Thích Bạch Thương định tiếp, chợt phản ứng điều gì, sắc mặt nàng tái : “Ngươi… lấy Uyển Nhi uy h.i.ế.p ?”
“ nàng là thê tử qua cửa của —”
Mặt nạ ác quỷ đột nhiên áp sát.
Ngón tay nước mưa ngâm đến lạnh lẽo khẽ đè lên bờ môi mềm mại của nàng.
Dưới ánh chớp lóe lên, đôi mắt vẫn tối đen như vực thẳm, dường như thể ánh sáng lọt .
“Nàng ,” Hắn khẽ hì thầm, “… Nàng mới là.”
Không đợi Thích Bạch Thương kịp phản kháng, Tạ Thanh Yến rũ tay xuống, ánh mắt liếc nàng:
“Nếu nàng tin, cứ việc thử một . Có điều, vĩnh viễn để lộ nhược điểm mặt khác, đây là luật để tồn tại ở Thượng Kinh. Biết ?”
“—!”
Nói xong, xoay , rời .
Chỉ tiếng cửa sổ khẽ động, tiếng mưa rơi lớn hơn nhỏ .
Thích Bạch Thương hồn, dùng sức vén rèm, bực bội dậy đuổi theo, nhưng đúng lúc , nàng thấy ánh nến sáng lên từ hướng gian ngoài.
“Cô nương?”
Tử Tô bước noãn các: “Vừa hình như động tĩnh gì?”
“…”
Thấy Tử Tô cầm đèn bước , Thích Bạch Thương khẽ c.ắ.n môi, vội vàng chỉnh đốn lớp áo trong xô lệch trong lúc giằng co, mới gọi nàng :
“Không , chỉ là gặp một cơn ác mộng thôi.”
Tử Tô thắp đèn bên giường, lúc mới rảnh rỗi cởi chiếc áo tơi ẩm ướt vì mưa.
Thích Bạch Thương đỡ trán, cố gắng định tâm thần còn chút hoảng loạn, hỏi: “Sao giờ mới về?”
“Bẩm cô nương, hôm nay nô tỳ cầm ấn tín của Trưởng công tử đến Đại Lý Tự, nhưng Tiêu Thế Minh Tiêu đại nhân cáo bệnh mấy ngày , ba ngày nay hề lộ diện.”
Tử Tô nghiêm nghị : “Sau đó nô tỳ tìm đến phủ của ngài , thấy cửa phủ đóng chặt. Nô tỳ về quê nhà, dò hỏi khắp nơi, cuối cùng tìm ngài đang ở nhà cô mẫu ở ngoài thành Thượng Kinh. Lúc mới tìm tung tích.”
Nghe đến đây, ánh mắt Thích Bạch Thương cũng trở nên khẩn trương: “Hắn cẩn thận như thế, là vì chuyện gì?”
Tử Tô từ trong lòng lấy hai phong thư gấp : “Bốn ngày , thư từ qua của Tiêu đại nhân và Trưởng công tử cùng với các sổ sách tra án đều của Lại Bộ mượn danh thanh tra thu giữ hết. Người tới quá nhanh, Tiêu đại nhân chỉ kịp giữ hai phong thư cuối cùng .”
“Lại Bộ?”
Mưa bụi tạt qua cửa sổ, khiến ánh nến chao đảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-hoa-hoa-cot/109.html.]
Nhận lấy thư, Thích Bạch Thương rũ mi suy tư: “Lại Bộ Thượng thư, An Trọng Đức?”
“Không rõ. Tiêu đại nhân phát hiện , liền cáo ốm về nhà. Không ngờ màn đêm buông xuống kẻ lợi dụng bóng đêm nhập phủ, lục soát thư tịch và thư tín trong phòng.”
Thích Bạch Thương chợt tỉnh ngộ: “Cho nên ngài mới trốn đến nhà cô mẫu?”
“ .”
“Từ năm hôm , trong thư của Trưởng công tử nhắc việc sổ sách cứu tế bạc, đối chiếu kho lương đều thẩm tra, sai sót. Người chỉ chờ hồi kinh dâng trình Thánh thượng."
"Chỉ là, trong quá trình điều tra, kéo manh mối mới về vụ án của tiền nhiệm huyện lệnh Nam An huyện. Việc cần đối chứng thêm mới dâng triều."
"Mà… đây cũng là bức thư cuối cùng Tiêu đại nhân nhận của Trưởng công tử.”
“Manh mối mới?” Thích Bạch Thương nhíu mày, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng. “Sao việc cứu tế bạc liên lụy đến án của quan viên?”
Tử Tô chỉ sang phong thư thứ hai:
“Phong gửi tám ngày . Trong thư, Trưởng công tử Kỳ Châu Thứ sử dấu hiệu thăng chức vượt cấp bất minh. Người định ngược dòng truy xét.”
“Việc thăng chức của quan trong triều đều là do công trạng thực, điểm khả nghi?”
Thích Bạch Thương nhớ đến phong thư cuối cùng nhắc tới “án tiền nhiệm huyện lệnh Nam An huyện”, thần sắc nàng khẽ biến: “Trước khi Thứ sử Kỳ Châu thăng chức, nhậm chức gì?”
“Cũng là Huyện lệnh Nam An huyện.”
“—”
Mưa lạnh tạt cửa sổ, ánh nến càng thêm mờ ảo.
Thích Bạch Thương nhẹ lật thư, trấn tĩnh: “Trong sổ sách dòng chính của An gia, dù án phát, An gia cũng thể bảo đại thể. nếu liên lụy đến việc mua quan bán tước ở địa phương để mưu lợi riêng, An Trọng Đức là Lại Bộ Thượng thư, tất khó thoát khỏi liên lụy. Thậm chí còn …”
Không nghĩ tới điều gì, sắc mặt Thích Bạch Thương trầm hẳn xuống.
Nàng thu hai phong thư , gấp gọn, giấu gối: “Tử Tô, sáng sớm ngày mai, ngươi gọi Liên Kiều đưa tin đến phân đường của y quán ở Triệu Nam, nhờ họ mượn danh nghĩa hành y Kỳ Châu, nhất định nghĩ cách điều tra rõ tung tích của trưởng.”
Tử Tô nhíu mày: “Ý cô nương là, Trưởng công tử thật sự xảy chuyện?”
“Ta cũng hy vọng là đa nghi.”
Thích Bạch Thương khẽ thở dài, nắm chặt chiếc chăn mỏng đắp : “Thư thư , nhiều nhất là ba ngày. Nếu trong ba ngày vẫn tin tức xác định, chúng liền cần thiết Kỳ Châu một chuyến .”
Hai ngày trôi qua, phía Kỳ Châu vẫn như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
“Đi hai , Phi Y Lâu nào cũng hỏi triều chính, tin tức về Kỳ Châu đều ngậm miệng đề cập.”
Liên Kiều oán giận: “Theo nô tỳ thấy, tất cả đều là cớ, bọn họ căn bản chính là , cái gì mà hết thứ, hứ, là lừa đảo !”