Phong hoa hoạ cốt - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-28 12:21:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ xe ngựa chạy xa khỏi cổng thành, ngoài xe vắng , Thích Bạch Thương lúc mới tựa trán cạnh bàn, khẽ : “Trấn Bắc Quân, về hướng nào?”

Liên Kiều hồi tưởng : “Chúng hướng Đông, bọn họ chếch , hẳn là hướng Đông Nam.”

Chưa kịp đợi Thích Bạch Thương ngước mắt, Liên Kiều sững sờ: “Không đúng nha, bọn họ cũng Thượng Kinh giống chúng ?”

Thích Bạch Thương khẽ nhướng mắt, nhưng vẫn gì.

Thói quen nhiều năm thành tự giác, Liên Kiều dám trông mong cô nương thêm hai câu, tự tìm lời giải đáp.

Nàng cầm lấy bản đồ đặt án kỷ, đầu ngón tay lướt qua những đường núi sông, thành trì vẽ giấy, chỉ :

“Nô tỳ hiểu . Chúng theo con đường gần nhất, xuyên qua dãy núi.

Còn bọn họ, đường vòng, nhập kinh ngay, mà men theo nửa đoạn phía của Ly Sơn, tiên tới Vận Thành, mới tiến kinh đô?”

“Ừm.” Thích Bạch Thương đáp, đầu ngón tay khều lấy một tờ y thư, lật qua.

Liên Kiều : “Với thanh danh của Tạ Thanh Yến hiện giờ, đến Vận Thành chắc chắn cũng sẽ khiến cả thành tắc nghẽn, nhà nhà ùa  nghênh đón, lăn lộn ít nhất cũng trì hoãn thêm một ngày mới thể hồi kinh. Theo nô tỳ thấy, xuyên núi giống chúng hơn nhiều ?”

Thích Bạch Thương tỏ ý đồng tình phản đối.

Bên ngoài rèm xe, Tử Tô lãnh đạm hừ một tiếng: “Ngươi đầu óc ?”

“Ta nơi nào —” Liên Kiều định nổi giận, chợt khựng , “À đúng , Tạ hầu gia căn bản ở trong ngự tứ nghi liễn. Vậy trận thế lớn như , rêu rao khắp nơi là vì điều gì?”

“...”

Ngoài mành còn tiếng động.

Liên Kiều tự nghĩ thông, dứt khoát đầu, mắt mong mỏi về phía cô nương nhà .

Thích Bạch Thương rũ mắt cuốn y thư trong tay, mắt nâng lên, chậm rãi : “Ta cùng xưa nay hề quen , tâm tư nghĩ gì.”

Liên Kiều tin, dán sát qua: “Ai nha cô nương! Người nhất định đoán điều gì đó , cho mà.”

“... Nếu .”

Thích Bạch Thương nàng lay đến mức ngay cả sách cũng thể nổi, cuối cùng bất đắc dĩ ngước mắt, môi đỏ khẽ mở:

“Đại để là ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’ .”

Cách xa ba mươi dặm, bên trong Ly Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/4.html.]

Nước ngọc ôm vòng quanh núi, gió khẽ lay bóng rừng, vốn nên là cảnh sắc tịch mịch tuyệt vời trong núi, tiếc lũ cá tôm chim chóc sớm kinh hãi tứ tán bay bởi luồng sát khí lạnh lẽo thoáng qua.

Một đội kỵ binh nhẹ trang giáp mỏng, trường đao lặng lẽ dừng bên bờ sông, xếp thành hàng dài, cho ngựa uống nước.

Đội quân ước chừng trăm , khi dừng nghỉ yên tĩnh đến mức gần như gay bất kỳ một tiếng động  nào, thể thấy kỷ luật nghiêm ngặt, nghiêm minh của đội.

Ánh ráng chiều phủ lên lớp giáp mỏng màu bạc, sáng quắc như lửa.

Người dẫn đầu lưng về phía bờ sông, dừng ngựa một gốc cổ hòe, vóc thon dài, tựa quỳnh thụ ngọc lập.

Người khẽ cúi đầu, bên gáy gân xanh nổi rõ, sát khí theo đó lan , nghiêm nghị mà sinh uy.

Trên vai giáp buông xuống một dải lụa bạc ròng, hệt hạc tuyết rũ cánh, che khuất hơn nửa bóng hình, chỉ còn vạt áo theo gió đêm phấp phới, lạnh lẽo như sương rơi.

Cùng đội kỵ binh lưng giống khoác huyền giáp, mặt mang mặt nạ sắt đen tuyền, dung mạo ẩn tàng lớp sắt lạnh.

Mặt nạ khắc hình quỷ xoa, trán dựng sừng, răng nanh dữ tợn, khiến qua lạnh cả sống lưng.

Hắn cúi đầu, động tác chậm rãi, như theo một điệu luật cổ xưa vô hình, từng nhịp từng nhịp chà lau Mạch đao.

Dưới những ngón tay thon dài tựa trúc ngọc của nọ, lưỡi Mạch đao mỏng mà sắc bén. Ánh chiều rơi xuống lưỡi đao, chẳng những phai hàn quang, trái còn nhuộm sắc đỏ rực như máu, lạnh lẽo đến rợn .

Cho đến khi một bóng chạy như bay đến, trong một khoảnh khắc tới bờ sông.

Người đến xoay xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ.

“Bẩm chủ thượng, nửa canh giờ , đó trốn rừng phong phía nam Ly Sơn. Không đầy một chén nhỏ, truy binh liền đến.”

Ngón tay lau chùi Mạch đao khựng .

Không đợi giọng chiếc mặt giáp ác quỷ cất lên, đột nhiên, từ phía gốc hoè ba ôm xuể đột nhiên nhô một cái đầu.

“Nửa canh giờ? Xong xong , chờ chúng tìm , rau kim châm lạnh,   thây còn khó .”

Thanh niên mặc một tố bào, tay cầm quạt xếp, vẻ văn sĩ. Mặt mày thanh tuấn, tiếc là cả cử chỉ lẫn giọng điệu đều lộ vẻ tiều tuỵ,   đàng hoàng.

Lúc giống như từ đất chui lên, dính vài chỗ tro bụi, đang tiện tay phủi phủi vòng qua gốc cổ hòe.

“Vân... Công tử.”

Quân sĩ quỳ xuống bẩm báo ngập ngừng cũng hành lễ với xuất hiện.

“Đều gọi Quân sư.” Vân Sâm Nguyệt xong liền , “Tạ Diễm Chi, nhắc nhở ngươi, chậm nhất là ngày mai, nghi liễn liền kinh. Nếu ngươi tự cưỡi ngựa về kinh, đến hành tung thần bí khiến cho kẻ tâm nắm lấy, mà chỉ  ngươi nghi liễn ngươi cũng đủ khiến bắt bẻ, chẳng lẽ ngươi ngay ngày đầu hồi kinh đám ngự sử gián quan dâng sớ tham hạch một quyển ?”

 

Loading...