tuyết quanh bốn phía, nhíu mày: "Có ? cảm nhận gì cả."

 

"Hả?" Triệu Nặc chút hổ.

 

Kha Tuyết ngửi mùi trong khí, xác nhận nữa: "Thật sự , nhưng mà... cũng thở an tường độc đáo của nhà thờ."

 

Triệu Nặc xua tay, để ý: "Đất Trung Hoa, tín ngưỡng ngoại lai, thể thần tích gì chứ?"

 

Nói xong, cô đầu quan sát bục giảng kinh phía .

 

Kha Tuyết lắc đầu, trong lòng khó hiểu.

 

Theo lẽ thường, phàm là nơi tôn giáo đắn, từ trường và thở sẽ khác biệt với những nơi bình thường. Bất kể tín ngưỡng ngoại lai , ít nhiều đều sẽ tràn ngập bầu khí hài hòa, .

 

ngôi nhà thờ , bình thường đến mức một chút thở đặc thù cũng .

 

Nhìn như , nhà thờ ngược càng quái dị hơn.

 

Bỗng nhiên, Triệu Nặc dường như phát hiện điều gì đó bục giảng kinh, vẫy tay gọi cô. Kha Tuyết lên bục, thấy ngón tay Triệu Nặc chỉ một vết xước sàn nhà.

 

"Bục giảng kinh thể di chuyển, tạo vết xước !" Triệu Nặc : " rõ tình huống tạo vết xước . Năm đó nam thư ký cũ của thành thật, leo cao, lục lọi tài liệu của khắp nơi, loại vết xước vô cùng rõ ràng."

 

Kha Tuyết gật đầu, nhíu mày phân tích một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Nam thư ký đó trai ?"

 

"..."

 

"Xấu." Triệu Nặc nghiêm túc : " coi trọng năng lực của , nhưng cứ thích dựa nhan sắc để kiếm cơm, trong lòng tự lượng sức ."

 

"Đáng tiếc." Kha Tuyết tặc lưỡi lắc đầu, ngay đó bắt đầu đẩy bục giảng kinh theo hướng vết xước. Theo tiếng cọt kẹt, bục giảng kinh nặng nề đẩy , lộ sàn nhà bên .

 

Một tấm ván di động cũ kỹ.

 

Kha Tuyết và Triệu Nặc .

 

"Đường bên , để một thôi." Kha Tuyết : "Cho dù cô từng học kỹ năng sinh tồn, nhưng tình huống bên đổi, cô chắc đỡ ."

 

Mắt Triệu Nặc tràn đầy lo lắng, do dự gật đầu.

 

Kha Tuyết đẩy tấm ván , ngoài dự đoán, bên là một cầu thang đá hẹp, thông thẳng xuống lòng đất.

 

Kha Tuyết nhấc chân, men theo bậc đá xuống. Con đường bên âm u ẩm ướt, phủ đầy bụi bặm. Bên treo những ngọn đèn cũ kỹ, cung cấp ánh sáng yếu ớt.

 

hai bước, đang định tiếp thì bỗng thấy bức tường bên cạnh dường như một dòng chữ. Cô lùi , nương theo ánh đèn pin điện thoại, rõ chữ tường.

 

"Nhà họ Triệu c.h.ế.t yên ?" Kha Tuyết kinh ngạc.

 

Triệu Nặc ở bên thấy, nhịn hỏi: "Cái gì? Cô thấy chữ gì ?"

 

Không đợi Kha Tuyết trả lời, Triệu Nặc tự chạy xuống, kinh ngạc phát hiện tường dùng m.á.u tươi một hàng chữ lớn: "Nhà họ Triệu c.h.ế.t yên ".

 

Chữ là phồn thể, niên đại hẳn là lâu .

 

"Chuyện là thế nào?" Triệu Nặc vô cùng khó hiểu, ghé sát quan sát chữ . Với trình độ văn hóa của Triệu Lệ Phong, chắc chắn chữ to mạnh mẽ như .

 

"Chẳng lẽ nhà họ Triệu đắc tội với khác? Người nhân lúc tiếp quản nhà họ Triệu hỗn loạn, hạ chú cho ?" Triệu Nặc lẩm bẩm. Nhà họ Triệu gia đại nghiệp đại, chắc chắn sẽ đắc tội một , nhưng là ai chứ?

 

mặc kệ là ai, để cô tra , nhất định trừng trị một trận thích đáng!

 

"Thôi, cùng cô." Triệu Nặc , ngay đó rút con d.a.o găm sắc bén bên hông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-livestream-huyen-hoc-bung-no-toan-dan-lot-dep-hong-chuyen/chuong-147-thuoc-tam-than.html.]

 

Kha Tuyết định từ chối thì thấy Triệu Nặc cởi áo khoác, n.g.ự.c lộ một mặt dây chuyền tượng Phật bằng ngọc lục bảo.

 

Cao tăng khai quang, Âm Dương Nhãn tỏa hào quang vạn trượng, trị giá cả trăm triệu.

 

Kha Tuyết ngậm miệng, rút lưỡi hái Trăng Rằm của . Cô nghĩ nghĩ, đổi một viên đá hỏa văn từ ứng dụng địa phủ, gắn chuôi đao của lưỡi hái, còn viên đá phế liệu thì đưa cho Triệu Nặc.

 

"Đây là cái gì? Linh thạch thể thôi miên ?" Triệu Nặc tò mò hòn đá màu xanh lam.

 

"Linh lực cạn sạch , cô thể dùng nó để ném ma." Kha Tuyết . Ngay đó, cô cầm lưỡi hái Trăng Rằm , từng bước xuống cầu thang.

 

Một bậc, hai bậc, ba bậc, tiếng bước chân vang vọng trong gian chật hẹp.

 

Cầu thang kéo dài từng đoạn xuống , nhanh đến bậc cuối cùng, ánh sáng mắt càng lúc càng rực rỡ. Lúc Kha Tuyết bỗng dừng bước, Triệu Nặc cũng dừng .

 

"Nghe thấy gì ?" Kha Tuyết hỏi, mặt Triệu Nặc nháy mắt trắng bệch.

 

Cho dù hai dừng bước, trong cầu thang vẫn vang vọng từng tiếng bước chân! Tiếng bước chân là của ai? Là ma?

 

Dần dần, tiếng bước chân gần, một bóng xuất hiện ở ngã rẽ, tim hai đều nhảy lên tận họng.

 

Chỉ thấy một phụ nữ ăn mặc giản dị lên. Người phụ nữ trông khác gì thường, nhưng sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn, như ốm đau hành hạ lâu.

 

"Cuối cùng cũng tìm thấy hai !" Người phụ nữ vui mừng : " đợi hai mãi đấy!"

 

"Đợi, đợi chúng ?" Giọng Triệu Nặc run rẩy.

 

"Ừm!" Người phụ nữ gật đầu, kéo tay Kha Tuyết: "Mau tới đây mau tới đây."

 

Kha Tuyết hiệu cho Triệu Nặc yên tâm. Triệu Nặc cố trấn tĩnh theo Kha Tuyết xuống cầu thang.

 

"Bùm!" Pháo hoa ruy băng bay đầy trời.

 

Dưới cầu thang cũng là một gian nhà thờ, rộng lớn hơn bên , cũng bày đầy hoa tươi, ruy băng, khắp nơi tràn ngập ánh sáng trắng thánh khiết, thỉnh thoảng bồ câu trắng bay qua đỉnh đầu.

 

Trong phòng bày từng hàng bàn dài, bàn đặt đầy thức ăn tinh xảo, hương thơm ngào ngạt. Rất nhiều mặc áo trắng đang lấy đồ ăn bàn, nâng ly chúc mừng , ý dạt dào.

 

"Hôm qua thấy cá voi, cá voi bay trời đấy!" "Thì là thế, trách Thượng đế chịu để ý đến , hóa tranh ước ." "Ha ha, xin nhé, điều ước của cho , chuyển lời giúp tới Thượng đế."

 

...

 

Mọi những lời viển vông kỳ lạ, nhưng cực kỳ logic, Triệu Nặc cảm thấy tò mò khó hiểu.

 

"Tới tới tới, nếm thử bánh kem chúng , ngon lắm!" Người phụ nữ tươi hớn hở kéo Kha Tuyết đến bên bàn ăn, đưa cho cô một miếng bánh kem mứt phúc bồn tử.

 

"Rượu nho cũng ngon!" Người phụ nữ nhiệt tình mời chào.

 

Lúc một bé gái tóc bạc tới, đưa lên một cái hộp.

 

Người phụ nữ sững sờ, cái hộp vỗ trán: "Nhìn , quên mất việc chính chứ? Đây là thức ăn tôn quý nhất của chúng ..."

 

Triệu Nặc theo Kha Tuyết, cẩn thận quan sát xung quanh. Nhìn thấy cái hộp, thần kinh cô càng căng thẳng, sợ bên trong nhảy cái gì đó như m.á.u tươi, xương khô, nội tạng những thứ kinh khủng tương tự.

 

Rốt cuộc cảnh tượng mắt tuy hài hòa nhưng tràn đầy quỷ dị, cũng ẩn chứa nguy cơ, cô dám hành động khác thường, luôn giữ cảnh giác cao độ.

 

Dưới ánh mắt căng thẳng của Triệu Nặc, phụ nữ mở tung cái hộp.

 

"Teng teng teng, kẹo cầu vồng!"

 

"..."

 

"Ha ha ha ha ha." Triệu Nặc thấy những viên kẹo đủ màu sắc, tâm trạng căng thẳng lập tức giải tỏa, cô nhịn bật .

 

"Tới tới tới, mỗi ăn một viên." Người phụ nữ nhiệt tình đưa kẹo, bé gái tóc bạc cũng cẩn thận cầm một viên kẹo, đặt đầu lưỡi l.i.ế.m láp, vẻ mặt quý trọng nỡ ăn.

 

Triệu Nặc nhận một viên, thấy sự mời gọi nồng nhiệt của phụ nữ, nên thế nào. Vừa đầu, cô bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Kha Tuyết.

 

Triệu Nặc rùng , há miệng, nuốt xuống, như ăn kẹo, nhưng trong khoảnh khắc nuốt, viên kẹo giấu lòng bàn tay.

 

Người phụ nữ thấy cô ăn xong, hài lòng gật đầu, sang phát kẹo cho những khác.

 

"Đây là cái gì?" Triệu Nặc nhịn hỏi Kha Tuyết.

 

Kha Tuyết nhún vai: "Thuốc."

 

"Thuốc gì?"

 

"Thuốc tâm thần."

 

 

Loading...