Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 121: Thiếu niên mất tích

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:42:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kha Tuyết trở về nhà, chuyện vẫn bình yên vô sự, nhưng hot search nổi lên một trận sóng gió.

 

Một ngôi lưu lượng đang nổi đình đám tự hủy hoại tiền đồ bằng cách tự bóc phốt chính , bên trong chắc chắn ẩn tình bất đắc dĩ. Trên mạng bàn tán xôn xao với đủ loại giả thuyết, nhưng nhanh mũi dùi dư luận chĩa về phía Kha Tuyết.

 

Một đoàn phim đến hai ba trăm , khó tránh khỏi để lộ vài câu. Ngay khi dư luận sắp sửa bùng nổ, Chu Dĩ Hàn đăng bài lên Weibo cảm ơn Kha Tuyết, lúc sóng gió mới tạm lắng xuống.

 

Kha Tuyết tắt điện thoại, hiểu trong lòng cô cứ thấy nặng nề, như thể tảng đá đè nặng lên ngực.

 

Cảm giác từng trải qua, dường như trong vô hình đang điềm báo gì đó, khiến nội tâm cô sinh một nỗi bất an khó tả.

 

【 Nhóm chat 1 của Quan chấp hành quản lý địa phủ thành phố A 】

 

[ Khoa Học: Mọi bao giờ cảm giác bất an ? ] [ Thiếu nữ phép thuật xinh : Ồ? Tại ? Kha Tuyết, cô lén lút kiếm thêm thu nhập ngoài luồng ? ] [ tY: Nói theo nghĩa phổ quát thì Kha Tuyết , cô cần cảm thấy chột khi kiếm thêm , ai cũng thế cả mà. ] [ Đỉnh lưu thành phố A: Ha ha ha ha, đáng yêu ghê. ]

 

"..."

 

Kha Tuyết bất lực nhắm mắt , úp điện thoại xuống. Bỗng nhiên tiếng chuông báo tin nhắn, Kha Tuyết mở máy , trong nhóm tin mới.

 

[ tY: cũng từng bất an như , đó mới Tiểu Hắc qua đời vì cứu . ]

 

Vị "tY" là một trong những quan chấp hành thâm niên nhất, từng trải qua nhiều khoảnh khắc nguy hiểm. Tiểu Hắc là chú ch.ó Border Collie của .

 

Năm đó khi tY gặp nguy hiểm, Tiểu Hắc lao lên đỡ nhát d.a.o cứu chủ, nhưng chú ch.ó nhỏ đáng thương mất mạng ngay tại chỗ.

 

Kha Tuyết chuyện là vì tY từng xuống địa phủ tìm hồn cho Tiểu Hắc, dùng pháp trận đặc thù để hồi sinh nó. Chuyện gây một trận sóng to gió lớn, tất nhiên đó pháp trận địa phủ cấm dùng.

 

Kha Tuyết nhíu mày, trong nhóm như , chẳng lẽ sắp c.h.ế.t cho cô ?

 

"Vậy sẽ là ai đây?" Kha Tuyết lẩm bẩm.

 

Cuộc sống nghỉ ngơi thư thái mới kéo dài ba ngày thì A Hoa nằng nặc đòi cắm trại dã ngoại.

 

Kha Tuyết cũng thư giãn một chút nên đóng cửa tiệm, chọn một địa điểm đang hot mạng, xách theo mèo và sóc, cùng Đỗ Sương và Phạm Tinh đến bờ sông.

 

A Hoa câu hai con cá, phấn khích thôi, khí thế ngất trời nhặt củi chuẩn nướng BBQ, còn Kha Tuyết phụ trách quét nước sốt.

 

Sốt tiêu đen quét lên một lớp, tỏa mùi thơm nồng nàn thì cách đó xa bỗng truyền đến tiếng tranh luận ồn ào:

 

"Tiểu Xuyên ngoan, thể nào chạy đến tận đây ?" "Chưa chắc , mùa hè nóng nực, chỗ mát mẻ." "Em về nghỉ ngơi , em thể chịu mệt thêm nữa !" "Bác ơi, bác thấy một bé trai mười lăm tuổi đeo cặp sách ạ?"

 

Một nhóm dường như đang tranh cãi, Kha Tuyết tiến gần ngóng.

 

Nghe gia đình kể , nhà họ mất tích một đứa trẻ tên là Trương Chu (tên ở nhà là Tiểu Xuyên), năm nay tròn mười lăm tuổi. Bình thường ngoan, nhưng hôm qua tan học xong thì mất hút, thấy bóng dáng .

 

Bởi vì nhà bé gần nhà ruột, nên cứ nghĩ Trương Chu sang nhà chơi. Đến ngày hôm mới ý thức con mất tích, thằng bé biến mất cả đêm .

 

Tìm ở nhà thấy, họ liền tìm ở những nơi khác, giờ thì tìm đến tận bờ sông .

 

"Anh thằng Trương Chu thể nào bờ sông mà! Đừng phí công vô ích nữa!" Người đàn ông vẻ là .

 

Mẹ Trương Chu lóc: "Vậy bảo em tìm bây giờ? Trơ mắt con mất tích ?"

 

"Cảnh sát bảo em chờ tin tức, em cứ chờ là !" Người , trán lấm tấm mồ hôi vì sốt ruột: "Em ăn uống tìm thế , mệt c.h.ế.t đấy thì hả!"

 

Trương Chu lắc đầu: "Không , thầy bói năm nay Tiểu Xuyên gặp hạn lớn, em thể yên tâm ! Nó vốn dĩ ..."

 

"Vốn dĩ ?" Kha Tuyết đang định hỏi thì một bà bác nhanh miệng hỏi .

 

Mẹ Trương Chu ôm mặt: "Nó vốn dĩ tàn tật mà!"

 

Xung quanh ồ lên một trận.

 

Theo lời Trương Chu, Trương Chu từ nhỏ hai chân tàn tật, học chống nạng.

 

"Cứ tưởng là thằng nhóc nghịch ngợm, thế thì đứa bé đó thể nào bờ sông chơi ." Bà bác phân tích.

 

Người cũng dậm chân sốt ruột: "Thì đấy, em gái vì kiếm tiền phẫu thuật cho con mà lụng vất vả, cơ thể suy kiệt . Giờ ăn uống hành xác thế , ốm mới lạ đấy!"

 

Anh , Kha Tuyết liền về phía Trương Chu. Quả nhiên đầu phụ nữ xuất hiện những sợi tóc bạc phù hợp với lứa tuổi, hẳn là do lao lực quá độ nhiều năm qua gây nên.

 

Trương Chu vẫn liên tục lắc đầu, rõ ràng bản mệt đến mức gục ngã, nhưng vẫn cố gượng dậy tìm con.

 

Những xem náo nhiệt , trong lòng đều suy đoán: Một đứa trẻ tàn tật mất tích, khả năng cao là bắt cóc .

 

" hỏi ." Kha Tuyết nhịn lên tiếng: "Thật sự tin nhắn nào từ bọn bắt cóc ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-livestream-huyen-hoc-bung-no-toan-dan-lot-dep-hong-chuyen/chuong-121-thieu-nien-mat-tich.html.]

 

Mẹ Trương Chu lắc đầu, vẻ mặt tiều tụy, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.

 

Người đàn ông mập mạp bên cạnh mở miệng: "Thật đứa nhỏ mệnh bạc."

 

"Anh là ai?"

 

" là bố của cháu, tên Trương Hoảng." Trương Hoảng tiến lên bắt tay.

 

Kha Tuyết gật đầu, hỏi: "Gia đình báo cảnh sát ?"

 

"Báo , nhưng báo cảnh sát cũng vô dụng thôi." Trương Hoảng lau nước mắt: "Số mệnh thằng bé như ."

 

Nhắc đến mệnh, Kha Tuyết cực kỳ rành rẽ nghiệp vụ , cô hỏi: "Mệnh gì cơ? Ai ? Sao khẳng định Trương Chu mệnh bạc?"

 

"Vừa khéo cũng là thầy bói đây, thử xem, còn thể giải đáp đôi chút."

 

Trương Hoảng sững sờ một chút, do dự : "Cô gái còn trẻ mà xem bản lĩnh nhỉ. Thật năm ba tuổi Trương Chu t.a.i n.ạ.n xe, từ đó hai chân tàn phế. Đi xem thầy bói, ai cũng bảo nó sống qua tuổi mười sáu."

 

"Mười sáu !" Mọi hít sâu một . Trương Chu mất tích năm mười lăm tuổi, chẳng khớp với lời tiên đoán ?

 

Nhìn con sông , chẳng lẽ là cẩn thận ngã xuống nước c.h.ế.t đuối ?

 

Mẹ Trương Chu chịu nổi cú sốc, gào t.h.ả.m thiết: "Con trai ơi!"

 

"Khó khăn lắm mới nuôi đến mười lăm tuổi, mất là mất, ai mà chịu nổi chứ." "Thảm quá, đẻ thêm đứa nữa nhỉ." "Haizz, bố chắc đau lòng lắm."

 

Mọi bàn tán xôn xao, dường như chấp nhận sự thật là Trương Chu c.h.ế.t. Lúc .

 

"Cảnh sát còn kết luận, các dám khẳng định Trương Chu c.h.ế.t? Đừng lung tung!" Người quát.

 

Người xung quanh vui: "Chúng cũng là ý khuyên giải mà." "Mọi đều ý giúp đỡ thôi!"

 

Một bà bác nhổ vỏ hạt hướng dương : " đấy, tranh thủ còn trẻ mau đẻ đứa thứ hai , một đứa tàn tật thì trông mong gì ?"

 

Trương Hoảng thở dài, buồn bã lắc đầu.

 

Lúc Kha Tuyết châm chọc : "Các là giúp đỡ ? Các chỉ hóng chuyện bát quái thôi! Muốn tìm chút gia vị cho cuộc sống khô khan nhàm chán của chứ gì!"

 

Những khác tỏ vẻ hài lòng: "Cô gái cái gì thế hả?"

 

"Chẳng lẽ đúng ?" Kha Tuyết sang bà bác cầm đầu, bà phun vỏ hạt hướng dương đầy đất, rõ ràng hứng thú với vụ mất tích của Trương Chu.

 

"Bác gái, con trai bác thất nghiệp đúng ? Tết về nhà đòi tiền bác ?" Kha Tuyết hỏi.

 

Bà bác giật rơi cả hạt hướng dương: "Cô bậy bạ gì đó?"

 

"Con trai bác mất việc là do dùng bằng giả phát hiện, bạn gái nó cũng vì thế mà đá nó." Kha Tuyết mỉm với : "Đều là hàng xóm láng giềng, mau giúp bác gái , giới thiệu cho con trai bác công việc ."

 

Mọi thấy bà bác phản bác, lập tức ồ lên kinh ngạc:

 

"Bà Thái, chẳng bà bảo con trai tăng lương ?" " thế, còn bảo chê con dâu tương lai, hóa đá !" "Làm bằng giả? Sau thế , giờ tra xét nghiêm lắm!"

 

Mọi nhao nhao bàn tán khiến bà Thái mất hết mặt mũi. Bà ném nắm hạt hướng dương xuống đất, hung hăng trừng mắt Kha Tuyết một cái xám xịt bỏ .

 

Kha Tuyết mỉm quét qua những khác. Những sợ chuyện nhà Kha Tuyết bóc mẽ nên cũng lẳng lặng tản hết.

 

Đến khi gần hết, Kha Tuyết mới sang gia đình Trương Chu.

 

Lúc cả nhà Trương Chu tài tiên tri của Kha Tuyết cho sững sờ. Mẹ Trương Chu hồn tiên, bước lên nắm lấy tay Kha Tuyết.

 

"Cô gái... Đại sư, đại sư ơi, cô thể tính giúp xem con trai rốt cuộc còn sống c.h.ế.t ?"

 

Ánh mắt Kha Tuyết kiên định: " thể cho chị , c.h.ế.t, vẫn còn sống ."

 

Mẹ Trương Chu như uống t.h.u.ố.c an thần, ôm n.g.ự.c thở dốc liên tục, lẩm bẩm: "May quá, may quá."

 

"Vậy hiện giờ nó đang ở ?" Mẹ Trương Chu hỏi.

 

Kha Tuyết định mở miệng thì thấy : "Mười phần thì tám chín phần là bắt cóc ."

 

Quả thực, Trương Chu hai chân tàn tật bất tiện, dù ham chơi cũng thể xa, chỉ còn khả năng bắt cóc.

 

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, đúng lúc , điện thoại của Trương Hoảng bỗng nhiên vang lên một tiếng, hình như là tin nhắn.

 

 

Loading...