Phong hoa hoạ cốt - 357
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:21:26
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:21:26
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Thích Bạch Thương mỉm , đầu thần sắc của , vui vẻ : “Ở điện, một câu hề sai –– gầm trời , quả thật ai ghen tuông hơn phu quân nhà .”
“...”
Tạ Thanh Yến câu “phu quân nhà ” cho khóe miệng vô thức cong lên.
Thích Bạch Thương tinh nghịch chớp mắt: “Bất quá, nếu Bệ Hạ cứ cưỡng cầu, thật sự thể đồng ý để nạp Trắc Thất ?”
“...” Tạ Thanh Yến: “?”
Khóe môi nhếch lên, trong khoảnh khắc nào đó 'vô tình' đè bẹp xuống.
Kèm theo đó là đôi con ngươi đen như mực trở nên u ám nguy hiểm: “Nạp Trắc Thất? Phu nhân nạp ai?”
Không đợi Thích Bạch Thương giải thích đó chỉ là câu đùa.
Nàng Tạ Thanh Yến bóp eo nhỏ, ép đệm mềm của xe ngựa: “Thích Thế Ẩn, là Hứa Nhẫn Đông, là Ba Nhật Tư? Phu nhân cứ việc , nàng thích loại nào, thể diễn cho phu nhân xem, mỗi ngày đổi một cũng .”
“Ta sai ... Ha ha, Tạ Thanh Yến sai ...”
Phần mềm thịt bên hông Thích Bạch Thương sợ nhất là nhột, lâu khi thành hôn Tạ Thanh Yến phát hiện “điểm yếu” , thường xuyên dùng nó để 'trừng phạt' nàng.
Ví như lúc , nàng nhột đến mức nước mắt sắp trào , vặn vẹo trốn tay , xin tha, chốc lát thở hổn hển.
“Tạ Lăng... đừng loạn! Đừng, đừng... Tạ Thanh Yến, phu quân, sai ...”
Xe ngựa chậm rãi lăn qua con đường lát đá xanh.
Thích Bạch Thương đến cả mềm nhũn, vô lực tựa một góc thùng xe, mặc cho Tạ Thanh Yến véo eo hôn nàng.
Hắn tinh tế, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.
“Yêu Yêu.”
Tạ Thanh Yến nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Chúng cùng quy ẩn Xuân Sơn , ?”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
***
Kể từ ngày Thích Bạch Thương cùng Dận Vương Tạ Thanh Yến dời về Xuân Sơn ẩn cư hơn một năm. Trong chốn triều dã, vẫn râm ran truyền tai câu chuyện về việc “Dận Vương điện hạ đến ba mươi tuổi mà xin cáo lão hồi hương, khiến long nhan nổi trận lôi đình”.
Trên những bữa dư tửu hậu trong các bản thoại đầy ly kỳ, đoạn kết của câu chuyện thiên hình vạn trạng—
Kẻ thì bệ hạ chinh xuất binh, truy sát nghìn dặm, chia uyên rẽ thúy, khiến đôi uyên ương khổ mệnh cùng gieo xuống vực ... ‘tuẫn tình’.
Kẻ khác kể chuyện lửa cháy Lăng Uyển, c.h.ế.t giả chạy trốn, cuối cùng đôi bên bỉ dực song phi.
Lại bịa bản dã sử m.á.u tanh: Điện hạ Dận Vương một một ngựa, c.h.é.m xuyên ba vạn cấm quân, cuối cùng bỏ mạng nơi thiên nhai…
Vân Sâm Nguyệt tựa lưng án thư của Tạ Thanh Yến, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, vô tâm vô phế mà hỏi:
“Cho nên, Dận Vương điện hạ… hai vợ chồng các ngươi xướng đến náo động như thế, rốt cuộc là theo thoại bản nào?”
“...”
Sau án thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/357.html.]
Tạ Thanh Yến đang , bút đình một nhịp. Hàng mi dài như cánh quạ khẽ động, nâng lên, lười biếng mà lãnh đạm.
Hắn liếc qua Vân Sâm Nguyệt như buồn để ý chuyện hỏi:
“Ta nhớ năm ngoái ngươi sứ Bắc Cương để mở đường thương mại hai nước. Sao? Đi buôn mệt , Tam công t.ử nhà họ Vân đổi nghề sang thoại bản?”
“Ai ai, oan cho .”
Vân Sâm Nguyệt khoa trương đưa quạt lên che nửa mặt, “Nào . Uyển Nhi nhớ a tỷ nàng, cố ý nhờ hỏi một câu mà thôi.”
Vân Sâm Nguyệt bộ tịch than thở, vẫn nhịn ghé gần: “Mau xem, bệ hạ rốt cuộc vì lẽ gì chịu buông tha, để an nhàn quy ẩn nơi thâm sơn ?”
Tạ Thanh Yến đặt bút: “Ông vốn thả. Chỉ là lợi – hại cân nhắc xong, ông thể lựa chọn.”
Một thời là quân sư của Tạ Thanh Yến, Vân Sâm Nguyệt tự tin là một trong những thấu hiểu Tạ Thanh Yến nhất.
Nghe xong lời , lập tức đoán điều gì đó: “Người đáp ứng điều kiện của ông ?”
“Ừm.”
“Điều kiện gì?”
“...”
Tạ Thanh Yến khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên âm u.
Vân Sâm Nguyệt đang quan sát thần sắc bỗng chùng xuống, định mở lời thì Tạ Thanh Yến ngước mắt, nhíu mày : “Ngươi chắn hết cả .”
“?”
“...”
Vân Sâm Nguyệt suýt nữa tức c.h.ế.t.
Mang theo mười phần oán khí, Vân Sâm Nguyệt dịch khỏi án thư của Tạ Thanh Yến: “Đây! Được ?!”
Hắn gõ nhẹ chiếc quạt xếp, chống khuỷu tay nghiêng nửa : “Nói , rốt cuộc là điều kiện gì mà thể khiến bệ hạ chịu thả về?”
“Ta hứa với ông : Mỗi năm, Tứ hoàng t.ử sẽ đưa tới Xuân Sơn, do đích giáo tập trong vòng một tháng. Ngoài …”
Tạ Thanh Yến ngừng một thoáng, nâng bút chấm mực, chép thản nhiên : “Nếu khi Tạ Tư cập quan, ông băng hà, sẽ hồi kinh nhiếp chính.”
Sắc mặt Vân Sâm Nguyệt khẽ biến, nhưng vẫn là giọng điệu giễu cợt quen thuộc: “Bệ hạ đây là quyết tâm Đế Sư ? Chỉ sợ Đế Sư thì dễ , vị trí Nhiếp Chính Vương thì dễ lên mà khó lui đó.”
“Sợ gì. Người thọ, tai họa mới lưu ngàn năm.”
Vân Sâm Nguyệt khựng : “Ngươi là đang mắng chính , đang ám chỉ bệ hạ ?”
“...”
Tạ Thanh Yến liếc : “Có lão sư của Yêu Yêu ở Thượng Kinh, c.h.ế.t cũng khó.”
“ vạn nhất……”
Vân Sâm Nguyệt thu tiếng , trong mắt thoáng hiện chút do dự. Hắn dùng sống quạt gõ nhẹ lên bàn, giọng thấp :
“Tứ hoàng t.ử điện hạ hiện giờ trông thì ôn hòa nhu thuận, thậm chí còn mềm yếu. … Tạ gia các ngươi, căn cơ đặt ở nơi , khụ… đế vương gia mà. Về thế sự khó .”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.