Phong hoa hoạ cốt - 362
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:25:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:25:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Sau khi dâng hương dập đầu cho tổ mẫu và ngoại tổ mẫu, hai đứa trẻ nhanh nhanh chóng quên sạch nặng nề trong lòng. Tuyết rơi trắng xóa đầy sân, chúng ríu rít chạy nhảy, để từng vòng tiếng trong trẻo, từng dấu chân nhỏ xíu in hằn nền tuyết mềm.
Âm vang núi rừng lặng lẽ vọng tiếng vui đùa , như dòng xuân thủy mảnh mai len qua cuối đông, âm thầm rửa sạch u tịch của những ngày dài rét mướt.
Thích Bạch Thương nép gọn trong lồng n.g.ự.c Tạ Thanh Yến, im lìm ngắm cảnh tượng . Hơi ấm cùng mùi đàn hương từ áo choàng, khiến nàng cảm thấy an tĩnh.
“Tạ Lăng,” nàng khẽ , giọng thấp mềm, “ xem cây … giống gốc cổ thụ năm , khi đầu chúng gặp ? Mùng Một năm đó, mang lên Ly Sơn an táng cho dì… khi qua khe núi liền thấy gốc cây .”
Tạ Thanh Yến chút bất ngờ rũ mắt: “Nàng còn nhớ?”
“Chẳng lẽ tưởng… đời sẽ thể nhớ tới, nơi chọn từ đường của Bùi thị chính là thung lũng Ly Sơn, nơi từng dẫn đến?”
Nàng chậm rãi nhích một chút để rõ mặt , mỉm trêu chọc:
“Ta mà nhớ, A Vũ nhà chẳng sẽ thương tâm ư?”
Tạ Thanh Yến khẽ , cúi đầu chạm trán nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa mày nàng:
“Hắn sẽ .”
Giọng trầm khàn, đầy dịu dàng :
“Cả đời thể gặp nàng, thể cùng nàng đến cuối cùng… đối với mà , đó là may mắn nhất giữa biển đời .”
Ngực Thích Bạch Thương khẽ run. Đôi mắt nàng, vốn ươn ướt vì gió lạnh, nay càng long lanh như phủ sương.
“… Tạ Lăng,” nàng thì thầm, “đối với cũng .”
Nàng xoay trong vòng tay , đôi mắt sáng ngời ngước lên . Cái khiến tim Tạ Thanh Yến như ai nhẹ nhàng bóp lấy—ấm, đau, và ngọt đến mức phát điên.
Nàng vòng tay qua cổ , kiễng lên, hôn một cái thật nhẹ lùi xuống.
“Khác với Ly Sơn" nàng bên tai , giọng khẽ như tơ bạc, lưu luyến quấn quanh: “gốc cây là 'liên lý'. Trăm năm … chúng táng chung tán cây .”
Nói xong, nàng còn khẽ c.ắ.n môi, như đợi đáp lời.
Tạ Thanh Yến cúi , ánh mắt sâu thẳm hệt đêm đông sắp tan. Hắn nâng cằm nàng, chậm rãi hôn xuống môi nàng, mềm đến mức như hòa nàng trong thở .
“Được,” khẽ, giọng khàn thấp, như thề nguyện trời đất.
“Nghe phu nhân.”
Tuyết vẫn rơi, rơi mãi.
Dưới cây liên lý, hai bóng ôm thật chặt—ấm áp như cả mùa xuân đang giấu tầng tuyết trắng.
***Dẫu nghìn năm thề như nước chảy,
Núi sông đổi dời, kiếp thế phai.
Ngươi chung mộ cùng ,
Sinh t.ử đời đời vẫn gặp .***
Phiên ngoại: Tạ Lăng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/362.html.]
Tạ Lăng—từng là thiên hạ nhất thần đồng mà cả triều Đại Dận đều ngợi ca. Triều đình khen ngợi sinh thông minh, hiểu chuyện, nhiều sách, giỏi văn lý. Khi chiều cao còn tới mặt bàn ngự án, thể cùng các học giả lớn tranh luận kinh nghĩa mà một chút kém cạnh.
Hắn là tôn t.ử Dận Văn Đế thương yêu nhất, là thế t.ử bách quan kỳ vọng. Hoàng gia thậm chí chấp nhận phế bỏ quy củ lập trưởng lập ấu, chỉ vì tin rằng thể nối tiếp cơ nghiệp Đại Dận.
(Tạ Sách đích trưởng tử.)
Tạ Lăng vốn dĩ cũng cho rằng, cả đời của nên trời đất ưu ái, hưởng hết vinh quang, muôn đời lưu danh sử sách.
Cho đến năm bảy tuổi.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Một trận 'lửa lớn' bùng lên, 'thiêu rụi' bộ mẫu tộc, cướp những chí của , cũng thiêu sạch tuổi thơ của .
Chỉ trong một đêm, từ đỉnh mây phía vạn , rơi thẳng xuống vực sâu đáy.
Ở nơi bùn lầy dơ bẩn nhất của đời , Tạ Lăng sống ba năm như bước trong địa ngục.
Ba năm …
lẽ dài như ba trăm năm, dài đến tưởng chừng bao giờ chấm dứt.
Ba năm , điều Tạ Lăng sợ hãi nhất chính là nhắm mắt chìm giấc ngủ. Bởi vì chỉ cần ngủ, sẽ mơ thấy cảnh cả Bùi gia c.h.ế.t oan: đầu chất thành núi, hốc mắt rỉ huyết lệ, m.á.u chảy thành vũng, tách khỏi xương trắng. Tất cả họ vươn tay từ trong biển máu, lôi cùng rơi xuống hoàng tuyền.
So với những cơn ác mộng , những đòn hiểm của dì đối với chẳng đáng là gì.
Ít nhất khi cuồng loạn hành hạ , Bùi Hoa Sương sẽ dùng khuôn mặt giống hệt mẫu , lóc điên dại ôm lòng. Lúc đó, cảm thấy, dường như là thứ duy nhất nàng còn thể giữ đời .
Mới đầu, Tạ Lăng sẽ sợ hãi mà thét, co thành một khối. chẳng ai cứu cả. Trên đời , những thương đều c.h.ế.t. Người duy nhất còn , một che chở , ngày đêm hành hạ , tra tấn chỉ rằng trong chảy dòng m.á.u dơ bẩn, tội nghiệt; rằng mạng đ.á.n.h đổi bằng sinh mạng mẫu , bằng sinh mạng nhỏ bé của em trai kịp lớn, và bằng sinh mạng của bốn trăm mười bảy Bùi gia.
Bùi Hoa Sương cho c.h.ế.t.
Nàng sống—để chịu tội.
Hắn đáng như .
Một đứa trẻ tám chín tuổi thể bao nhiêu nước mắt đây?
Không nhiều.
Và nước mắt cũng cạn khô.
Cùng với đó, tất cả những thứ thuộc về một đứa trẻ, thậm chí là một bình thường: nỗi sợ, vui buồn, mong chờ, yêu ghét… cũng tắt lịm.
Hắn còn thất tình lục dục.
Hắn cũng sống.
là đứa trẻ quá thông minh, nên cũng hiểu rằng, lúc đây, quyền c.h.ế.t.
Đối với khi …
c.h.ế.t chính là sự giải thoát mà ...
Không phép chạm tới.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.