Phong hoa hoạ cốt - 368

Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:31:25
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yêu Yêu cầm khăn ấm thấm nước nóng, run run lau mồ hôi cho .

Nàng đang gì—chỉ âm giọng run rẩy, khản đặc như đang sợ hãi đến cực điểm.

Mà Yêu Yêu… cũng sợ.

Nàng sợ A Vũ thực sự sẽ c.h.ế.t.

Nàng sợ A Vũ sẽ c.h.ế.t thật.

C.h.ế.t thì còn tiếng A Vũ gọi.

Không còn cảm nhận ấm.

Không còn đôi mắt đen láy chăm chú nàng.

Yêu Yêu A Vũ c.h.ế.t.

Thế nên khi A Vũ đột ngột mở mắt, thở dồn dập như ai bóp cổ, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen như bóng tối nuốt trọn, A Vũ bật dậy bất thình lình lao về phía nàng—giống như một ác quỷ đang cố chụp lấy cổ mặt—

Yêu Yêu chỉ kịp theo bản năng dang hai tay , lao lên ôm chặt lấy .

A Vũ—đôi mắt đầy tơ máu, tinh thần hỗn loạn—bỗng khựng trong vòng tay của nàng, như đông cứng.

Thích Yêu Yêu kịp phân biệt đúng sai nguy hiểm, chỉ cố sức ôm chặt lấy :

“A Vũ sẽ c.h.ế.t… Yêu Yêu cần A Vũ c.h.ế.t…”

Nàng run rẩy, lặp lặp câu như một lời khấn. Bàn tay nhỏ xíu của nàng run đến mức nắm vững, nhưng vẫn cố chấp đặt lên tấm lưng gầy trơ xương của A Vũ, vuốt một chút một chút.

Cho đến khi cơ thể đang như cung kéo hết cỡ dần dần mềm xuống.

Cho đến khi A Vũ, với những ngón tay gầy guộc, lạnh ngắt, cũng chậm rãi nâng lên, khẽ khàng ôm nàng.

“Nếu c.h.ế.t … Yêu Yêu sẽ ?”

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Thích Yêu Yêu thấy A Vũ dùng giọng khàn khàn vì sốt nhẹ nhàng hỏi nàng, tim nàng như ai bóp chặt.

Nàng lắc đầu thật mạnh:

“Không ! A Vũ c.h.ế.t!”

Phải dùng hết sức, nàng mới từ trong vòng tay của A Vũ thoát một chút. Nàng xoay đối diện , trong bóng tối sờ soạng tìm tay , nắm thật chặt.

“A Vũ cùng Yêu Yêu móc ngoéo,” nàng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài nhưng nghiêm túc , “A Vũ sống. Mạng của A Vũ… nguyện lấy hết bảo bối của để đổi. Ta A Vũ c.h.ế.t… thì A Vũ c.h.ế.t.”

***

Cơn sốt cao hòa lẫn bóng đè khiến thực – hư rối loạn, nhiều sự, nhiều lời Tạ Lăng đều quên.

Chỉ duy nhất một việc, đêm , cùng một tiểu cô nương móc ngoéo ngón tay, trao sinh mạng cho nàng— ghi nhớ cả đời.

Từ đêm đó, ngày mơ đêm mộng, ký ức sâu nhất của đều là nàng.

Đêm đó trôi qua, vì cái gọi là “Sinh t.ử khế ước” linh nghiệm , cơn sốt của Tạ Lăng quả thực dứt.

Dưới sự lén lút tận tâm chăm sóc của Thích Yêu Yêu, thể cũng dần hồi phục, chậm rãi lên

Chỉ là… vì lời đồn “lụy vía”, vốn là ngoài, bọn hạ nhân trong thôn trang đều thích . Ngay cả bọn trẻ trạc tuổi cũng tránh xa , như thể một món đồ xui xẻo.

Ngày đúng tháng tư, vốn là lúc vị trong thôn trang đến dạy Thích Yêu Yêu sách, chữ. hôm đó đến. Hạ nhân phái hỏi thăm về báo: gần kinh thành nổi lên nạn trộm cướp, sợ hãi, dám xuất môn.

Không còn cách nào, chỉ đành nhờ hộ vệ trong trang đưa Yêu Yêu thành học.

Và chính lúc , bọn trẻ trong trang cuối cùng cũng bắt cơ hội.

Chúng kéo đến phòng của Tạ Lăng, vây .

Những lời bắt nạt, c.h.ử.i rủa ác ý như mũi kim.

đối với Tạ Lăng, tất cả chẳng bằng một chiếc lá rơi xuống biển—

nhẹ đến mức buồn để tâm.

Hắn thậm chí lười biếng đến mức thèm bố thí cho chúng một ánh mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/368.html.]

Chính thái độ càng bọn trẻ phẫn nộ.

Đứa lớn nhất—cũng là kẻ cầm đầu—lao lên, túm cổ áo , đẩy ngã xuống đất:“Ngươi chính là một tiểu nghiệt chủng ai cần! Bớt quấn lấy Yêu Yêu , Yêu Yêu chẳng qua coi ngươi là một món đồ chơi, một con thú tiêu khiển mà thôi! Mới mẻ qua thì ngươi ... chả là cái thá gì cả !”

Hàng mi dài của Tạ Lăng cụp xuống, che hết cảm xúc trong đáy mắt.

Dưới bóng mi là một tầng lạnh lẽo, đặc quánh đến mức dường như chẳng gì xuyên qua .

“Ngươi hươu vượn!”

Một tiếng quát non nớt nhưng vang dội đột nhiên xé ngang sân.

Không đợi Tạ Lăng mở miệng, tất cả đứa trẻ ở đó lập tức

bởi vì chúng đều nhận giọng quen thuộc .

Những đứa trẻ kinh hoàng ngoảnh đầu , quả nhiên thấy Thích Yêu Yêu— đáng lẽ lên kinh thành—đang giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, chạy vội tới. Nàng dùng sức đẩy kẻ cao hơn đến hai cái đầu, kéo Tạ Lăng dậy khỏi mặt đất. Vừa dùng tay phủi bùn đất áo , nàng đầu , đôi mắt đen tròn trừng bọn chúng đến mức như bốc lửa.

"A Vũ là A Vũ, chẳng là món đồ chơi gì cả!"

Tiểu cô nương giận đến phát run, miệng mím chặt, như nhiều hơn nhưng nghẹn tiếng. Cuối cùng tức đến mức vành mắt đỏ hoe, trông chẳng khác gì chính nàng mắng.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Lăng, kéo :

“A Vũ, chúng thèm để ý đến bọn họ! Đừng bọn họ bậy nữa!”

Tạ Lăng mặc cho tiểu cô nương thấp hơn cả một cái đầu kéo về phía .

Hắn bàn tay nhỏ bé đang nắm c.h.ặ.t t.a.y —chặt đến mức đốt ngón tay đều chút trắng. Hàng mi dài khẽ rũ xuống, che sắc tối trong mắt.

Kỳ thật… cả.

Hắn để ý những lời .

Không để ý chửi, đánh, xem rẻ.

Nếu nàng , thể con thú nhỏ để nàng nuôi nấng cả đời.

Hắn thể đồ chơi để nàng ôm trong tay.

Chỉ cần tiểu cô nương mặt, luôn kiên định kéo lấy , bao giờ buông tay—

Chỉ cần là nàng…

Thì điều gì cũng cam tâm tình nguyện.

***

Thích Yêu Yêu vốn từng nghĩ xa đến mức “cả đời”.

Nàng từng hy vọng sẽ cùng A Vũ mãi mãi rời.

Nàng thậm chí… khái niệm về “cả đời”.

Điều duy nhất nàng nhớ rõ là khi còn nhỏ, mẫu ôm nàng rời khỏi nơi nàng sinh , đưa nàng lên Ly Sơn, tòa sơn trang .

Tất cả những nàng thích đều thấy nữa, xung quanh chỉ còn mẫu và vài vị v.ú già xa lạ.

Khi đó, mẫu dạy nàng:

“Trên đời , ai thể ở bên ai mãi mãi.

Tất cả chỉ là cùng con một đoạn đường mà thôi.”

A Vũ cũng .

A Vũ thông minh, xinh , gì cũng giỏi.

Yêu Yêu đến một ngày nào đó,  A Vũ sẽ rời khỏi nàng, tiếp con đường của bản .

Chỉ là nàng ngờ…

ngày đó đến nhanh như thế.

Nhanh đến mức nàng kịp chuẩn .

Loading...