Lý Hạo Vũ ngượng nghịu im lặng.
"Hay là thế , cứ , hỏi han và học hỏi thêm nhé. sẽ nhờ Tiểu Ngô hướng dẫn ."
Ông gọi một thanh niên họ Ngô đến, sắp xếp cho Lý Hạo Vũ một chỗ gần cửa . Chỗ sát với ai khác, nhưng khá gần tủ đựng dụng cụ vệ sinh.
"Tạm thời còn chỗ trống nào khác, cứ tạm bợ vài ngày nhé."
Lý Hạo Vũ cố gượng chấp nhận. Tiểu Ngô dúi cho hai cuốn tập san giới thiệu doanh nghiệp, việc của .
Hai ngày tiếp theo, ai để ý đến Lý Hạo Vũ. Anh chỉ đành ở chỗ , gần như lật nát hai cuốn tập san đó. Ngoại trừ , đều bận rộn, kể cả Tiểu Ngô. Lý Hạo Vũ khó khăn lắm mới bắt chuyện một hai câu với , nhưng đang bận, đợi một chút, đó im bặt.
Lý Hạo Vũ thực sự chịu nổi nữa. Anh canh thời cơ, chặn Vương Bân , xin vị Tổng giám đốc sắp xếp công việc cụ thể cho .
"Dù ..." Vương Bân suy nghĩ một lát, "Thế , một tập tài liệu cần ngân hàng đóng dấu, giúp mang đến văn phòng chi nhánh ở tòa nhà Long Hồ nhé."
Mình đến đây để chạy việc lặt vặt. Lý Hạo Vũ bực bội, nhưng mới chân ướt chân ráo đến, dù cũng dám dễ dàng đắc tội với ai, đành nhịn nhục theo.
Như thể nhận chiều hướng gió đổi, do Tiểu Ngô dẫn đầu, các nhân viên khác cũng bắt đầu thấy gió bẻ măng, đẩy các công việc lặt vặt cho Lý Hạo Vũ. Chuyển đồ, nước bình, chạy đến tiệm in, khuân vác vật liệu, sửa máy tính, v.v., thậm chí còn bắt dọn dẹp vệ sinh.
Yêu cầu cuối cùng Lý Hạo Vũ thực sự khó chấp nhận, "Chuyện nên do cô lao công phụ trách ?"
"Cô chỉ phụ trách hành lang bên ngoài và nhà vệ sinh." Tiểu Ngô, sắp xếp dọn dẹp, giải thích một cách nghiêm túc, "Văn phòng là do chúng luân phiên dọn dẹp, tuần đến lượt ."
Vài ngày trôi qua, Lý Hạo Vũ việc ngày càng uất ức, cuối cùng nhịn tìm đến Vương Bân.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-401/chuong-71-ly-hao-vu.html.]
"Tổng giám đốc Vương, khó. là do Tiểu Ngô hướng dẫn quen công việc, cứ bắt việc lặt vặt?"
"Ồ, là mới, học hỏi từ những công việc cơ bản nhất, vấn đề gì mà?"
Lý Hạo Vũ nóng nảy lên, "Không , nên quan hệ của với Tổng giám đốc Vương nhà ..."
"Biết, chứ." Vương Bân mất kiên nhẫn, "Nếu thì phá lệ tuyển công ty?"
Tối hôm đó, Lý Hạo Vũ một nữa chạy việc về, kéo theo vật liệu nặng trịch về công ty. Thời gian quá giờ tan sở, những khác hết, dường như quên mất sự tồn tại của . Túi xách và áo khoác của khóa trong công ty. Lý Hạo Vũ lúc mới nhận , gần một tuần , cũng ai thẻ cho .
Lý Hạo Vũ bực tức tột độ gọi điện cho Tiểu Ngô.
"Vật liệu cứ để ở cửa công ty ." Nói xong cúp máy, gọi thì luôn bận.
Lý Hạo Vũ cửa công ty vắng , chỉ mặt gọi tên mắng tất cả nhân viên một lượt. Cuối cùng vẫn tự thuyết phục tạm thời nhẫn nhịn. Có bố của Vương Nhã Quân che chở, sớm muộn gì cũng ngày ngẩng mặt . Đến lúc đó sẽ khối cơ hội để trị bọn tiểu nhân đắc chí .
Ngày hôm , Lý Hạo Vũ bất ngờ thấy bố của Vương Nhã Quân trong công ty. Anh cảm thấy vị cứu tinh đến, vội vàng dậy khỏi chỗ việc ở góc phòng, mỉm chào đón. Thế nhưng, bố của Vương Nhã Quân hề một cái, mặt lạnh tanh lướt qua , bước phòng giám đốc của Vương Bân.
Trong văn phòng vang lên những tiếng khúc khích mơ hồ. Lý Hạo Vũ quanh, nhưng thấy nhân viên đều cúi đầu bận rộn việc, ai .
Lý Hạo Vũ tan sớm. Dù cũng ai quan tâm ở , công ty chỉ một cần quẹt thẻ.
Lúc , cuối cùng cũng sáng tỏ trong lòng. Bố của Vương Nhã Quân coi trọng , cũng định giữ chút tình cảm nào. Đưa đến công ty quảng cáo việc, chỉ là để lấy lệ với con gái. Tổng giám đốc Vương Bân dĩ nhiên dặn dò , luôn ngầm gây khó dễ, chờ xem bẽ mặt, buộc tự xin nghỉ. Nếu thì các nhân viên khác đồng loạt hành động, tập thể ác ý nhắm một mới, bắt nạt đến mức .
Làm như , bố của Vương Nhã Quân cũng thể giải thích với con gái: Không là bố cho cơ hội, mà là chính vô dụng, nắm bắt.