Phong hoa hoạ cốt - 339 Hoàn chính văn
Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:46:16
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“... Được ,” Không thể tiếp tục, tiểu thần y da mặt quá mỏng, sẽ bỏ chạy, Tạ Thanh Yến đành 'lưu luyến' mà buông nàng xuống, “Về phòng hôn, đương gia.”
Thích Bạch Thương mở to mắt: “Ta khi nào thì về phòng—”
“Tân nhân nhập hỉ đường !”
Theo tiếng hỉ bà hô to, tiếng chiêng trống át lời của Thích Bạch Thương.
Hai một nữa nắm tay , đối diện qua quạt tròn, mỗi khóe môi cong lên, bước hỉ đường.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!!”
“Phu thê đối bái!!!”
“Đưa động…!”
Lời xướng của Hỉ Quan dứt.
Cùng Tạ Thanh Yến đối bái qua quạt tròn dậy, Thích Bạch Thương thấy ý mãn nguyện trong mắt đối phương, bỗng nhiên thêm một tia sáng loé lên.
Hắn xoay , ánh mắt lướt qua bên trong và bên ngoài hỉ đường đang vui vẻ.
Vài tức .
Một tiếng kèn lệnh túc sát, trầm đục vang lên, át sự ồn ào của hỉ đường.
Tiếng vui dừng , trong tĩnh lặng, tiếng vó ngựa sắt chuyên dùng trong quân đội vang qua.
Ngoài sân, tiếng bước chân phiến đá xanh rào rào.
“Hu—!”
Chiến mã chợt hí vang.
Một bóng giáp sĩ mặt nạ ác quỷ, khoác Huyền Minh Khải, cầm Mạch đao, xoay xuống ngựa, vài bước trong sân.
Đám đông kinh ngạc lùi hai bên.
“Huyền Khải Quân…”
“Là Hắc Diêm kỵ?!”
“Người của bọn họ ở đây?”
“…”
Mọi tự giác lùi hai bên, giáp sĩ dừng ngoài hỉ đường, quỳ xuống mặt tân lang.
“Chủ soái!”
“Biên cảnh cấp báo! Bắc Yên nội loạn, Lão Khả Hãn c.h.ế.t, Ô Sát, Khoa Hoạch và các bộ lạc khác liên hợp phạm biên giới Bắc Cương, Bệ hạ triệu ngài lập tức về Kinh!”
“…”
Cả đường ồ lên, Tạ Thanh Yến đầu , đối diện với Thích Bạch Thương buông quạt tròn.
Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ lay động, nàng nở nụ : “Đi thôi.”
Tạ Thanh Yến cúi , khẽ hôn lên giữa trán nàng, giọng khàn khàn: “Chờ trở về.”
“…”
Trước khi rời khỏi hỉ đường, Tạ Thanh Yến nhận lời đáp .
Chỉ là chiến sự Bắc Cương khẩn cấp, thể chần chừ.
Hắn vẫn mặc hỉ phục, nhận lấy thánh chỉ và quân báo biên cảnh, bước khỏi hỉ đường, xoay lên ngựa, kéo cương đổi đầu ngựa, lưng ngựa chằm chằm hỉ đường.
Tân nương của đang ở đó, mỉm .
Mặt mày sáng rực, như đào hoa Yêu Yêu.
Tạ Thanh Yến xoay , quất roi thúc ngựa.
“—Giá!!”
Tạ Thanh Yến hề chợp mắt mà suốt đêm về kinh. Trừ việc cung điều động,
còn hạ đạt quân lệnh, triệu tập Trấn Bắc quân đang phân trú khắp nơi, đồng thời chuẩn quân nhu và lương thảo.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm, trời còn kịp sáng.
Tạ Thanh Yến khoác chiến bào, mặc áo giáp giáp, lưng là áo choàng đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh băng qua đường cái Ung Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/339-hoan-chinh-van.html.]
Quan viên phụ trách kiếm lương thảo bất an theo , giọng run run:
“Tạ Công, bệ hạ cho phép ngài tự xuất chinh, việc mà ngài tiền trảm hậu tấu, sẽ … sẽ khiến bệ hạ tức giận…”
“Tướng ở ngoài, quân lệnh thể theo.”
Tạ Thanh Yến nhận dây cương chiến mã từ tay binh, giọng lạnh nhạt, động tác dứt khoát đạp lên yên.
Quan viên cuống quýt đuổi theo:
“ ngài bây giờ vẫn còn trong thành, tính là ở ngoài…”
“…”
Vó ngựa bước qua miệng cống thành.
Tạ Thanh Yến quất nhẹ roi xuống đất:
“Hiện tại, là ở ngoài.”
Quan viên: “…”
Tạ Thanh Yến thúc đến cửa thành, đến mặt Huyền Khải Quân xếp hàng chờ đợi.
ở ngay phía hàng quân ——
Một ảnh bạch y, giáp mỏng, ngay ngắn lưng ngựa.
Ánh bình minh ló lên nơi chân trời, tia sáng đầu tiên rọi xuống lưng nàng, khiến nàng như mang theo hào quang bừng cháy.
Thần sắc lạnh lùng ban đầu của Tạ Thanh Yến cứng .
“Yêu Yêu…?”
Giống như bước từ trong chính giấc mơ của , Thích Bạch Thương nhẹ siết hông ngựa, thúc ngựa tiến lên một chút.
“Chàng bảo chờ ngươi trở về,” Thích Bạch Thương ngẩng mắt thẳng , giọng bình tĩnh nhưng mềm yếu. “ y giả là thích chờ.”
Cổ họng Tạ Thanh Yến siết chặt, giọng khàn và cay đắng:
“Bắc Cương chiến sự nguy hiểm…”
“Chính vì chiến sự nguy hiểm,” nàng cắt lời, ánh mắt kiên định, “nên càng y giả theo quân doanh.”
Nàng khẽ kéo dây cương, nghiêng đầu, ý bảo hãy sang hàng ngũ Huyền Khải Quân bên cạnh.
Các y giả Diệu Xuân Đường ở Cù Châu đang khẩn trương chất d.ư.ợ.c thảo và hòm t.h.u.ố.c lên xe quân nhu. Từng bó thảo d.ư.ợ.c bọc kỹ, từng hòm t.h.u.ố.c khoá cẩn thận, trao tay cho quân sĩ khiêng lên xe
“Mang bọn họ theo,” Thích Bạch Thương , giọng nhẹ nhưng sắc, “tương đương với mang theo hơn nửa Thái Y Viện đấy. Dù tin , cũng tin lão sư chứ?”
Nàng liếc qua Tạ Thanh Yến, ánh mắt cong cong đầy ý tứ:
“Yên tâm. Đều là tự nguyện. Ta giống ai , lúc nào cũng thích cưỡng ép khác.”
Tạ Thanh Yến lặng trong giây lát, như thở dài bật . Cuối cùng thúc ngựa tiến lên, sóng vai với nàng.
Hắn khẽ nắm lấy tay nàng, bàn tay siết đến mức như dung hợp hai ở bên :
“Yêu Yêu… con đường phía nhiều gian khó.”
“Vậy thì cho rõ—”
Thích Bạch Thương nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Ta dùng một y thuật để bảo vệ chúng tướng sĩ, dụng binh thủ thái bình thịnh thế.”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
“Đời kiếp , rời bỏ, sống c.h.ế.t . Chờ thứ kết thúc, cùng trở về.”
Lời thề dứt, giữa hai như lắng — tất cả âm thanh, thở, thậm chí cả gió sớm cũng như ngừng trong khoảnh khắc .
“…… Được.”
Tạ Thanh Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y Thích Bạch Thương.
“Đời kiếp , sống c.h.ế.t .”
【Ô ——】
Tiếng kèn vang lên xé toang màn đêm, kéo một đường dài sắc lạnh qua tầng , như gọi dậy thần minh khắp Đạ Dận.
Trung quân nổi trống, tiếng trống oanh liệt dội xuống, nặng và sâu như sấm giáng, khiến mặt đất cũng rung lên theo từng nhịp.
“Chư tướng lệnh ——”
Giọng hiệu lệnh vang rền giữa trời, đinh tai mà trầm như thép.
“Xuất chinh!”
[Chính văn .]