Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 272: Tồi Tệ Đến Tột Cùng
Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:21:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Thiếu Quân bên cạnh thấy cảnh đó, sợ hãi đến mức rụt cả cổ .
Ở một góc khuất khác của khán đài...
Vương Phong nheo mắt Hoa Mộ Thanh, khó kìm lòng mà l.i.ế.m môi, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Gã thèm khát nhan sắc của nàng đến mức thể che giấu.
Ngồi đối diện, Bàng Thái ung dung nâng chén , nhấp một ngụm nhỏ, nụ ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
"Vút..."
Mũi tên x.é to.ạc khí, vẽ thành một đường cầu vồng sắc lạnh, găm trúng con nai rừng đang hoảng loạn bỏ chạy chỉ trong chớp mắt.
Con nai xinh quằn quại trong đau đớn gục ngã xuống đất, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi.
"Chúc mừng bệ hạ! Bệ hạ thật dũng vô song!"
Những kẻ vây quanh Đỗ Thiếu Lang đồng loạt cất tiếng hô vang, ca tụng chiến tích của .
Đỗ Thiếu Lang đắc ý lớn, còn kịp đáp lời thì một tên Vệ lâm quân phía bỗng hét lớn: "Hồ ly trắng!"
Sắc mặt Đỗ Thiếu Lang lập tức trở nên nghiêm trọng, vội vàng hướng mắt về phía phát tiếng hô, chỉ thấy bụi cây rung chuyển dữ dội. Không chút do dự, thúc ngựa, hình nhanh nhẹn nhảy vọt lên, biến mất khu rừng rậm.
"Bệ hạ!"
Đám hoảng hốt thúc ngựa đuổi theo, lo sợ cho an nguy của hoàng đế.
Phía , Mộ Dung Trần ung dung tiến khu săn b.ắ.n lưng con tuấn mã đen vệt trắng hình lưỡi liềm trán.
Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi d.a.o, đôi môi đỏ thắm như m.á.u tươi. Gió mạnh thổi tung những sợi tóc đen mai bên tai, càng nổi bật vẻ ma mị đến rợn , tựa như một con quỷ bước từ địa ngục, khiến bất kỳ ai thấy cũng kinh hãi.
Quỷ Nhị bên cạnh, khẽ : "Chủ t.ử, bệ hạ về hướng ."
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, ánh mắt liếc về một hướng.
Ngay lập tức, Quỷ Ngũ và Quỷ Lục cùng lúc đầu theo, thì thấy Mộc Đóa đang thúc ngựa lao tới như bay, bụi đất tung mù mịt.
Vừa thấy Mộ Dung Trần, nàng khựng một thoáng, ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối.
Sau đó, nàng cau mày, vẻ mặt đầy cảnh giác, lớn tiếng hỏi: "Hoàng đế của các ngươi ?"
Mộ Dung Trần thèm để ý đến nàng, chỉ khẽ giật dây cương, thong thả ngựa về hướng khác, mặc kệ nàng đó.
Khuôn mặt Mộc Đóa đỏ bừng vì tức giận, nhưng thể gì , đành nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Đợi đấy! Đợi giành hạng nhất trong cuộc săn thu , sẽ bắt Hoàng đế của các ngươi và đôi cẩu nam nữ các ngươi đền mạng!"
Nói xong, nàng quất mạnh roi lưng ngựa, phóng như một mũi tên.
Bên ngoài khu săn b.ắ.n...
Sau khi các thành viên tham gia cuộc săn thu tiến rừng, khán đài chỉ còn các văn thần, quan cùng các tiểu thư khuê các.
Hoa Như Nguyệt kiêu hãnh chiếc ghế phượng tám đuôi, xung quanh là các phu nhân và tiểu thư quý tộc vây quanh, nịnh nọt tâng bốc.
Trước đây, khi Hoa gia sụp đổ, ai cũng nghĩ Hoa Như Nguyệt sẽ thất sủng, mất chỗ dựa vững chắc.
ngờ, nàng những thất sủng, mà còn phong Hoàng Quý Phi, chỉ Hoàng Hậu!
Nhân cơ hội , vô kết giao, tìm cách lấy lòng nàng, mong hưởng chút lợi lộc.
Quả đúng là như .
Một vị phu nhân của vị thị lang liếc Hoa Mộ Thanh, vẫn im lặng một góc, vẻ mặt dịu dàng như nước, cố ý lớn tiếng : "Ta bảo mà! Hoàng Thượng nhà chúng , cả trái tim đều đặt trọn nương nương. Tình cảm , sắt đá cũng mềm lòng! Vậy mà vẫn kẻ si tâm vọng tưởng, dám đối đầu với nương nương, chia sẻ tình cảm của Hoàng Thượng! là tự lượng sức !"
Hoa Như Nguyệt mỉm , tỏ vẻ rộng lượng và điềm đạm đáp: "Hậu cung, vốn nên trăm hoa đua nở. Việc kéo dài huyết mạch hoàng thất mới là bổn phận của chúng . Hoàng Thượng hiểu điều đó là đủ ."
Lời của nàng như ngầm ám chỉ rằng Đỗ Thiếu Lang chỉ xem nàng là một món đồ chơi, một công cụ để sinh con nối dõi, chứ tình cảm thật sự.
Nếu là phụ nữ khác, thấy phu quân của đối xử lạnh lùng như , chỉ xem như một vật vô tri, lẽ sớm nổi giận.
Hoa Mộ Thanh, dù chỉ là diễn kịch cho khác xem, cũng nên tranh luận hoặc mỉa mai vài câu mới .
hôm nay, tâm trạng nàng thực sự tồi tệ đến cực điểm.
Vừa diễn kịch cùng Đỗ Thiếu Lang, khiến nàng mệt mỏi đến kiệt sức, giờ chỉ yên tĩnh một .
Lại thấy đám vô cớ công kích , nàng cuối cùng cũng nhịn , liếc phụ nữ mỉa mai .
Người phụ nữ ban đầu còn đắc ý, nhưng khi ánh mắt chạm Hoa Mộ Thanh, lập tức sững .
Cái khí chất lạnh lẽo và xa cách , tựa như một kẻ nắm giữ sinh mệnh khác trong tay, một cơn gió buốt giá thể đoạt mạng bất kỳ lúc nào... là gì đây?
lúc , một phụ nữ khác bước tới, chắn ánh của Hoa Mộ Thanh đang hướng về phía vị phu nhân .
Chính là Thái sư phu nhân - Lưu thị.
Hoa Mộ Thanh thu sát khí trong mắt, còn phu nhân của vị thị lang cũng bên cạnh phân tâm, đ.á.n.h lạc hướng.
Bà nghi hoặc liếc Hoa Mộ Thanh một cái, lắc đầu, cho rằng nhầm.
"Tham kiến Mộ Tần nương nương."
Bàng phu nhân mỉm , cúi hành lễ với Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm , giơ tay hiệu: "Phu nhân cần đa lễ, mau dậy ."
"Tạ ơn nương nương."
Bàng phu nhân cũng khách sáo, thẳng dậy một cách tự nhiên, mỉm : "Nương nương mãi cũng buồn chán, là để thần phụ đưa dạo một vòng giải khuây? Bệ hạ và những khác e là còn lâu mới ."
Bàng phu nhân chỉ nghĩ Hoa Mộ Thanh đầu tham gia cuộc săn thu, nên quy củ.
thực , khi còn là Tống Hoàng Hậu, Hoa Mộ Thanh từng đích tham gia những kỳ săn thu như thế .
Cuộc săn mùa thu khi kéo dài cả ngày, đến khi săn nhiều con mồi nhất mới kết thúc.
Hoa Mộ Thanh cũng giải thích, chỉ mỉm , vịn tay Xuân Hà, cùng Bàng phu nhân rời khỏi khán đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-272-toi-te-den-tot-cung.html.]
Trên chỗ cao, Hoa Như Nguyệt liếc mắt theo hướng nàng rời , hiệu cho Hàm Thúy phía .
Hàm Thúy lập tức cúi , lặng lẽ lui xuống, biến mất đám đông.
Bên ngoài khán đài là một bãi cỏ rộng lớn đang độ xanh vàng xen kẽ, nhưng thời tiết mùa thu cao ráo, gió mát dễ chịu, dạo một vòng cũng thấy khoan khoái, thư thái.
Bàng phu nhân chậm hơn nửa bước so với Hoa Mộ Thanh, mỉm : "Nương nương bây giờ thật sự khác xưa nhiều. Lúc thần phụ mấy lời đồn ở kinh thành, còn tưởng bịa chuyện để dọa thôi!"
Mấy lời đồn khi xưa...
Chẳng qua là khi Hoa gia suy tàn, Hoa Phong kết tội, để giữ mạng khai phận thật sự của Hoa Mộ Thanh, chính là của Cửu Thiên Tuế, kẻ đang thao túng triều chính.
Hoa Mộ Thanh bộ bất đắc dĩ, nhẹ: "Tạo hóa trêu , bổn cung cũng ngờ ngày hôm nay."
Nghe giọng nàng tràn đầy vẻ bất lực, Bàng phu nhân cẩn trọng quan sát nàng một hồi, càng thêm dè dặt mỉm : "Phải , lúc thần phụ còn từng nghĩ, khi nào sẽ cơ hội trở thành một nhà với nương nương chừng."
Câu ẩn ý sâu xa...
Quả thực, đây giữa Bàng Thái và Hoa Mộ Thanh dường như mối quan hệ mập mờ. Đặc biệt là cái chân của Bàng Thái, chính là do Hoa Mộ Thanh "chữa khỏi".
Lưu thị trò chuyện, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hoa Mộ Thanh.
Lại thấy nàng hề nổi giận, trái còn mang vẻ đăm chiêu, ánh mắt hoang mang về phía .
Một lúc lâu , nàng khẽ thở dài, dường như mang theo chút tiếc nuối, mím môi khổ: "Hậu cung vốn nơi mong . Tiếc là vật đổi dời, nhiều chuyện chẳng còn do bổn cung chủ nữa."
"Xin nương nương chớ tự hạ thấp ."
Lưu thị khẽ thở , : "Giờ nương nương là bậc tôn quý, nhất định quý trọng bản ."
Hoa Mộ Thanh khẽ , nhẹ nhàng lắc đầu: "Tất nhiên là trân trọng . Bổn cung vốn như cỏ dại trôi nổi, may mắn Hoàng Thượng rủ lòng thương hại. Chỉ mong mai khi tân sủng, cũng đừng quên chút tình nghĩa hôm nay, để bổn cung còn yên vững trong chốn hậu cung , thế là đủ ."
Thật là diễn tròn vai một phi tần cô độc, nơi nương tựa trong hậu cung, từng lời từng chữ đều chạm đến trái tim .
Xuân Hà bên cạnh, cúi đầu, nét mặt bình thản như .
Lưu thị bộ lau khóe mắt.
Vừa định mở lời, thì một nhanh ch.óng bước tới. Khi trông thấy Hoa Mộ Thanh, dường như khựng một thoáng, lập tức cúi hành lễ: "Tham kiến Mộ Tần nương nương."
Hoa Mộ Thanh cũng đúng lúc đó vẻ "sững sờ" trong chốc lát.
Ánh mắt Lưu thị đảo qua giữa hai , sang với Bàng Thái, "tình cờ" xuất hiện: "Sao con ở đây? Không ở cạnh phụ con ?"
Bàng Thái thẳng , liếc Hoa Mộ Thanh mỉm : "Phụ con chân đau, bảo con đến tìm mẫu , cùng về trướng lấy t.h.u.ố.c đắp chân."
"Chuyện ..."
Lưu thị định ngay, nhưng ái ngại Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh lúc mới như sực tỉnh, nhẹ mỉm với bà: "Vậy phu nhân cứ , sức khỏe của Thái sư đại nhân là quan trọng nhất."
Lưu thị vẫn còn chút do dự: " nương nương một ở đây..."
Câu còn dứt, Bàng Thái lên tiếng: "Thảo dân xin đưa nương nương trở về."
Lưu thị sang Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh gì, xem như đồng ý.
Lúc Lưu thị mới hành lễ, vội vã rời .
Đi một đoạn, ngoái đầu , thì thấy Bàng Thái bước đến bên cạnh Hoa Mộ Thanh, hai cùng rẽ sang một hướng khác.
Lưu thị khẽ thở dài, trong mắt lộ vài phần lo lắng mơ hồ.
Ma ma cận bên cạnh khẽ hỏi nhỏ: "Phu nhân, thiếu gia như ... là..."
"Im miệng!"
Bàng phu nhân lập tức cắt lời, liếc xung quanh, khẽ quát: "Thái Nhi tự tính toán trong lòng. Hôm nay nó hiếm khi đến nhờ giúp, tất nhiên giúp nó. Ta tin nó sẽ chuyện đại nghịch bất đạo gì ."
, chính Bàng Thái bảo Bàng phu nhân cố ý dẫn Hoa Mộ Thanh đến khu vực ven ngoài bãi săn, cũng là Bàng Thái dặn dò bà dò xét nàng bằng những lời thử thăm dò.
Thực , Bàng Thái vẫn luôn ở gần đó, âm thầm trộm chuyện.
Bàng phu nhân con rốt cuộc đang toan tính điều gì, nhưng lòng tin nhi t.ử giúp bà dẹp hết lo lắng sang một bên.
Hai vội vã rời .
Chốc lát , Bàng Mạn xuất hiện tại chỗ họ , liếc về phía Bàng phu nhân rời , theo bóng Bàng Thái và Hoa Mộ Thanh đang dần khuất xa.
Đôi mắt lộ ngoài tấm khăn che mặt khẽ nheo , ẩn chứa sự nghi hoặc.
"Ở trong cung, nương nương sống ?"
Bàng Thái là nam nhân ôn nhu, nho nhã nhất mà Hoa Mộ Thanh từng gặp trong đời.
Đặc biệt là giọng dịu dàng như làn nước mùa xuân, khiến cảm giác như một dòng nước từ Giang Nam nhẹ nhàng chảy qua tim.
Thêm đó, ngữ điệu cố ý ôn hòa của Bàng Thái khiến dễ lầm tưởng rằng đang che chở, quan tâm một cách dịu dàng và chân thành.
Hoa Mộ Thanh mím môi, khẽ chua xót: "Chốn hậu cung, nào phân biệt ."
Quả thật là một dáng vẻ cô đơn, buồn bã đến nao lòng.
Bàng Thái dừng bước, sang nàng: "Nương nương điều gì khó xử ? Nếu bằng lòng, cứ với kẻ hèn . Dù thần chẳng giúp gì lớn lao, nhưng cũng nguyện lắng khổ tâm của ."
Hoa Mộ Thanh sững sờ , chốc lát mới ý thức việc thẳng mắt một nam nhân xa lạ là đúng mực, bèn vội vã mặt .
Đôi má nàng khẽ ửng đỏ.
Nàng siết c.h.ặ.t chiếc quạt xương trong tay, c.ắ.n môi, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, gì.
Trong mắt Bàng Thái thoáng hiện một tia kín đáo, cùng Hoa Mộ Thanh tiếp tục về phía , : "Khi đó, hạ quan tin Hoa gia gặp nạn..."