Phòng Livestream Huyền Học Bùng Nổ - Toàn Dân Lót Dép Hóng Chuyện - Chương 116: Đừng để lão tổ tông nhà anh biết

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:42:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nếu là khác thì thôi, nhưng Chu Dĩ Hàn là chắt chút chít của U Sơn nương nương a!

 

Cô U Sơn nương nương dù cưới đến , cũng thể cưới chắt trai của chứ, đây chính là phạm điều tối kỵ của luân thường đạo lý a!

 

Chu Dĩ Hàn phản ứng cực nhanh, Kha Tuyết chân tướng, đầu tiên là khiếp sợ, ngay đó thời thế mà hô to: "Lão tổ tông!"

 

"Lão tổ tông tại thượng, nhiều năm như tới tế bái, chắt nhi hôm nay dập đầu tạ tội với !" Chu Dĩ Hàn hô lớn.

 

Kha Tuyết: "..."

 

Phải công nhận, tuy Chu Dĩ Hàn thể chạy sô bốn phim cùng lúc, nhưng cái miệng ngọt thật, thể khiến cả bốn đạo diễn đều chấp nhận việc chạy sô.

 

Cái năng lực "gặp tiếng , gặp quỷ tiếng quỷ" , bình thường thể học .

 

"Lão tổ tông, năm đó thật dũng mãnh, nữ tướng quân hoàng đế khâm điểm, con về nhà nhất định lập bài vị cho !" Chu Dĩ Hàn lớn tiếng .

 

gọi thế nào, vị U Sơn nương nương dường như cũng hề xúc động.

 

Trực giác Kha Tuyết mách bảo điều .

 

Quả nhiên, U Sơn nương nương giơ tay, chậm rãi tháo mũ phượng khăn voan đỏ xuống. Cô tư táp sảng, dải lụa đỏ buộc tóc đuôi ngựa, đúng phong thái của một vị tướng quân.

 

lớp khăn voan là một khuôn mặt với vết sẹo đao kiếm dài đáng sợ c.h.é.m ngang mặt, đôi mắt là một màu trắng dã mờ mịt.

 

Trong lòng Kha Tuyết chùng xuống.

 

"Cô ? Cô ?" Chu Dĩ Hàn hỏi.

 

Kha Tuyết trầm giọng : "Vị lão tổ tông của lang thang trong rừng núi quá lâu, ý thức con tê liệt ."

 

Hay cách khác, cô quên, quên mất ký ức khi còn là con .

 

Chỉ thấy U Sơn nương nương xách mũ phượng khăn voan, đầu, xuống Chu Dĩ Hàn từ cao.

 

"Kết với chắt trai, nghịch thiên đạo nhân luân ?" Giọng U Sơn nương nương khàn khàn khô khốc.

 

Kha Tuyết phía trả lời: " , khả năng sẽ trời phạt."

 

Ngay khi Chu Dĩ Hàn hy vọng vị lão tổ tông thể buông tha cho , U Sơn nương nương : "Đáng tiếc, chỉ thể g.i.ế.c cho xong chuyện."

 

Dứt lời, cô rút thanh kiếm sắc bén bên hông , ánh kiếm ánh trăng lóe lên từng đợt hàn khí, thôi thấy rợn .

 

Chu Dĩ Hàn: "Kha kha kha Kha Tuyết!"

 

"Anh từ từ !" Kha Tuyết hô to trấn an, trong lòng nóng như lửa đốt.

 

Vốn tưởng sự việc chuyển biến , ai ngờ U Sơn nương nương mất nhân tính. Trong đầu cô cấp tốc tìm kiếm phương pháp, bỗng nhiên linh quang lóe lên.

 

Một viên đá thủy tinh màu tím đen ném lên trung. Kha Tuyết b.ắ.n lá bùa đ.á.n.h vỡ nó, chất lỏng màu tím đen đặc sệt tưới lên U Sơn nương nương.

 

"A a a a a!" Chu Dĩ Hàn mắt thấy lưỡi kiếm kề sát cổ , sắp cắt đứt động mạch thì kiếm dừng .

 

Trước mắt, thể U Sơn nương nương cứng đờ, đôi mắt nhắm nghiền.

 

Chu Thiên Phong rơi nội thức (thế giới nội tâm).

 

nhiều nhiều năm tới nơi . Nơi đây biến thành một vùng cỏ hoang, xung quanh là sương mù trắng xóa, rõ đường .

 

Dưới lớp sương mù dường như ẩn chứa những dòng cảm xúc cuộn trào, cô vớt lên xem, nhưng chẳng vớt gì.

 

Tâm cảnh của cô vẫn luôn như , sương mù trắng xóa lấp đầy, mỗi ngày hỗn độn, tê liệt, lang thang mục đích trong vùng hoang vu.

 

Bỗng nhiên, dòng chảy ngầm sương mù cuộn trào dữ dội!

 

Chu Thiên Phong vớt lên một vốc chất lỏng màu tím đen, bỗng nhiên từng đợt âm thanh chói tai truyền óc cô.

 

"A a a a a đáng sợ quá a a a a!" "Dọa quá, mật thất kinh khủng thật." "Cậu ôm tớ ? Chân tớ mềm nhũn ."

 

...

 

Chu Thiên Phong kinh ngạc, một thứ xa lạ mà quen thuộc ùa tim cô. Cô lờ mờ nhớ thứ một cái tên, gọi là cảm xúc.

 

Cảm xúc sợ hãi.

 

Trong nháy mắt, ký ức ùa về, vô hình ảnh quá khứ tràn tâm trí, cũng là cảm xúc sợ hãi.

 

"Tướng quân Chu, quân địch đ.á.n.h tới thành, thành trì của chúng liệu công phá ?" "Sẽ tàn sát dân trong thành chứ?" "Không tàn sát cũng c.h.ế.t đói thôi, hấp hối !"

 

Sau đó thì ?

 

Sau đó ánh lửa ngút trời, cả cô dính đầy m.á.u tươi, dù kiệt sức cũng dùng đoản kiếm đ.â.m kẻ thù. Trên mặt cô c.h.é.m một vết thương chí mạng, khoảnh khắc nhắm mắt, cô thấy viện quân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-livestream-huyen-hoc-bung-no-toan-dan-lot-dep-hong-chuyen/chuong-116-dung-de-lao-to-tong-nha-anh-biet.html.]

Sau đó cô vĩnh viễn nhắm mắt , thể ngã xuống sông, t.h.i t.h.ể trôi theo dòng nước đỏ ngầu, mắc kẹt trong hang đá.

 

Không qua bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng ngày, khi cô mở mắt nữa, vùng đất sớm còn bóng , cũng là tinh quái.

 

, liền lang thang khắp nơi, dần dần quên mất tên , quên mất từng là tướng quân bảo vệ vùng đất .

 

Và hôm nay ký ức của cô đ.á.n.h thức. Hóa cô là Chu Thiên Phong, còn chính là... chắt đời thứ bao nhiêu của ?

 

Đôi mắt Chu Thiên Phong dần khôi phục tròng đen trắng rõ ràng, lùi phía một bước, đao kiếm rơi xuống đất, thần trí thanh minh.

 

Kha Tuyết lập tức : "Dập đầu!"

 

Phải là Chu Dĩ Hàn , lập tức quỳ xuống một cách mượt mà: "Lão tổ tông mạnh khỏe, hôm nay gặp lão tổ tông, nội tâm con thật sự vui sướng muôn phần."

 

Câu đúng là trái lương tâm.

 

Vui sướng cái rắm, suýt chút nữa dọa c.h.ế.t khiếp.

 

Chu Thiên Phong hỉ phục hai , cảm thấy một tia hổ: "Tại ngươi xuất hiện ở nơi ?"

 

Chu Dĩ Hàn đương nhiên thể : Lão tổ tông , lỡ lẫn cẫn tuổi già bắt tới đây, bèn mở miệng : "Chắt nhi công việc trong ."

 

"Công việc?" Chu Thiên Phong kỳ quái, lặp từ ngữ cổ quái .

 

Kha Tuyết giải thích: "Chính là chức vụ."

 

Chu Thiên Phong: "Chức vụ? Chẳng lẽ là dẫn dắt binh mã bảo vệ một phương U Sơn ?"

 

Xem trong lòng lão tổ tông nhà họ Chu, con cháu họ Chu đời đời kiếp kiếp đều là võ tướng. Cô cũng Chu Dĩ Hàn là diễn viên, chỉ Chu Dĩ Hàn mang theo một đội "binh mã" tới U Sơn.

 

Kha Tuyết a một tiếng, biện giải cho Chu Dĩ Hàn: "Không , nhà họ Chu đổi nghề , do gia tộc sa sút , mà là hiện nay bốn bể thái bình, còn đất dụng võ nữa."

 

Chu Thiên Phong mở to mắt: "Bốn bể thái bình? Chẳng lẽ là trời giáng thần nhân bảo vệ vùng đất ? Bằng bốn bể thể thái bình?"

 

"Cái ..." Kha Tuyết lập tức lắp.

 

Đối với vị lão tổ tông từ đất chui lên , Kha Tuyết thể giảng giải chi tiết từ Cách mạng Tân Hợi đến Cải cách mở cửa , bèn đưa cho Chu Thiên Phong một viên linh thạch.

 

"Ngài sống lâu trong núi, hiểu rõ thế giới bên ngoài, ngờ thế giới xảy đổi nghiêng trời lệch đất. Lát nữa của địa phủ sẽ tới, cũng sẽ đưa ngài tìm hiểu sự vụ bên ngoài." Kha Tuyết :

 

"Đến lúc đó ngài quản lý đàn quỷ bầy yêu ở U Sơn, là tiếp tục an nhàn trong núi, đều do ngài lựa chọn."

 

Chu Thiên Phong thành sơn mị, nếu thể thu phục để địa phủ sử dụng, quản lý một phương, thì . Nếu sống nhàn tản, cũng cần đăng ký danh sách, chấp nhận sự quản lý hệ thống hóa của địa phủ.

 

Chu Thiên Phong là nữ tướng quân kiếp , thấy hai chữ "quản lý", mắt liền sáng lên.

 

"Ha ha, ngờ khi c.h.ế.t còn thể trở thành đầu đàn quỷ."

 

Chu Thiên Phong tiến lên đón lấy linh thạch, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve thật lâu, cảm thán: "Hôm nay may mắn gặp cô, bằng còn lang thang trong núi bao lâu nữa."

 

Nếu giữa đường vì ý thức hỗn độn mà chuyện sai trái, rước lấy sự trừng phạt của Thiên Đạo, thật là c.h.ế.t oan uổng.

 

"Cô tên là Kha Tuyết?"

 

" , là quan viên địa phủ." Kha Tuyết .

 

Chu Thiên Phong nắm chặt linh thạch: "Cảm ơn cô, ghi nhớ tên cô ."

 

Dứt lời, cô đầu về phía Chu Dĩ Hàn.

 

Chu Dĩ Hàn đang dùng ánh mắt phức tạp kính sợ, kích động, sợ hãi lão tổ tông nhà .

 

Tin là, vị sơn mị là lão tổ tông nhà . Tin là, lão tổ tông vẻ thích lắm.

 

"Vốn tưởng hậu bối thể kiến công lập nghiệp, đền đáp quốc gia, ngờ thời cuộc biến đổi, nhà họ Chu mờ nhạt trong biển ." Chu Thiên Phong lắc đầu thở dài.

 

Vừa lời , Chu Dĩ Hàn rụt cổ, dám nhúc nhích, dám lên tiếng.

 

"Thôi, ngươi về ." Chu Thiên Phong nhẹ nhàng phất tay.

 

"Con về sẽ lập bài vị thờ phụng lão tổ tông ngay!" Chu Dĩ Hàn .

 

"Không cần." Chu Thiên Phong .

 

Chu Dĩ Hàn há miệng còn chuyện, Kha Tuyết túm chặt. Kha Tuyết xoay mỉm : "Được , chúng còn chức vụ trong , thể ở lâu nơi , ngày khác sẽ tới bái kiến."

 

Chu Thiên Phong đưa lưng về phía hai ngẩng đầu ngắm trăng, gật đầu, gì thêm.

 

Kha Tuyết lôi Chu Dĩ Hàn, bịt miệng , kéo một đoạn thật xa mới buông tay.

 

"Kha Tuyết Kha Tuyết." Chu Dĩ Hàn vội vã hỏi: "Tại cho chuyện?"

 

Kha Tuyết lạnh: "Nói cái gì? Nói là một con hát (kẻ xướng ca), chạy tới trong núi để phim hả?"

 

 

Loading...