"Người đàn ông ?"
Sắc mặt Ngụy Tiểu Kiệt đổi, "Ý là... tìm kẻ gian díu của cô , cha ruột của đứa bé."
"Anh là ai?"
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
"Không , chuyện của cô quan tâm từ lâu , cũng hỏi." Ngụy Tiểu Kiệt tặc lưỡi, "Hỏi xong , thể ?"
Khi về chuyện hôn nhân, thái độ của Ngụy Tiểu Kiệt thẳng thắn, giống đang che giấu điều gì, nhưng lúc đột nhiên trở nên bồn chồn. Dương Sâm cảm thấy điều gì đó, quyết định đổi cách hỏi, thử dùng tình cảm.
"Thông thường, thời gian vàng để phá án mất tích chỉ là 24 giờ. Vượt quá thời gian , nhiều manh mối sẽ mất hiệu lực, tiến trình sẽ ngày càng khó khăn. Và từ khi vụ án xảy đến nay, là 20 giờ . Nếu còn manh mối nào, xin hãy cho chúng , để tránh hối hận kịp."
"Tìm manh mối là việc của cảnh sát các ."
" , nhưng chúng vạn năng. Tìm manh mối cần thời gian, nếu trong cuộc hợp tác, thời gian vàng để cứu hộ cứ thế mà trôi qua vô ích."
Vẻ mặt Ngụy Tiểu Kiệt trở nên phức tạp, thêm gì nữa.
"Dù mâu thuẫn với cô Đới, đứa bé luôn vô tội. Khi còn nhỏ, con bé bé tí thế , từng tự tay bế nó mà..." Dương Sâm nhớ cách giao tiếp học từ sư phụ, dịu giọng, hạ thấp tư thế, lời cũng chứa đựng cảm xúc thật.
"Thôi , đừng nữa." Ngụy Tiểu Kiệt ngắt lời Dương Sâm, ném một tấm thẻ lên bàn, "Từ đây rẽ trái, thấy thang máy thì lên thẳng tầng sáu, tìm Tần Bách Vĩ, Giám đốc Phát triển Chiến lược của Tập đoàn. Anh hỏi gì thì hỏi , chắc chắn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phong-401/chuong-43-duong-sam.html.]
"Giám đốc Phát triển Chiến lược... liên quan gì đến vụ mất tích?"
"Anh là con trai của Chủ tịch. Một công tử nhà giàu du học Mỹ về để thừa kế gia nghiệp. Chỉ là tên đó năng lực gì, Chủ tịch đỡ cũng đỡ nổi. Hôm qua là cuộc họp cấp cao nửa năm của công ty, thảo luận về hướng kinh doanh, ngay cả còn . , với chức danh giám đốc, đủ tư cách tham gia. Mọi đều gạt khỏi cấp cao ." Giọng điệu Ngụy Tiểu Kiệt vài phần khinh miệt, "Đới Nguyệt Linh đây cũng từng việc tại công ty , ở văn phòng Chủ tịch. Tuy nhiên, khi kết hôn thì cô nhanh chóng nghỉ việc. Hồi quen cô , chính Tần Bách Vĩ sức giúp đỡ, coi như là giới thiệu. Anh hiểu ý chứ?"
"Dù ..."
"Các điều tra tòa nhà nơi Thu Thực lạc chứ, phát hiện sống ở tầng ba là ai ?"
"Cư dân tầng ba vắng, chỉ bảo mẫu ở nhà."
"Cái tên khốn kiếp đó, chắc chắn là phong phanh thấy tình hình căng thẳng nên mới trốn trong công ty rùa rụt cổ." Ngụy Tiểu Kiệt nghiến răng nghiến lợi , "Hắn sống ở tầng ba. Sau khi Đới Nguyệt Linh và trở mặt, cô tự thuê nhà ngoài, mà vài ngày đưa con gái chuyển đến sống ở tầng bốn của tòa nhà đó. Quan hệ giữa hai họ là gì, cần nhiều nữa nhỉ."
Dương Sâm nhặt tấm thẻ bàn, "Cái cho ?"
"Tấm thẻ thể quẹt mở cổng kiểm soát tầng sáu, thể trực tiếp đến văn phòng Giám đốc 607 tìm . tuyệt đối đừng tiết lộ là ai chỉ điểm cho , con trai của ông chủ lớn, dám đắc tội."
Dương Sâm gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Ngụy Tiểu Kiệt xuống đất, "Có thấy khá vô dụng ? Đã thế mà còn chịu nghỉ việc."
Dương Sâm lắc đầu, "Không , chỉ đang điều tra vụ án."
Bước khỏi phòng họp, Dương Sâm loáng thoáng thấy giọng truyền đến từ phía , "Phỉ nhổ! Cố nhịn thêm chút nữa. Đợi công ty niêm yết là lập tức nghỉ việc."