Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phi Ngư - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-01 03:02:25
Lượt xem: 265

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, gió thu thổi khắp nơi.

Vầng trăng lưỡi liềm u tịch treo trên trời. Ánh trăng mờ nhạt, lạnh lẽo, chiếu rọi con đường ta đi đến địa lao.

Con đường này, ta đi rất chậm, rất chậm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hai năm sớm tối bên Sở Thanh, từng khung cảnh cứ thế lướt qua trong tâm trí ta, đủ để ta dùng cả quãng đời còn lại để hồi ức...

Ta ép Tống Vãn Tâm thay quần áo, nàng ta nhìn ta với vẻ không dám chắc chắn: "Ngươi lại định giở trò gì nữa đây? Ta không đi đâu cả, ta muốn đợi phụ thân đến cứu ta, ta không muốn ra ngoài chịu đòn!"

Ta cười: "Đúng là kẻ ngốc lại được may mắn, đặt vào người ngươi thì quá hợp rồi."

Nàng ta giận dữ mắng ta: "Ngươi mới ngốc!"

"Ta... phỉ nhổ! Tống Tiểu Ngư ngươi c.h.ế.t không tử tế!"

Ta đã đi xa, nhưng chẳng hề tức giận chút nào, bởi vì còn chưa chắc ai sẽ c.h.ế.t không tử tế đâu.

Ta đã chọn bốn vị quý nữ ngang ngược và bá đạo nhất Kinh thành làm trắc phi cho Sở Thanh. Nói ra thì còn phải cảm ơn Hoàng thượng đã ban cho ta đặc quyền lớn đến vậy... và còn cùng ta hợp tác, giấu kín Sở Thanh.

Ngày mai, chính là ngày đám “oanh oanh yến yến” ấy vào cửa.

Với cái đầu óc heo của Tống Vãn Tâm, nàng ta sẽ bị bốn người đó liên thủ hành cho c.h.ế.t mất. Hahaha...

Tưởng tượng cảnh Tống Vãn Tâm vừa ngu xuẩn lại không tự biết thân phận bị bọn họ thay phiên giày vò chỉnh đốn, ta cười đến mức muốn hụt hơi! Nhưng cười mãi, ta lại bật khóc.

Thật nhiều, thật nhiều nước mắt... sao cũng không thể ngừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phi-ngu/chuong-21.html.]

Trời vừa tờ mờ sáng, mưa bụi lất phất.

Ta phi ngựa ngày đêm mấy ngày mấy đêm, đã sớm rời xa Kinh thành. Chỉ còn vài dặm đường nữa là đến ngôi làng mẫu thân đang ở.

Những ngày tháng sắp tới, ta sẽ cùng mẫu thân tựa vào nhau, chuyên tâm chữa bệnh cho bà. Rất tốt.

Sẽ không còn những tính toán đấu đá âm hiểm, cũng sẽ không còn bị người khác tùy ý chà đạp.

Bởi vì, ta thực sự quá giàu rồi...

Ta mang theo một lượng lớn ngân phiếu, đủ để ta tùy ý tiêu xài vài đời cũng không hết.

Ta sẽ mua một chức quan thôn đầu tiên, để nắm quyền phát ngôn; sau đó ta sẽ mua một mảnh đất thật lớn, xây một căn nhà thật đẹp; rồi sẽ mời thần y giỏi nhất, chữa bệnh cho mẫu thân; và sau đó nữa... nếu có "tiểu bạch kiểm" nào ngoan ngoãn hiểu chuyện, mua thêm vài người cũng được, như vậy mọi việc trong nhà sẽ có người làm hết, ta và mẫu thân có thể ngày ngày uống trà ngắm hoa ăn hạt dưa rồi...

"Úy~" Ta ghìm ngựa lại, ngoái nhìn về phía Kinh thành.

Tạm biệt chàng, người ta yêu nhất. Nếu thật sự có kiếp sau, hy vọng vẫn có thể gặp lại chàng...

Ta xoay người tiếp tục lên đường, bỗng phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Không phải gặp phải sơn tặc đấy chứ... Trên người ta đang giấu cả một núi ngân phiếu dày cộp, còn chưa kịp gửi vào tiệm bạc nữa!

Trong cơn hoảng loạn, tôi thúc ngựa phi như bay! Vô cùng may mắn là kỹ thuật cưỡi ngựa của ta, dưới sự tận tình chỉ dạy của Sở Thanh suốt hai năm qua, đã có thể nói là tinh xảo điêu luyện, ai ngờ ta vẫn còn khinh địch...

Một trận bụi mù đột ngột ập tới cuốn lấy ta, ta vội vàng nghiêng đầu nín thở, chỉ thấy một bóng đen trên ngựa vụt qua bên cạnh, dừng lại cách ta mười mấy mét phía trước, chặn đường ta. Chỉ vừa liếc nhìn người đó một cái, tim ta gần như ngừng đập...

Không ngờ lại là Sở Thanh trong bộ y phục vải thô!

Ta ngơ ngác bước đến trước mặt chàng, chàng lạnh lùng nhìn ta, vung kiếm sắc bén, thẳng tắp chỉ vào n.g.ự.c ta: "Trộm đồ của ta xong định chạy trốn à, ai cho nàng cái gan đó?"

Loading...