Phong hoa hoạ cốt - 364
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:27:14
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:27:14
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Các v.ú già theo hầu khuyên mãi cũng lay chuyển ý nàng. Nhìn tiểu chủ nhân mềm lòng mà vẫn kiên quyết đến mức bọn họ đành lòng, chỉ thể thở dài theo.
Thế là, đoàn chia hai ngả. Xe ngựa của Thích Yêu Yêu đón tiểu khất cái đang lảo đảo, sắp ngất xỉu nền tuyết, lao nhanh về phía ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Chỉ tiếc rằng, cuối cùng… vẫn là chậm.
Xe ngựa của họ đến ngoài miếu đất nát, thấy cảnh tượng tiêu điều: mái ngói đổ sập, cửa sổ gãy vụn, trong miếu le lói ánh lửa thê lương.
Tiểu khất cái cứng đờ trong xe ngựa, gắt gao chằm chằm ngôi miếu.
Không đợi xe dừng hẳn, tiểu khất cái như một con thú nhỏ mất ổ, lao xuống xe. Cả khập khiễng, run rẩy nhưng vẫn liều mạng chạy về phía miếu.
“Thật là… mua t.h.u.ố.c cho nó, còn đưa nó trở về tận nơi, mà một câu cảm tạ cũng thấy…”
Kiều thúc kéo dây cương, bất mãn định cho xe đầu.
“Khoan… đợi một chút, Kiều thúc.”
Thích Yêu Yêu thò khỏi xe, bám khung xe. Ánh lửa từ miếu phản chiếu mắt nàng, đỏ như phủ một tầng sương máu, khiến trong lòng nàng dấy lên một cảm giác bất an khó giải thích.
Tiểu cô nương do dự một chốc, đầu Kiều thúc:
“Ta… xem.”
“Ai…!”
Xa phu còn kịp mở miệng khuyên ngăn, thì Thích Yêu Yêu nhảy xuống khỏi xe. Nàng nâng váy, áo choàng đỏ rực tung theo gót, trông như một đốm lửa nhỏ giữa trời tuyết trắng.
Không do dự thêm một khắc nào nữa, nàng chạy thẳng trong miếu.
Rồi Thích Yêu Yêu chậm rãi dừng .
Ngoài đống lửa hắt sáng trong gió lạnh, nàng thấy mấy ăn mày. Trông họ thật lam lũ, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng họ và hài t.ử tên A Vũ quen .
Nếu quen… thì A Vũ c.h.ế.t trân ở đó, nắm chặt gói t.h.u.ố.c đến mức ngón tay run bần bật như thế.
“… Nương ?”
Giọng run rẩy của A Vũ vang lên giữa nền tuyết tĩnh lặng.
Trong thể gầy gò, đầy thương tích , dường như ngọn núi lửa đang nén , chỉ chờ một câu trả lời để bùng nổ.
Mấy gã ăn mày đối diện thoáng do dự, một kẻ giơ tay chỉ về phía miếu, giọng sợ hãi luống cuống:
“Vứt… vứt . Nương ngươi c.h.ế.t lâu ! Không bọn ! Bọn đến thì nàng tắt thở !”
Thích Yêu Yêu theo bản năng nín thở, tim như ngừng đập.
Trước mắt nàng, hình tiểu khất cái khẽ run lên một cái. Gói t.h.u.ố.c rơi khỏi tay, rơi xuống nền tuyết phát nổi tiếng.
Rồi đầu —lao như một kẻ mất trí, chạy thẳng miếu.
Yêu Yêu hiểu bằng cách nào tiểu khất cái còn sức mà chạy như thế.
Bên đống lửa, mấy lão ăn mày đồng loạt buông lỏng vai, như thoát một thứ gì đó đè nặng.
“Mấy thế với một đứa nhỏ để gì? Nó còn là hài t.ử đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/364.html.]
“Cút , ngươi thấy ánh mắt nó ...”
Lão nuốt nước bọt, giọng hạ xuống thấp như còn sợ thấy.
“Lão t.ử từng dọn qua bao nhiêu xác c.h.ế.t, cũng thấy ai ánh mắt như nó… Vừa nó qua một cái, thề với trời, ánh mắt còn đáng sợ hơn c.h.ế.t…”
“......”
Thích Yêu Yêu vòng qua miếu, chạy đến phía thì trông thấy bóng dáng nhỏ bé đang quỳ gối nền tuyết.
Trước mặt tiểu khất cái là t.h.i t.h.ể gầy gò của một phụ nữ. Không nàng tuyết bao lâu, chỉ phủ một lớp tuyết mỏng lạnh lẽo.
Tựa như tất cả bẩn nhơ, nỗi đau, những vết sẹo, sự hành hạ và cả cái c.h.ế.t… đều trận tuyết trắng xóa che lấp. Tiểu khất cái vươn đôi tay gầy trơ xương, run rẩy mà gạt từng mảng tuyết phủ mặt thi thể.
Khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch lộ .
“...!”
Thích Yêu Yêu thấy từ lồng n.g.ự.c A Vũ bật một âm thanh nghẹn đứt— giống tiếng , cũng giống tiếng gào, mà giống một con thú nhỏ dồn đến tuyệt cảnh, nấc lên thành tiếng.
Tiểu khất cái nhào lên ôm lấy t.h.i t.h.ể .
Mũ choàng của tiểu khất cái gió thổi bay từ lâu . Quần áo rách nát để lộ tấm lưng gầy yếu, đầy những vết thương do đ.á.n.h đập. Vảy m.á.u khô xé toạc, m.á.u tươi rỉ , nhưng tiểu khất cái dường như chẳng còn chút cảm giác nào.
Tiểu khất cái chỉ ôm chặt t.h.i t.h.ể lạnh buốt , đầy tuyệt vọng mà thành tiếng.
Đó là đầu tiên trong đời Thích Yêu Yêu đối diện nỗi đau sống–c.h.ế.t bi t.h.ả.m đến mức .
Lúc đó, nàng còn hiểu t.ử vong là gì, nhưng cảm nhận một thứ nặng nề đến nghẹt thở.
Khi Kiều thúc và hộ vệ chạy đến, tiểu khất cái ngất lịm mặt đất tuyết lạnh.
Một hộ vệ lẽ vì thấy tiểu chủ nhân đỏ bừng hốc mắt, đôi tay run run, nên nỡ để nàng cảnh lâu. Hắn cau mày bước đến, kiểm tra mạch t.h.i t.h.ể , cúi xuống xem thở của đứa trẻ đang ngất .
“Người c.h.ế.t lâu ,” hộ vệ khẽ , lắc đầu, thu tay .
Yêu Yêu lập tức hỏi:
“Còn A Vũ?”
Tiểu cô nương ngước mặt lên, đôi má trắng nõn lạnh đến ửng hồng, ánh mắt cố chấp.
Vệ sĩ phản ứng một lát, mới hiểu “A Vũ” là tên của tiểu khất cái.
“Sốt cao, hôn mê... E rằng ....”
Hốc mắt Thích Yêu Yêu càng đỏ hơn, giọng nghẹn :
“Chúng mang a Vũ về . Ta thuốc… thể cứu a Vũ.”
“Yêu Yêu cô nương ——”
“Còn cả nương a Vũ nữa… cũng mang về. Đừng bỏ nàng một ở đây. Lạnh lắm… nàng sẽ lạnh.”
“......”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Hộ vệ há miệng, nhưng rốt cuộc cũng thêm lời ngăn cản nào nữa.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.