Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 268: Vu Khống, Rửa Sạch Tội Danh
Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:21:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dao Cơ từ bên lều , thấy Đỗ Thiếu Lang đầy m.á.u nhưng ngạc nhiên, bưng nước đến, giúp y phục, rửa mặt.
Đỗ Thiếu Lang liếc nàng, hỏi: “Bên ngoài xảy chuyện gì?”
Dao Cơ bĩu môi: “Nghe trong lều Hoàng Quý phi phát hiện một x.á.c c.h.ế.t, là nam nhân.”
Lông mày Đỗ Thiếu Lang khẽ nhíu , hỏi tiếp: “Bên phía Mộ Tần chuyện gì ?”
Dao Cơ thầm lạnh: Quả nhiên Huyết Hoàng đoán sai.
Một khi phát hiện Hoa Như Nguyệt gặp chuyện, đầu tiên Đỗ Thiếu Lang nghi ngờ là Hoa Mộ Thanh.
Theo lời dặn đó của Hoa Mộ Thanh, Dao Cơ vẻ khinh thường, : “Vị Cửu Thiên Tuế mới ghé qua. Nghe kẻ trộm dùng mê d.ư.ợ.c, khiến Mộ Tần hôn mê. Cửu Thiên Tuế nổi giận, mang nàng .”
Động tác lau tay của Đỗ Thiếu Lang khựng .
lúc , Long Vệ - phát hiện t.h.i t.h.ể Thử Tam đến, khẽ bẩm: “Bệ hạ, khi Cửu Thiên Tuế trở về, phát hiện kẻ khả nghi lén lút quanh lều của Mộ Tần nương nương, liền bẻ gãy cổ , sai Quỷ Vệ ném t.h.i t.h.ể lều của Hoàng Quý phi.”
Thì là .
Đỗ Thiếu Lang khẽ lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ: “Hắn vẫn ngông cuồng như xưa, Mộ Tần chứ?”
Long Vệ liếc Dao Cơ đang giặt khăn đẫm m.á.u bên cạnh, đáp: “Trúng mê d.ư.ợ.c, Cửu Thiên Tuế mang giải độc .”
“Ừ.”
Đỗ Thiếu Lang nhận lấy khăn, tiếp tục lau tay: “Mộ Dung Trần đúng là bảo vệ . Cũng , che chở trẫm cũng đỡ lo.”
Nói , sang Long Vệ: “Hoàng Quý phi hiện ở ?”
Long Vệ cúi đầu đáp: “Đang ở ngoài trướng, trong sạch, cho rằng Cửu Thiên Tuế cố ý vu oan, diện kiến Bệ hạ.”
Dao Cơ thấy Đỗ Thiếu Lang khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
Nàng khẽ , bưng chậu nước, cung kính lui .
Đỗ Thiếu Lang cởi bỏ bộ áo dính m.á.u, một bộ khác, lướt qua những vết m.á.u loang lổ trong lều.
Sau một thoáng bực bội, chắp tay lưng, bước ngoài.
Vừa thấy bóng dáng Đỗ Thiếu Lang, Hoa Như Nguyệt vội vàng lao tới, nước mắt tuôn rơi như mưa, vùi mặt n.g.ự.c nức nở: "Bệ hạ... xin hãy minh xét cho ... Cửu Thiên Tuế... ... ức h.i.ế.p ..."
Đỗ Thiếu Lang nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run rẩy của nàng, mỉm an ủi: "Hắn vốn tính tình ngang ngược, gì so đo với . Đừng nữa, đêm nay trẫm sẽ ở đây cùng nàng, ?"
Theo lệ thường, để dưỡng sức cho cuộc săn ngày hôm , Đỗ Thiếu Lang hiếm khi để phi tần hầu hạ trong tẩm cung.
, vì Hoa Như Nguyệt chịu ấm ức, phá lệ!
Hoa Như Nguyệt vô cùng mừng rỡ, càng thêm rúc sâu lòng Đỗ Thiếu Lang, vẻ đáng thương và dịu dàng hết mực.
Nửa đêm về sáng.
Mộc Đóa, trong bộ dạng tả tơi, cuối cùng cũng Long Vệ tìm thấy và đưa trở về khu săn b.ắ.n. Vừa đặt chân đến nơi, nàng thấy tin Đỗ Thiếu Lang trướng của Hoa Như Nguyệt, cơn ghen bùng nổ khiến nàng suýt chút nữa đốt luôn cả cái trướng!
Chuyện tạm gác .
Nói đến Mộ Dung Trần, khi nhận thấy Hoa Mộ Thanh dấu hiệu bất thường, lập tức đưa nàng về trướng của .
Hắn gọi Lâm Tiêu, cải trang theo để tiện bề giúp đỡ.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Lâm Tiêu phát hiện vai trái, gần cổ của nàng, một vết thương nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả đầu kim.
Xung quanh vết thương đó, những đường vân tím đen như mạng nhện đang lan rộng , trông vô cùng đáng sợ.
- "Đây là Đắc Xuân Tán!" – Sắc mặt Lâm Tiêu thoáng co giật, lộ vẻ kinh hãi.
Mộ Dung Trần đầu đến cái tên , liền hỏi: "Đó là loại độc gì?"
Lâm Tiêu khẽ hắng giọng, Hoa Mộ Thanh nữa, thu dọn hòm t.h.u.ố.c : "Là một loại xuân d.ư.ợ.c Thử Tam bí mật điều chế."
Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức trở nên u ám, là loại t.h.u.ố.c ? Nha đầu , thật là...
Lâm Tiêu liếc một cái, đoán đang nghĩ gì.
Cũng chỉ đành bất lực : "Cũng chỉ thể trách nha đầu trời sinh dung mạo quá xinh , dễ khiến khác đố kỵ. Kẻ nào để ý tới nó cũng chỉ hủy hoại dung nhan và thể mà thôi."
Mộ Dung Trần thấy trong lời ẩn ý, liền hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Lâm Tiêu lắc đầu, đóng hòm t.h.u.ố.c : "Loại Đắc Xuân Tán là xuân d.ư.ợ.c thông thường, mà là độc d.ư.ợ.c."
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày.
Lâm Tiêu chỉ Hoa Mộ Thanh: "Ngươi xem, nàng đến giờ vẫn còn hôn mê, rõ ràng trúng độc khá nặng."
- "Loại độc thể lây lan một cách âm thầm, qua vết muỗi đốt, thậm chí qua gió, lá cây, hoa cỏ mà xâm nhập cơ thể. Một khi phát tác, trúng độc sẽ mất khả năng kháng cự, mặc cho khác tùy ý giày vò. Nếu kẻ hạ độc ý đồ xa, chỉ cần ấn huyệt Đàm Trung, trúng độc sẽ tỉnh nhưng vẫn thể chống cự. Như , khi hai tiếp tục chuyện , cả hai đều sẽ cảm thấy khoái lạc. Cũng bởi vì Thử Tam tự cho là phong lưu, nên mới cố tình chế loại độc đê tiện như thế ..."
Lâm Tiêu còn hết câu thì thấy sắc mặt Mộ Dung Trần đổi, liền lập tức giơ tay thề thốt để chứng minh sự trong sạch của : "Ta cũng chỉ là loại độc từng hại nhiều cô nương vô tội nên mới cố ý tìm hiểu nghiên cứu một chút. Ngươi đừng hiểu lầm !"
Mộ Dung Trần để tâm đến lời giải thích của , chỉ lạnh lùng hỏi: "Nếu giải độc thì sẽ ?"
Lâm Tiêu thở dài, liếc một cái, sang Hoa Mộ Thanh đang hôn mê: "Nếu giải độc, dung nhan sẽ hủy hoại, chỉ một đêm sẽ già nua như một bà lão bảy tám mươi tuổi."
Lông mày Mộ Dung Trần nhíu , giọng lạnh như băng: "Vậy giải độc bằng cách nào?"
Khóe miệng Lâm Tiêu giật giật: "Độc hợp hoan... tất nhiên dùng phương pháp 'hợp hoan' để giải thôi."
Ánh mắt Mộ Dung Trần tối sầm , gì.
Lâm Tiêu , dè dặt : "Hiện tại ngươi thể động nàng... Hay là, giao cho Đỗ Thiếu Lang ? Để chịu 'công độc' của ngươi thì chỉ cần thể chất 'vô tướng' là , nhất thiết là xử nữ mà... A!"
Chưa kịp hết, Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc sang.
Ánh mắt sắc lạnh như d.a.o găm khiến Lâm Tiêu cứng đờ, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Hắn c.ắ.n răng gượng dậy, dám hé răng thêm lời nào.
Mộ Dung Trần Hoa Mộ Thanh bên cạnh, lạnh giọng hỏi: "Không còn cách nào khác ?"
Lâm Tiêu mím môi, lắc đầu.
Một là để Đỗ Thiếu Lang giải độc, Hoa Mộ Thanh sẽ mất sự trong trắng.
Hai là chính Mộ Dung Trần tay giải độc, nhưng như công lực độc thể trong sẽ thể hóa giải , ngược Hoa Mộ Thanh còn thể phản phệ, nguy hiểm đến tính mạng.
Một lựa chọn khó khăn.
nếu Mộ Dung Trần đối với Hoa Mộ Thanh chỉ là lợi dụng, thì giao nàng cho Đỗ Thiếu Lang cũng chẳng gì đáng ngại.
Chỉ là... lời , Lâm Tiêu dám .
Tên ... chẳng lẽ thực sự nảy sinh tình cảm với tiểu yêu nữ ?
Đang mải nghi hoặc thì bên ngoài, Đỗ Thiếu Quân vén rèm bước , thấy tình hình bên trong thì khẽ , lắc đầu, đưa một lọ t.h.u.ố.c cho Mộ Dung Trần: "Cái đưa cho ngươi, dùng để giải độc cho nàng."
Lâm Tiêu ghé mắt , lập tức kinh hãi: "Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn?! Đây chẳng là..."
Đỗ Thiếu Quân mỉm : ", là mẫu phi để cho từ năm xưa."
- "Đem về ." Mộ Dung Trần lạnh nhạt đưa trả .
Đỗ Thiếu Quân nhận, chỉ : "Để chỗ cũng vô dụng, ngươi cứ thử xem. Chưa chắc giải độc cho nàng."
Mộ Dung Trần cau mày, suy nghĩ một lát với Lâm Tiêu: "Linh Long Đan, đưa cho một lọ."
Lâm Tiêu há hốc miệng, vội ôm c.h.ặ.t lấy hòm t.h.u.ố.c của .
Nếu Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn xem là liều t.h.u.ố.c giải độc nhất, thì Linh Long Đan chính là bảo vật giữ mạng vô song.
Đây là loại t.h.u.ố.c mà Mộ Dung Trần luôn mang theo để khống chế độc tố trong , đồng thời bảo tính mạng, vô cùng trân quý, tiền cũng khó mà mua .
Ban đầu, Đỗ Thiếu Quân ý định từ chối, nhưng khi sang Hoa Mộ Thanh vẻ mặt đầy lo lắng của Mộ Dung Trần, liền hiểu rằng, đừng là một lọ Linh Long Đan, e rằng mười lọ, chỉ cần thể đổi lấy sự an của Hoa Mộ Thanh, Mộ Dung Trần cũng sẽ hề do dự.
Thế là, mỉm , đưa tay về phía Lâm Tiêu để nhận lấy t.h.u.ố.c.
Lâm Tiêu vờ tỏ vẻ tiếc nuối, ngần ngừ một hồi lâu mới chịu lục lọi trong hòm t.h.u.ố.c, lấy một lọ đưa cho Đỗ Thiếu Quân.
Đỗ Thiếu Quân tươi nhận lấy, quên lời cảm tạ, sang Mộ Dung Trần : "Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn khi ấm sẽ phát huy d.ư.ợ.c hiệu hơn. Gần đây Cung Thang Tuyền, khi cho nàng uống t.h.u.ố.c, nhất là để nàng ngâm trong suối nước nóng đó suốt đêm."
Mộ Dung Trần gật đầu, liếc Đỗ Thiếu Quân, khẽ : "Đa tạ."
Dứt lời, liền bế Hoa Mộ Thanh lên, nhanh ch.óng biến mất màn đêm tĩnh mịch.
Đỗ Thiếu Quân chắp tay lưng, một bên ngoài lều trại, khẽ nở một nụ đầy ẩn ý.
Lâm Tiêu , trong lòng dấy lên một chút nghi hoặc, nhưng nhanh ch.óng ngáp dài một tiếng, tự rời , dường như hề để ý đến ánh mắt sâu thẳm, khó đoán của Đỗ Thiếu Quân đang hướng về phía màn đêm ánh trăng.
Cung Thang Tuyền, một cung điện phụ thuộc hoàng gia, xây dựng vô cùng nguy nga, tinh xảo và tráng lệ.
Đây là nơi mà các thành viên hoàng thất thường lui tới để nghỉ ngơi, tránh rét và dưỡng bệnh.
Bên trong cung điện tổng cộng ba mươi sáu mạch suối nước nóng lớn nhỏ khác .
Trong đó, mạch suối lớn nhất ngay trung tâm cung điện, sát với tẩm cung của các đời hoàng đế.
Tương truyền, từ xưa đến nay, nhiều phi tần khi tắm gội sạch sẽ tại đây, đều vinh hạnh hưởng ân sủng của bậc thiên t.ử.
Cũng chính vì lẽ đó, nơi vô nữ nhân trong hậu cung xem như biểu tượng của vinh quang và quyền lực.
Thế nhưng, Mộ Dung Trần đưa Hoa Mộ Thanh đến một con suối nhỏ hẻo lánh ở phía tây nam Cung Thang Tuyền, nơi ngập tràn những khóm hoa mộc cận đang nở rộ.
Có lẽ nhờ ấm tỏa từ suối nước nóng, những khóm hoa mộc cận vẫn nở rộ rực rỡ, khoe sắc kiều diễm từng chùm.
Con suối nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho ba đến bốn , bao phủ bởi những khóm hoa mộc cận, gần như che khuất .
Khi Mộ Dung Trần bế Hoa Mộ Thanh, vén những đóa hoa bước , dòng nước suối vẫn trong vắt như khi, nóng bốc lên mù mịt, tạo thành những làn sương khói lượn lờ.
- "Ưm..."
Có lẽ là do độc tố phát tác, Hoa Mộ Thanh khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Mộ Dung Trần cúi đầu nàng, vốn định đặt nàng xuống suối, nhưng hiểu vì , trong đầu hiện lên hình ảnh , khi độc tố trong bộc phát, nha đầu hề sợ hãi cơn đau kịch liệt do d.ư.ợ.c tính gây , mà vẫn cùng ngâm trong suối nước nóng.
Chần chừ một thoáng, ôm c.h.ặ.t lấy nàng, cùng bước con suối nhỏ hẹp .
Nước suối vặn ngập đến n.g.ự.c họ.
Xung quanh khu vực suối nước nóng , chỉ những phiến đá xanh rêu phong, nơi để nghỉ chân lúc ban đầu, vì trải qua năm tháng dài lâu mà mang theo vẻ cổ kính tĩnh lặng, nhuốm màu thời gian.
Hai bên là mùi hương hoa mộc lan thoang thoảng, ngẩng đầu lên thể thấy một vầng trăng sáng treo lơ lửng cao, thanh khiết và tao nhã.
Chim đêm khẽ hót, gian tĩnh lặng đến lạ thường.
Tiếng nước róc rách vang lên từng hồi dịu nhẹ.
Mộ Dung Trần đặt nàng lên đầu gối , nhẹ nhàng mở môi nàng , đưa viên Thiên Huyền Địa Hoàng Hoàn miệng nàng.
Hoa Mộ Thanh đang trong cơn mê man, vô thức ngoan ngoãn hé môi, nuốt viên t.h.u.ố.c nghiêng ngã lòng Mộ Dung Trần.
Hơi nước ấm bốc lên lượn lờ, ướt lớp áo ngoài của nàng, vạt váy cũng nước suối thấm mà dính sát lấy cơ thể.
Lớp y phục ướt đẫm dính c.h.ặ.t, càng nổi bật dáng quyến rũ mềm mại, vẻ tinh tế như đang khẽ mời gọi, khiến chỉ chiếm đoạt, giữ trọn.
Mộ Dung Trần Hoa Mộ Thanh trong tình cảnh , bỗng dưng, khí huyết trong cơ thể như thứ gì đó bùng nổ, mãnh liệt dâng trào, cách nào kiềm chế.
Yết hầu của khẽ chuyển động.
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh dần trở nên u ám và đầy nguy hiểm.
Ấy mà Hoa Mộ Thanh gì, chỉ mềm mại yếu ớt tựa lòng .
Mộ Dung Trần đột nhiên đưa tay, ấn nhẹ lên huyệt Đàm Trung của nàng.
Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run rẩy, chậm rãi mở .
Ánh mắt long lanh như nước, làn nóng bốc lên từ suối, càng trở nên mờ ảo, mê .
Ban đầu là vẻ ngơ ngác, đó là sửng sốt, cuối cùng là kinh hoàng khi thấy gương mặt tuấn mỹ tà mị của Mộ Dung Trần ánh trăng mờ ảo.
Nàng đẩy , nhưng phát hiện chẳng còn chút sức lực nào.
Sắc mặt nàng lập tức đổi: "Ta..."
Vừa cất lời, nàng nhận âm thanh phát đúng, khàn đặc, gần như thể phân biệt nổi. Hơn nữa, nó còn mang theo âm điệu như... tiếng rên rỉ!
Cái ...!
Mộ Dung Trần khẽ cong môi , siết c.h.ặ.t nàng lòng hơn, thấp giọng bên tai nàng: "Nha đầu ngốc , suýt nữa trúng kế của Hoa Như Nguyệt. Bổn Đốc chỉ đang giúp nàng giải độc thôi."
Hoa Mộ Thanh c.ắ.n môi, phản bác, nhưng sợ cái âm thanh đáng hổ khác thấy mất.
Bị Mộ Dung Trần ôm c.h.ặ.t như , cảm giác bức bối và khát khao như thiêu đốt từ sâu trong xương tủy, lan tràn khắp thể, khiến nàng thể kiềm chế, khẽ thở một nóng rực còn hơn cả làn nước suối.
Hơi thở phả da thịt gần sát của Mộ Dung Trần, khiến rùng , ánh mắt khẽ động về phía tiểu cô nương trong lòng.
Dục vọng trong cơ thể càng lúc càng bùng lên mãnh liệt.
Hắn bất chợt bật : "Việc giải độc , cần nàng phối hợp một chút. Đêm nay, Bổn Đốc đành hy sinh vì nàng một ."
Hoa Mộ Thanh còn đang ngơ ngác, hiểu "hy sinh vì " là ý gì thì thấy Mộ Dung Trần cúi đầu, đột ngột hôn lên môi nàng.
- "Ưm..."
Giống như một kẻ khô hạn lâu ngày, bất ngờ dòng suối ngọt ngào tưới mát.
Ban đầu Hoa Mộ Thanh còn kháng cự, nhưng phát những âm thanh thỏa mãn run rẩy.
Nàng run rẩy đẩy , nhưng tự chủ mà nắm c.h.ặ.t lấy vai .
Không từ khi nào, nàng vô thức kéo tuột chiếc áo bào tím của xuống.
Mộ Dung Trần bật , một tay luồn lớp áo của nàng, móc lấy dây buộc của áo yếm, chậm rãi kéo từng chút một.
Vừa , khẽ khẽ bên tai nàng, thì thầm đầy mê hoặc: "Yên tâm, chỉ giúp nàng giải độc thôi... sẽ lấy tất cả ."
Hoa Mộ Thanh đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng là giận, hổ hoảng loạn, chỉ cảm thấy bản như đang đẩy lên đỉnh một ngọn núi lửa đang phun trào cuồng nhiệt...
Bị thiêu đốt hết đến khác, tan chảy, tái sinh trong vòng tuần dứt.
Từng lớp y phục, lượt ném khỏi bờ suối nước nóng, mà nàng hề cảm thấy lạnh.
Được ôm c.h.ặ.t trong vòng tay, những cái chạm dịu dàng từ lưng, chầm chậm lan dần lên bờ vai.
Hơi thở của phả bên cổ, lướt nhẹ qua vành tai, chiếc răng nanh khẽ c.ắ.n vai nàng từ phía .
Toàn nàng căng cứng, tay nắm c.h.ặ.t mép suối nước nóng.
Cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ bả vai.
- "A..."
Hoa Mộ Thanh bật khẽ một tiếng, run rẩy ngã lòng Mộ Dung Trần.
Cả run lên, tựa như ánh hồng phơn phớt đang rực rỡ lan tỏa.
Mộ Dung Trần mỉm , siết c.h.ặ.t lấy nàng, trong khoảnh khắc nàng thấy, khẽ nhắm mắt , buông thả tất cả.
Trên đầu, ánh trăng chếch về một bên.
Cánh hoa mộc cận trong gió lay nhẹ, như thể bóng đêm gợi mở, bung nở rực rỡ hơn đôi chút, như vẫn còn e ấp chờ đợi một nụ hôn dịu dàng ánh trăng diệu vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-268-vu-khong-rua-sach-toi-danh.html.]
Hoa Mộ Thanh ngơ ngác lên đỉnh trướng, ánh sáng sớm mai len lỏi qua những khe hở, rọi thành từng tia mong manh.
Từng hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng lơ lửng trong ánh sáng , như làn sương mờ ảo phủ kín mặt suối đêm qua.
Nàng thực sự thể tin , cái cảm giác , sự hòa quyện đến tột cùng , cùng với... những khoái cảm đan xen đầy hỗn loạn.
Mộ Dung Trần... rốt cuộc gì với ?
Và... xem là gì?
Chỉ là để giải độc thôi ?
thở giao hòa, tứ chi quấn quýt, nàng bao giờ nghĩ rằng bản sẽ hiện diện mặt một , trong vòng tay đó, trong lòng đó... với một tư thái như .
Mộ Dung Trần, rốt cuộc gì?
Nàng khẽ mím môi.
Cơn run rẩy đêm qua khiến nàng nhận rằng, những gì nàng từng trải qua ở kiếp , tay Đỗ Thiếu Lang, chẳng qua chỉ là sự giày vò tàn nhẫn và cưỡng ép.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, đêm qua bên tai nàng, Mộ Dung Trần khẽ hỏi: "Thế nào? Thủ đoạn giáo dưỡng của Bổn Đốc, khiến nàng thấy khoái hoạt chăng?"
Khi , nàng chỉ thấy hổ đến mức thể cất lời, căng cứng tới cực điểm.
Chỉ thể nhắm mắt , ở trong vòng tay nở rộ từng đóa sen bỉ ngạn rực rỡ.
Chỉ nhớ cảm giác , đôi má Hoa Mộ Thanh kìm mà nóng bừng.
Nàng giật mạnh chăn, bật dậy.
Xuân Hà vội vàng bước lên: "Tiểu thư, dậy ạ? Hoàng Thượng sai đến truyền lời, rằng đêm qua khoẻ, hôm nay thể đến trường săn trễ một chút."
Hoa Mộ Thanh đáp lời Xuân Hà, chỉ rửa mặt súc miệng qua loa, ăn sáng mà vội vã vén rèm trướng, thẳng về phía lều của Mộ Dung Trần.
Quỷ Tam và Xuân Hà nối bước theo , liếc mắt , đều rõ rốt cuộc xảy chuyện gì, cho đến khi họ đến lều trại của Mộ Dung Trần.
Quỷ Nhị trông thấy Hoa Mộ Thanh, định lên tiếng chào thì... từ phía bên trong lều, chợt vọng tiếng chuyện giữa hai .
- "Đêm qua ngươi nhân cơ hội mà thu phục nàng luôn ? Ta cứ tưởng ngươi sẽ kiềm chế ."
Đó là giọng mang chút trêu chọc của Đỗ Thiếu Quân.
Mộ Dung Trần hừ nhẹ một tiếng, giọng lạnh lùng: "Chưa đến lúc."
Quỷ Nhị lập tức sững , đầu về phía Hoa Mộ Thanh.
Quả nhiên, vẻ giận dữ xen lẫn thẹn thùng của thiếu nữ phút chốc biến mất, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng như băng sương, tĩnh lặng về phía trong lều.
Quỷ Nhị khẽ nhíu mày, định lên tiếng nhắc nhở, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Hoa Mộ Thanh bất giác im lặng.
Xuân Hà và Quỷ Tam cũng liếc , sắc mặt cả hai đều trở nên nặng nề.
Lúc , Đỗ Thiếu Quân cất tiếng: "Dù kinh mạch của nàng thông suốt, nhưng cũng nền tảng nhất định. Độc tố trong ngươi cứ đè ép mãi thế cũng , ít cũng nên để nàng chịu đựng một phần cho ngươi."
Giọng Mộ Dung Trần vẫn nhàn nhạt: "Không vội."
Đỗ Thiếu Quân : "Không vội gì chứ? Thân thể vô tướng là thứ khó gặp. Ngươi vất vả lắm mới gặp một cô nương như , còn tự hao tổn nội lực để thông kinh mạch cho nàng, chẳng cũng vì nàng chịu công độc đó ? Còn do dự gì nữa?"
Mộ Dung Trần vẫn đáp.
Đỗ Thiếu Quân dường như chút bất lực: "Đừng với là... ngươi thực sự động lòng với nha đầu đó nhé?"
Quỷ Nhị âm thầm siết c.h.ặ.t t.a.y, Xuân Hà và Quỷ Tam đều nín thở.
Sau một thoáng im lặng, chỉ Mộ Dung Trần đáp một câu mơ hồ: "Nàng là thể vô tướng, khó tìm. Ta xảy bất kỳ sai sót nào. Cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi, kinh mạch của nàng sẽ khai thông."
Đỗ Thiếu Quân bật : "Cũng đúng, chẳng việc gì vội trong vài tháng. Ta mà, tâm tư của ngươi đặt mấy chuyện tình cảm nhi nữ cho . Dù thì ngươi..."
- Đã thấy .
Hai chuyện, rời khỏi lều.
Đột nhiên, giọng của Đỗ Thiếu Quân tắt lịm.
Mộ Dung Trần nhận thấy vẻ mặt khác thường của , chậm rãi đầu , thấy Hoa Mộ Thanh cách đó xa, chỉ vài chục bước.
Ánh mắt sâu thẳm của khẽ nheo , một tia sắc bén lóe lên.
Đỗ Thiếu Quân lắp bắp, giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật tiếng gượng gạo: "Ha… ha ha. Mộ Tần nương nương, đến đây từ lúc nào ?"
Hoa Mộ Thanh đáp lời, chỉ im lặng Mộ Dung Trần, ánh mắt chất chứa nhiều điều.
Gương mặt vốn xinh , kiều diễm, nay càng thêm phần dịu dàng, quyến rũ, lẽ do dư âm của đêm qua còn đọng .
Trong ánh sáng ban mai tinh khiết, nàng tựa như giọt sương mai lấp lánh, phản chiếu vẻ tuyệt mỹ nhất của thế gian.
Thế nhưng, dung nhan tuyệt thế giờ đây phủ một lớp sương lạnh mỏng manh, che giấu cảm xúc, chỉ còn sự băng giá và xa cách đến nao lòng.
Trong đôi mắt long lanh như chứa nước , dường như những mảnh băng mỏng đang rạn vỡ.
Đỗ Thiếu Quân bỗng cảm thấy bất an, một luồng khí lạnh từ gáy lan tỏa khắp sống lưng.
Hắn rụt cổ , lén lút liếc Mộ Dung Trần, dò xét phản ứng của .
Chỉ thấy vẫn lạnh lùng, trầm mặc, hề biểu lộ cảm xúc gì.
Đỗ Thiếu Quân cảm thấy thật thừa thãi, nhưng dám rời , chỉ đành khan thêm một tiếng, định mở miệng gì đó để phá vỡ bầu khí ngột ngạt .
Hoa Mộ Thanh cất tiếng, giọng đều đều, nặng nhẹ: "Là Mộ Thanh thất lễ, quấy rầy hai vị điện hạ trò chuyện. Mộ Thanh xin phép cáo lui."
Giọng cứng nhắc và lạnh lùng như một mũi dùi sắc nhọn, đ.â.m thẳng tim .
Đỗ Thiếu Quân gượng gạo, vội xua tay: "Không, …"
Hoa Mộ Thanh xoay , nhanh ch.óng bước nhanh rời khỏi khu săn b.ắ.n, nán thêm một giây nào.
Quỷ Tam và Xuân Hà liếc , vội vã đuổi theo nàng.
Quỷ Nhị "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, sám hối: "Thuộc hạ đáng c.h.ế.t, nhắc nhở chủ t.ử…"
Chưa kịp hết câu, áo choàng tím của Mộ Dung Trần tung bay, bóng biến mất theo hướng Hoa Mộ Thanh rời .
Đỗ Thiếu Quân khoanh tay, Quỷ Nhị với vẻ tiếc nuối: "Nhị , ngươi xem, chủ t.ử nhà ngươi khó khăn lắm mới tìm một "vật nhỏ" mắt, ngươi hỏng bét , ngươi , bây giờ? Nếu là ngươi, …"
Quỷ Nhị dậy, lạnh lùng Đỗ Thiếu Quân: "Nếu là thì ? Tuyên Vương điện hạ, nếu nhớ lầm, chính những lời của khi nãy khiến tiểu thư thấy, đúng ?"
“Ta…”
Đỗ Thiếu Quân nghẹn họng, rụt cổ : “Ta chợt nhớ còn chút việc, đây!”
Nói xong, vội vã rời như một làn khói, biến mất trong nháy mắt.
Quỷ Nhị nhíu mày, đuổi theo hướng Hoa Mộ Thanh , thì thấy Quỷ Tam và Xuân Hà trở .
Hắn vội hỏi: "Thế nào ? Tiểu thư ?"
Quỷ Tam liếc một cái, ánh mắt mấy thiện cảm.
Sắc mặt Xuân Hà cũng hơn là bao: "Điện hạ đuổi theo, đưa tiểu thư ."
Từ lâu, Xuân Hà còn gọi Mộ Dung Trần là "chủ t.ử" nữa. Trong lòng nàng dường như mặc định, Hoa Mộ Thanh mới là chủ t.ử thật sự của .
Quỷ Nhị mặt trầm xuống, : "Hôm nay là của , nếu vì mà giữa chủ t.ử và tiểu thư nảy sinh hiểu lầm thì…"
Xuân Hà bỗng lên tiếng, giọng đầy suy tư: "Điện hạ đối với tiểu thư, rốt cuộc là ý gì đây?"
Quỷ Nhị sững , trả lời , còn Quỷ Tam thì im lặng một lời.
Xuân Hà tiếp, như trút hết nỗi lòng: "Khi xưa điện hạ trúng độc, tiểu thư liều cả mạng sống để cứu ngài, chúng đều tận mắt chứng kiến. điện hạ đối với tiểu thư thì cứ nửa vời, gần mà như xa, thật khó hiểu."
Quỷ Nhị nhíu mày, cố gắng biện minh: "Tính cách của chủ t.ử, các đều rõ. theo thấy, ngài thực sự tình cảm với tiểu thư. Bằng … khi độc phát tác, chủ t.ử vẫn cố gắng bảo vệ tiểu thư, những bất chấp nguy hiểm, thậm chí chấp nhận để Đỗ Thiếu Lang nghi ngờ mà mặt bảo vệ nàng, đó là những việc mà chủ t.ử sẽ dễ dàng ."
Quỷ Tam cũng gật đầu, đồng tình: "Ta cũng nghĩ , chủ t.ử sợ là thật lòng với tiểu thư ."
Xuân Hà vẫn khỏi lo lắng: "Nếu thật sự lòng, cứ giấu diếm tiểu thư chuyện? Như hôm nay xảy hiểu lầm thế , đây?"
"Chẳng lẽ tiểu thư từng giấu diếm chuyện gì với chủ t.ử ?" Quỷ Nhị bất ngờ hỏi ngược , ánh mắt dò xét.
Xuân Hà thoáng khựng , nhớ đến những chuyện riêng tư mà Hoa Mộ Thanh giấu kín, c.ắ.n c.h.ặ.t môi, nên lời.
Quỷ Tam cả hai, với giọng trầm tư: "Sau khi Tống Hoàng Hậu qua đời, chủ t.ử vô cùng đau khổ, thậm chí cam tâm tình nguyện uống chén rượu độc mà Đỗ Thiếu Lang đưa, chỉ vì đó là loại độc do chính tay Tống Hoàng Hậu điều chế. tình cờ gặp tiểu thư, giải độc. Bao nhiêu chuyện đó, chúng đều thấy rõ. Ban đầu chúng cũng chỉ định để tiểu thư chia sẻ bớt gánh nặng trong lòng chủ t.ử. đến giờ , nếu điều đó khiến chủ t.ử càng thêm đau lòng, thì chẳng thà…”
Xuân Hà lập tức cắt ngang lời Quỷ Tam, giọng đầy cảnh giác: "Ngươi đừng hòng tổn thương tiểu thư!"
Quỷ Tam sững , chút ngạc nhiên: "Ta ý đó. Ý là, đau một còn hơn là cứ dằn vặt mãi. Nếu họ thực chất chỉ đang lợi dụng , thì cứ để mối quan hệ dừng ở đó, chấm dứt tại đây. Việc gì vướng yêu – hận – tình – thù, để đến cuối cùng ai thể gánh nổi, chỉ chuốc thêm đau khổ cho cả hai?"
Lời qua cũng là lý chút nào.
Xuân Hà khẽ nhíu mày, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng thêm gì nữa.
Quỷ Nhị thở dài, cố gắng xoa dịu bầu khí đang căng thẳng: “Mọi đừng cãi nữa, e rằng lúc chủ t.ử còn rõ lòng gì. Xuân Hà, ngươi tìm cơ hội thăm dò ý tứ của tiểu thư xem . Nếu tiểu thư tình ý với chủ t.ử, chúng cứ thuận theo tự nhiên mà tác thành. Còn nếu nàng vô tâm…”
Hắn hết câu, nhưng Xuân Hà hiểu rõ ý tứ ẩn chứa bên trong.
Nàng gật đầu, chấp nhận: “Ta hiểu , cứ để dò hỏi ý tứ của tiểu thư. Tóm , các ngươi tự ý hành động, gây tổn hại đến tiểu thư.”
Quỷ Nhị và Quỷ Tam đồng loạt gật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Xuân Hà.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Trần đang ôm Hoa Mộ Thanh, nhanh như cắt rời khỏi khu săn b.ắ.n.
Không ngờ, trong lòng đột nhiên vùng vẫy kịch liệt, dùng sức đẩy , suýt chút nữa khiến cả hai ngã nhào xuống đất.
Hắn đành bất đắc dĩ buông nàng xuống, đáp xuống một bìa rừng lá thu xào xạc, ngay bên ngoài khu săn b.ắ.n.
Hôm nay là ngày săn mùa thu, phần lớn tề tựu ở bãi săn từ sớm, nơi trở nên vắng vẻ, một bóng qua .
Hoa Mộ Thanh chạm đất vội vã xoay bỏ , nhưng Mộ Dung Trần nhanh tay hơn, chộp lấy tay nàng từ phía , ngăn nàng rời .
- “Buông tay .” Hoa Mộ Thanh lạnh lùng , hề đầu .
Mộ Dung Trần bờ vai nàng khẽ run lên, khẽ , giọng điệu trêu chọc: “Giận dỗi đến ?”
Hoa Mộ Thanh vẫn còn tâm trạng để , ngọn lửa giận phản bội trong lòng nàng bùng lên dữ dội, thiêu rụi lý trí.
Nàng phắt , đôi mắt rực lửa giận, thẳng Mộ Dung Trần: “Giận? Ta gì giận chứ? Điện hạ xem như một thứ công cụ để hóa giải công độc, thấy vinh dự, vui mừng, cảm kích mới !”
Rõ ràng là đang giận đến mức hai má phồng lên, đôi mắt thì mở to tròn xoe như mắt cá vàng, giận dỗi đến vô cùng đáng yêu.
Mộ Dung Trần thấy thì bật thành tiếng, vươn tay định véo má nàng trêu chọc.
- “Thật sự vui đến ?”
- “Chát!”
Bàn tay của Hoa Mộ Thanh hất mạnh .
- “Đừng chạm !” Hoa Mộ Thanh lùi hai bước, vẻ mặt đầy vẻ cảnh giác.
Mộ Dung Trần liếc mu bàn tay ửng đỏ, nhướng mày, tiếp, giọng đầy ẩn ý: “Xem vẫn là vui . Là vì là thể vô tướng nên mới giận đến như ?”
Hoa Mộ Thanh bỗng bật lạnh lùng, với ánh mắt chứa đầy thất vọng: “Thể vô tướng? Điện hạ, thể cho , phát hiện là thể vô tướng từ khi nào ?”
Mộ Dung Trần cong môi, thản nhiên đáp: “Ngay từ đầu tiên giúp nàng khai thông kinh mạch.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức trở nên u ám, tối sầm : “Vậy , điện hạ từ sớm rằng là thể vô tướng, thể giúp giải trừ công độc, đúng ?”
Lời đó mang chút hàm ý mơ hồ, nhưng quả thực cũng sai sự thật. Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, thừa nhận.
Sắc m.á.u mặt Hoa Mộ Thanh dần dần tan , trở nên trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố gượng nhạt: “Vậy… đó điện hạ tiếc tiêu hao nội lực giúp Mộ Thanh khai thông kinh mạch, cũng là vì thể giúp ngài giải độc, ?”
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, chút do dự, cũng gật đầu: “Không sai.”
Hoa Mộ Thanh cảm thấy tay chân lạnh toát, như đóng băng, tiếp tục hỏi, giọng run run: “Nói cách khác, mấy điện hạ liều cứu , cũng chỉ vì sợ gặp chuyện, đến lúc đó còn ai giúp ngài giải độc, đúng ?”
Hình như... hẳn là như .
khi Mộ Dung Trần thấy sự oán giận và đau đớn tột cùng trong ánh mắt nàng, dường như phần hiểu nổi, nên giải thích thế nào cho .
Hắn suy nghĩ một chút, , cố gắng xoa dịu nàng: “Quả thật... nàng gặp chuyện…”
Lời còn dứt, Hoa Mộ Thanh bỗng bật , tiếng đầy chua chát và mỉa mai, như x.é to.ạc cả gian tĩnh lặng.
Nàng nghiêng mặt , nữa, chỉ cố nén giọng run run mà nhanh, kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng : “Vậy , cái gọi là 'vô tướng chi thể' của Mộ Thanh cần gì để giúp điện hạ giải độc đây?”
Chuyện …
Nếu , chẳng nàng sẽ phát hiện bí mật động trời rằng là thái giám ?
ngẫm , lẽ cũng … chỉ là sẽ thấy mất một chút thú vị trong mối quan hệ .
Mộ Dung Trần còn đang định mở lời giải thích, thì bất chợt thấy một giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt nàng, rơi xuống gò má.
Hắn khẽ sững , tim chợt nhói lên, bất giác cau mày, vẻ mặt vui: “Nàng cái gì chứ?”
Hoa Mộ Thanh hung hăng lau những giọt nước mắt đang lăn dài mặt, giọng đầy vẻ chế giễu, cay đắng: “Khóc , phiền điện hạ bận tâm. Giờ thì Mộ Thanh cũng hiểu rõ bản 'quan trọng' với điện hạ . Về nhất định sẽ giữ gìn thể, tuyệt đối để thương hao tổn nữa. Đợi đến khi báo đại thù… thì xác của Mộ Thanh, điện hạ dùng để giải độc gì nữa, đều tùy ý !”
Lông mày Mộ Dung Trần càng nhíu c.h.ặ.t hơn, vẻ mặt khó chịu.
Lại Hoa Mộ Thanh tiếp, giọng đầy kiên quyết: “Vậy nên, điện hạ cần hao tâm tổn trí vì Mộ Thanh nữa. Thù của Mộ Thanh, sẽ tự báo. Từ nay về , sẽ—”
Những lời lạnh lùng và sắc bén còn kịp thốt hết Mộ Dung Trần chặn ... bằng một nụ hôn nồng nàn.
Đôi mắt Hoa Mộ Thanh đột ngột trợn to, sững sờ trong chốc lát, bất ngờ vùng vẫy kịch liệt, cố gắng thoát khỏi vòng tay . Rõ ràng chỉ là lợi dụng cái gọi là “vô tướng chi thể” của nàng, tại cứ luôn những chuyện mật như thế , khiến dễ dàng hiểu lầm?
Nàng thật sự tức giận đến tột độ, dồn hết sức lực đẩy mạnh Mộ Dung Trần , giơ tay lên, trút giận.
- “Chát!”
Đây là thứ hai Mộ Dung Trần Hoa Mộ Thanh tát thẳng mặt.
Hắn còn lạnh tà dị như , mà chỉ bình tĩnh đầu , thẳng Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh nhắm mắt , hít một thật sâu để lấy bình tĩnh, đó đẩy một nữa, bỏ chạy, ngoảnh đầu .
Mộ Dung Trần yên tại chỗ, nhúc nhích. Một lúc , mới chậm rãi đầu , khẽ chạm tay lên má đang nhức nhối, cảm nhận dư vị của cái tát .
Hắn thản nhiên cất tiếng gọi: “Quỷ Ngũ.”
Một bóng lập tức xuất hiện, quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, dám thẳng .
- “Đi điều tra xem, nha đầu đó rốt cuộc đang giở trò gì.”
Quỷ Ngũ lập tức cảm thấy đầu như phình to gấp đôi, nặng trĩu. Chủ t.ử ơi! Người còn hiểu nàng đang giận chuyện gì ?
Hắn hít sâu một , lấy hết can đảm khẽ, giọng run run: “Tiểu thư… e là… vì đau lòng nên mới như …”
Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức tối sầm , khuôn mặt vốn tà mị yêu mị giờ như biến thành gương mặt hung thần đáy biển m.á.u, lạnh lẽo và dữ tợn đến rợn . Quỷ Ngũ rùng một cái, suýt nữa quỳ sụp xuống vì sợ hãi.
- “Vậy thì.”
Giọng lạnh như băng, như đóng băng cả gian: “Hãy điều tra cho rõ, rốt cuộc vì nàng .”
Khóe miệng Quỷ Ngũ co giật liên hồi, thầm kêu khổ trong lòng. Ngài bảo điều tra cái thế nào đây?!
Rõ ràng là một thông minh như yêu quái, mưu sâu kế hiểm đến đáng sợ, tại hiểu chút tâm tư đơn giản mà ai cũng của Hoa Mộ Thanh chứ!
Ôi trời ơi, đúng là mệt đến bỏ mạng mà...