Tạ Thanh Yến chỉ nhướng mày, hẳn .
Gió xuân thoảng qua khung cửa, tà áo khẽ động. Hắn — nụ nhẹ như mây trôi nhưng khiến cảm giác như d.a.o sắc l.i.ế.m qua.
“Đế vương gia thì ?”
Hắn nhàn nhạt .
“Không cũng giống … lương thiện, dễ chuyện cả ?”
“...”
Vân Sâm Nguyệt á khẩu.
Trong lúc đang phân vân giữa việc 'ý nhị nhắc nhở ở đời là ai' và 'nhịn vì đ.á.n.h ', Vân Sâm Nguyệt thở dài một , khổ: “Trách . Biên cương an lâu, quen cái họa bì của ngươi, suýt quên mất 'Hắc Diêm kỵ' là theo ai.”
Đám lão thần từng ngày đêm thót tim lo sợ vị thống soái công cao chấn chủ , trong phủ tổ phụ uống rượu tán gẫu, lúc nào cũng than thở:
Bệ hạ tổng cộng sinh bốn hoàng tử, mà ba cộng cũng bằng đầu một phần mười.
Khi Tạ Thanh Yến còn ở kinh thành, cả triều đình kiêng dè , sợ , dè chừng từng thở của .
Giờ quy ẩn , trong triều đồng loạt nhớ đến cái của .
Nếu tương lai Tạ Tư thực sự đấu với Tạ Thanh Yến, e rằng kéo thêm hai vị hoàng cũng đủ, ít nhất còn cộng thêm hai ba mươi năm tuổi đời nữa may mới thấy chút ánh sáng hy vọng le lói.
Nghĩ tới đó, Vân Sâm Nguyệt thả lỏng cả .
Mối lo tan , thái độ cũng thong dong hơn.
Hắn nghiêng , phe phẩy quạt xếp, cuối cùng mới tâm trí xem án thư Tạ Thanh Yến đang mở bản gì.
“Ta hỏi.”
Hắn khẽ gõ quạt xuống mặt bàn.
“Ngươi hiện giờ còn công vụ, cũng chẳng việc quân nào cần xử lý. Thế mà từ lúc bước cửa đến giờ ngươi vẫn ngừng bút… Viết cái gì ?”
Tạ Thanh Yến đáp: “Chép sách.”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Vân Sâm Nguyệt ghé sát , cũng thấy rõ nét mực còn tươi mới trang giấy, y bản năng theo: “… Mẫu đơn ba lượng… Dĩ thủy ngũ thăng…”
Giọng bỗng nghẹn .
Hắn giật ngẩng phắt lên:
“Ngươi… chẳng lẽ định học y theo Thích Bạch Thương thật ?”
“Đây là y điển giúp Yêu Yêu.”
Tạ Thanh Yến chẳng buồn ngước mắt, tùy ý vén tay áo, tiếp tục điều chỉnh thế bút, giọng nhàn nhạt như gió xuân:
“Trong núi ẩm thấp, vài quyển y thư cổ đều lên mốc. Ngày khó bảo . Ta rảnh rỗi việc… chép cho nàng vài quyển.”
Từ đến nay, với mỗi câu của Tạ Thanh Yến, Vân Sâm Nguyệt đều giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Nghe nhẹ như , Vân Sâm Nguyệt vẫn hỏi :
“Vài quyển… là bao nhiêu?”
Tạ Thanh Yến khẽ nhấc mắt, hàng mi dài nửa quét, dường như đang hồi tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/358.html.]
Ngay đó, khom lưng đặt bút: “Bảy mươi tư bản.”
Vân Sâm Nguyệt: “…………?”
“Ngươi hiện tại… hiền lương thục đức, chăm chỉ lời khiến tự thấy hổ thẹn bằng.”
Vân Sâm Nguyệt lẩm bẩm, khi lấy tinh thần từ cơn chấn động, y quanh: “Nói mới nhớ, thấy Bạch Thương — ”
Câu còn dang dở, bỗng cánh mũi khẽ động.
Hắn hít sâu, vẻ mặt đổi khác, ngờ vực:
“Ngươi… ngửi thấy mùi gì khét ?”
Tạ Thanh Yến ngừng bút, thong thả xoay , đầu bút lông bình tĩnh chỉ ngoài cửa sổ.
“Đông sương.”
“?”
Vân Sâm Nguyệt đầu , vặn thấy bên ngoài khung cửa sổ mở, hành lang phía sườn Đông bốc lên cuồn cuộn khói đen.
“Ta —”
Vân Sâm Nguyệt , thấy Tạ Thanh Yến đặt bút: “Nhà ngươi đang cháy! Ngươi còn chạy??”
Tạ Thanh Yến nhanh chậm đáp: “Hôm nay Yêu Yêu xuống bếp.”
“???”
Vân Sâm Nguyệt đầu, lập tức vặn cổ :
“Kia là bếp ? Khói đen sắp bay tới thư phòng , ngươi chắc chắn nàng đốt nhà hả??”
“Không cần quá lo.”
Ánh mắt Tạ Thanh Yến lướt qua, hai bóng đen lướt xuống từ nóc nhà, xách theo thùng nước chạy gấp về phía Đông sương.
Tạ Thanh Yến bình tĩnh lật trang, đặt bút tiếp: “Ám vệ trong phủ đối với công việc cứu hỏa Đông sương, tháng tháng đều thao luyện ít , thành thạo vô cùng.”
Vân Sâm Nguyệt: “……”
“???”
Ám vệ ... nên dùng theo cách ?
***
Xuân Sơn thể sánh bằng Thượng Kinh, ngày hè nơi thâm sơn cùng cốc mát mẻ, là nơi tránh nóng lý tưởng nhất.
Từ khi Vân Sâm Nguyệt phát hiện điều , mỗi năm tháng bảy, tháng tám, đều mặt dày mang theo Thích Uyển Nhi tới Xuân Sơn Cư của Tạ Thanh Yến để tránh nóng.
Năm nay may, ngày tới, Tạ Thanh Yến đang cùng Thích Bạch Thương xuống thị trấn chân núi để khám bệnh.
Thời gian hai ẩn cư tại Xuân Sơn lâu, chân núi mở một Diệu Xuân Đường mới, giờ đây từ làng xóm đều , trong chốn mây mù Xuân Sơn một vị diệu thủ hồi xuân, thần y tái thế sinh sống. Hễ bệnh cấp tính cần cứu chữa, thỉnh thoảng sẽ thỉnh cầu tới tận sơn trang.
“Dù cũng là nơi sơn dã, thanh danh vang dội như thế, liệu rước lấy kẻ ?”
Thích Uyển Nhi Vân Sâm Nguyệt kể qua, khỏi lo lắng hỏi.
“Có chứ.”
Vân Sâm Nguyệt rót cho Thích Uyển Nhi chén lạnh, mở quạt xếp, bộ dáng cực kỳ nịnh nọt mà quạt gió cho phu nhân: “Năm ngoái, một tên thủ lĩnh sơn phỉ từ xa xôi hung hãn tới, lão mẫu trong nhà bệnh. Hắn danh hiệu thần y của a tỷ nàng từ , bèn dẫn theo một đám , trâng vũ khí đầy đủ tới cửa 'mời' .”