Quả thật, lời của vệ sĩ sai.
Tiểu khất cái liên tục sốt cao, thiêu đốt hai ngày hai đêm. Đại phu mời đến đều lắc đầu, cứu .
Chỉ Thích Yêu Yêu chịu buông tay.
Trong suốt mấy ngày , tiểu cô nương vốn nghịch ngợm nhất sơn trang trở nên yên lặng lạ thường. Nàng giống như một con búp bê sứ ngoan ngoãn: ăn xong là chạy đến căn phòng tạm an trí tiểu khất cái, im lặng kế bên.
Trong phòng lửa hồng cháy rực, củi lửa luôn châm đầy để giữ ấm.
Thích Yêu Yêu tựa bên mép giường gỗ, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay tiểu khất cái đang mê man, như thể chỉ cần nắm thật chặt—nàng thể giữ tiểu khất cái ở .
Giữ tiểu khất cái khỏi những cơn ác mộng và bóng tối đáng sợ mang mãi mãi.
A Vũ tỉnh đêm của ngày thứ ba.
Tiểu khất cái đột ngột mở mắt, tròng trắng lộ rõ tơ m.á.u đỏ lựng, khiến ai cũng giật . Ngay đó là tiếng thở dốc, tiếng gào khẽ của hoảng sợ. Tiểu khất cái bật dậy khỏi giường gỗ, nhưng thể quá yếu, chỉ nhấc một chút liền ngã xuống, còn chút sức lực.
Thích Yêu Yêu cũng từ lúc nào. Nàng chỉ nhớ mơ hồ A Vũ mê, run rẩy như bóng đêm đuổi theo, nên nàng bấu lấy cánh tay gầy trơ xương của A Vũ, từng chút từng chút một trấn an.
Giống hệt mỗi nàng phát sốt khi còn nhỏ, mẫu ôm nàng trong lòng, vỗ nhẹ.
“A Vũ đừng sợ… Yêu Yêu ở. Yêu Yêu bồi ngươi…”
***
Tạ Lăng một giấc mộng dài.
Những hình bóng từng tra tấn , từng đè nặng lên n.g.ự.c suốt bao năm, trong mộng vẫn tiếp tục bám riết. chúng còn đau như nữa— c.h.ế.t lặng từ lâu. Toàn lạnh buốt, như nhốt trong một tầng băng sâu, lâu đến mức chậm rãi nghĩ:
Hắn vốn dĩ c.h.ế.t từ lâu .
C.h.ế.t ngay khi dì rời .
C.h.ế.t trong ngôi miếu hoang tàn .
Như … cũng .
Rất .
Với , cái c.h.ế.t bao giờ đáng sợ. Ngược , nó là sự giải thoát những năm tháng dài bóng đêm xé nát.
Hắn một lạc trong màn đêm rộng lớn quá lâu. Một mãi, mệt đến mức còn chống cự. Hắn… rốt cuộc sắp bóng tối nuốt chửng . ?
Khi sắp bước qua ranh giới cuối cùng, sắp để mặc chìm , bỗng cảm giác cái gì đó níu lấy .
Lực đạo nhẹ—
nhẹ như cành lá hương bồ chạm nước, yếu ớt mà mềm mại.
Lẽ chỉ cần khẽ gạt là đứt.
Thế nhưng cố gắng gạt mấy ... vẫn thoát .
Hắn đành mở mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/365.html.]
Hắn thấy tiếng thở ứ nghẹn của chính —như gió bão xé qua ngực. Mùi m.á.u tanh pha với t.h.u.ố.c súc lên cổ họng khiến chớp mắt mấy mới tỉnh táo .
Thân thể nhấc nổi, chỉ thể gian nan cúi đầu.
Dưới ánh trăng bạc lọt qua cửa sổ, trông thấy bên mép giường một bé gái cuộn thành một khối nhỏ. Bàn tay mềm mại của nàng nắm chặt lấy tay —chặt đến mức như sợ rằng nếu buông , cái c.h.ế.t sẽ lập tức đoạt mất.
“A Vũ… đừng sợ…”
Hắn thấy nàng thì thầm trong mơ, giữa mày nhíu như đóa hoa nhỏ sương đêm thấm lạnh.
Hắn khẽ rùng .
Nàng, vẫn đang ngủ, theo bản năng vuốt nhẹ cánh tay —giống như đang dỗ dành một đứa trẻ sợ bóng tối.
"Yêu Yêu ở. Yêu Yêu bồi ngươi…”
Tạ Lăng hiểu vì .
Hắn thật sự hiểu.
Một tiểu cô nương còn nhỏ hơn hai ba tuổi, mê ngủ… thì gì mà ?
vẫn kìm .
Trong khoảnh khắc tiếng nàng thì thầm, chậm rãi nhắm mắt ...
Đó là đầu tiên, kể từ t.h.ả.m án Bùi thị diệt môn ba năm , một đêm thật sự ngủ yên.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Giấc ngủ giống như một con thuyền nhỏ, mỏng manh như lá, đưa lánh sang một nơi cách biệt với cả thế gian. Ở nơi đó, bóng tối thể nuốt chửng , nỗi đau chạm tới , và còn chìm sâu trong biển khổ.
Tiếng mê của tiểu cô nương nhẹ …nhưng đủ để cản những cơn ác mộng luôn bám riết mỗi đêm kể từ ngày đó: những bóng đè khủng khiếp, những lệ quỷ gào , những biển m.á.u và núi xương phủ ngợp tầm mắt…
Lần đầu tiên, cái c.h.ế.t còn ở ngay sát bên , còn vẫy gọi , còn khiến khát khao chạm tới nữa.
Là nàng— là đôi tay nhỏ bé đưa , vớt lấy linh hồn .
“Yêu Yêu.”
Vì thế, về , trong vô đêm ác mộng quẩn quanh cả đời , chỉ cần gọi lên cái tên , chỉ cần nghĩ đến hai chữ “Yêu Yêu”. Hắn sẽ lập tức tỉnh khỏi bóng đêm.
Giống như thuở nhỏ, nàng từng 'cứu vớt' .
***
Ngày A Vũ lui sốt, Thích Yêu Yêu vui mừng đến mức đại phu báo tin lập tức chạy ào phòng mẫu , gần như vấp cả ngưỡng cửa.
Nàng từng vui đến thế—từ khi còn nhỏ đến nay đều từng ngày nào khiến nàng hạnh phúc như hôm .
Dù mẫu thường nàng còn nhỏ, còn thật sự cái gì là “vui vẻ lớn lao”. Thích Yêu Yêu cảm thấy thể cam đoan: về , chắc khó mà niềm vui nào vượt ngày hôm nay.
A Vũ thực sự sống , giống như những lão đại phu .
Từ lúc mới đưa về, thở yếu như tơ, như chỉ cần gió thoáng qua là đứt đoạn.
Đến khi cơn sốt cao từ từ lui .
Lại đến khoảnh khắc nàng đặt ngón tay lên cổ tay , cảm nhận mạch đập dần trở nên lực, mạnh hơn từng chút một…