Chớp mắt đã đến cuối năm.
Một tháng trước tết, Đường Chu nói với nhận một đơn hàng lớn. Nếu như thuận lợi giao bản thảo sớm thì có thể kiếm một trăm nghìn tệ.
Lại thêm tiền tiết kiệm lúc trước của , trong tay có tổng cộng ba trăm nghìn tệ. Anh hỏi có thể đặt cọc một căn hộ hai phòng ngủ gần công ty của .
Trong tay cũng có một trăm nghìn tệ tiền tiết kiệm, cộng lại có bốn trăm nghìn tệ.
Mấy năm nay thị trường bất động sản đóng băng, dựa theo giá nhà hiện ̣i và tỉ lệ đặt cọc, có thể trả góp một căn hộ hai phòng ngủ gần công ty . nếu vậy áp lực trả góp hàng tháng rất lớn.
Hơn nữa, dựa vào quan hệ của và thích hợp góp tiền mua nhà chung, nên đồng ý.
Sau khi bị bác bỏ, Đường Chu nhắc chuyện này nữa.
Đương nhiên nghĩ rằng quên chuyện này rồi.
Cho đến tháng tư năm , vào ngày sinh nhật , đưa hợp đồng mua căn hộ.
Anh thanh toán hai trăm nghìn tiền đặt cọc, dùng tên của .
"Chị, chị có biết hợp đồng mua bán này có hiệu lực pháp lý, nếu chúng mua thì bọn họ cũng trả cọc . Chị yên tâm, bây giờ thu nhập mỗi tháng của em ít nhất cũng hai mươi nghìn tệ, vẫn đủ trả tiền vay mua nhà."
Đường Chu vô cùng tự tin nhìn , thái độ mạnh mẽ từng nhìn thấy.
ngẩn người một lúc lâu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cho dù mất trí nhớ, cho dù tỏ ngoan ngoãn trước mặt , nhưng dù vẫn là nhân vật phản diện đấu ngang cơ với nam chính!
Sao lại có thể là một con chó ngoan chỉ lời chứ?
Đường Chu thấy im lặng, xua sự ngang ngược vừa mới lộ , lại tỏ bối rối mà đáng thương.
"Chị, em muốn một ngôi nhà thuộc về chúng , như vậy chúng sẽ bị chủ nhà đuổi nữa."
có thể làm gì chứ?
Cũng thể để hai trăm nghìn tệ đổ xuống sông xuống biển.
"Vậy thì mua ."
*
Tiền trong tay Đường Chu miễn cưỡng đủ hai mươi phần trăm tiền cọc, lấy tiền tiết kiệm của mình để trang trí nhà.
Anh dựa theo sở thích của , tự mình chốt phương án thi công, giám sát nghiêm ngặt.
Ba tháng , nhà được trang trí hoàn tất.
Mặc dù đã dùng vật liệu bảo vệ môi trường, nhưng chúng vẫn có ý ̣nh để thông gió nửa năm, đúng lúc mùa xuân có thể vào ở.
Năm mới ở nhà mới, nghĩ lại đã cảm thấy vui vẻ.
Sau khi trang trí nội thất xong, chúng tự tay vệ sinh.
nghĩ đến chuyện bao lâu nữa có thể vào ở ngôi nhà thuộc về mình, kích động ôm chặt một cái.
"A Chu, tốt quá rồi! Chúng có nhà của mình rồi!"
Đường Chu khẽ ôm , giọng điệu vui vẻ: "Sau này sẽ đổi nhà lớn hơn cho chị!"
ngẩng đầu nhìn .
Chỉ thấy chăm chú nhìn , đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt dâng trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phien-ngoai-diem-van-toi-nhat-duoc-nhan-vat-phan-dien-sap-chet-ve-nha/chuong-5.html.]
sửng sốt mấy giây mới phản ứng được đó là gì, giống như bị bỏng giãy khỏi vòng tay .
Trong mắt Đường Chu lóe lên vẻ mất mác, nhưng nhanh chóng giấu .
"Em nhận thêm một đơn hàng lớn, buổi tối ăn lẩu nhé?"
nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ừm!"
Lúc ăn cơm, Đường Chu nhiều thôi.
nhận sự khác thường của .
muốn vạch trần.
Vì biết khi nhớ lại có còn suy nghĩ giống bây giờ .
Dù người chị mà từng thích chỉ có mình .
Nếu vạch trần thì chúng còn có thể lấy danh nghĩa chị em mà ở cạnh , nếu nói toạc thì có lẽ chẳng thể duy trì được trạng thái hiện ̣i.
Được bù mất.
Cuối tháng chạp, chúng chọn một ngày tốt, ̣nh chuyển qua ở.
Một ngày trước khi chuyển nhà, Đường Chu vô cùng hưng phấn, liên tục nhắn tin ngày mai sẽ làm gì làm gì.
buổi trưa, bỗng nhiên nhắn tin nữa.
thấy chậm chạp trả lời tin nhắn của mình, vội gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên rất lâu, Đường Chu mới nhấc máy.
"Sao rồi? Có phải khỏe ở ?"
"Đầu đau, có lẽ gần đây ngủ ngủ, chị cần lo lắng, em ngủ một lát sẽ khỏe thôi."
Trong lòng lo lắng, bỗng nhiên dâng lên dự cảm .
"Vậy em nghỉ ngơi , buổi tối hãy nói tiếp. Nếu khỏe thì phòng khám khám bệnh nhé."
"Em biết, chị đừng lo lắng."
lo lắng cúp điện thoại.
Trực giác nói với , có thể là chuyện buồn sắp đến.
Sau khi tan ca, Đường Chu vẫn nhắn tin cho .
Dự cảm xấu này càng thêm mãnh liệt.
bồn chồn trở về nhà, chỉ thấy Đường Chu ngồi trước bàn ăn xoay lưng về phía .
Ánh đèn u ám bao phủ , chẳng những khiến trở nên ấm áp, càng khiến người cảm thấy hư ảo chân thật.
Có thể nhìn thấy nhưng thể chạm đến.
Đường Chu ngẩng đầu về phía : "Chị."
Nụ cười của vẫn dịu dàng như trước, nhưng nhạy bén cảm nhận được sự khác biệt.
Thiếu sự trong trẻo và đơn thuần trước , bây giờ chỉ còn sự sâu sắc và phức ̣p của người từng trải.