Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 264: Mưu Kế Trong Đêm

Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:21:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt, đều hiểu rõ một điều — Hoa Mộ Thanh, thật sự Đỗ Thiếu Lang sủng ái hết mực !

Đến cả thế của nàng , cũng màng tới, đủ để thấy yêu nàng đến mức nào!

Lẽ nào sự sủng ái độc nhất vô nhị của Hoa Như Nguyệt... thật sự sắp chấm dứt như thế ?

Trong chốc lát, ánh mắt của đám đồng loạt đổ dồn về phía Hoa Như Nguyệt, vẫn giữ một dáng vẻ đoan trang, dịu dàng, quý phái, nở một nụ thản nhiên đầy tự tin.

Chỉ Mộ Dung Trần là ánh mắt rơi bàn tay của Đỗ Thiếu Lang đang nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, đôi mắt khẽ nheo đầy vẻ nguy hiểm.

Trong lòng Mộc Đồ thấp thỏm yên, vội vàng kéo Mộc Đóa cúi hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn Hoàng Thượng khoan dung lượng thứ. Thần nhất định sẽ dạy dỗ con bé cẩn thận, để nó dễ dàng tin những lời đồn bậy bạ nữa."

Mộc Đóa vẫn cam lòng, trừng mắt Hoa Mộ Thanh, về phía Đỗ Thiếu Lang, to: "Vậy Hoàng Thượng, nếu ngày mai tại đại hội săn mùa thu, thần nữ giành hạng nhất, nhất định đồng ý với thỉnh cầu của thần nữ đấy nhé!"

Thật sự là tranh giành để hầu hạ Đỗ Thiếu Lang!

Lần Đỗ Thiếu Lang từ chối lời cầu xin của ái nữ một thủ lĩnh phiên bang, giờ nếu từ chối thêm một nữa, e là tiện chút nào.

, mỉm gật đầu: "Nếu nàng thật sự giành hạng nhất, trẫm sẽ cân nhắc lời thỉnh cầu của nàng."

Mộc Đóa lập tức vui mừng trở , còn đắc ý liếc Hoa Mộ Thanh một cái đầy vẻ thách thức.

Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy buồn cho sự ngây ngốc của nàng .

Lúc , Hoa Như Nguyệt rót cho Đỗ Thiếu Lang một ly rượu, đưa tay đón lấy, Hoa Mộ Thanh liền thuận thế thu tay , tránh .

Khóe mắt nàng thoáng thấy ánh mắt đầy cảnh giác và thiện ý của Mộ Dung Trần, liền âm thầm siết c.h.ặ.t các ngón tay.

Khi đại hội đua ngựa kết thúc thì trời cũng chạng vạng tối.

Lửa trại nhóm lên, Đỗ Thiếu Lang vẻ tiêu sái ung dung, cùng các tướng lĩnh, võ quan và cả Mộc Đồ bên lửa trại uống rượu ăn thịt, chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt.

Đám nữ quyến thì ai nấy cũng trở về lều trại nghỉ ngơi.

Lều của Hoa Mộ Thanh cách lều của Đỗ Thiếu Lang xa, Xuân Hà sớm dọn dẹp gọn gàng tươm tất thứ bên trong.

Sau khi nàng rửa mặt chải tóc xong, liền lên giường nghỉ sớm.

Bên ngoài lều, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân tuần tra từ xa của thị vệ Ngự Lâm Quân.

Xuân Hà đặt chiếc đèn nhỏ bên đầu giường, khẽ : "Đêm nay Quỷ Tam sẽ canh gác ở ngoài lều, tiểu thư cần lo lắng gì cả. Cửu Thiên Tuế điện hạ cũng ở xa nơi , hơn nữa còn Quỷ Vệ luôn âm thầm dõi theo xung quanh. Tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe."

Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ , xoa nhẹ huyệt thái dương lắc đầu: "Bảo Quỷ Tam cần canh đêm nay. Lại với Cửu Thiên Tuế một tiếng, đêm nay đừng ngủ vội. Chút nữa thôi, sẽ một màn kịch đáng để xem đấy."

Xuân Hà ngẩn , hiểu chuyện gì đang xảy .

Sau đó nàng liền thấy Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi nhạt, nhưng trong đôi mắt ánh lên một tia lạnh lẽo băng giá đến đáng sợ.

Chỉ cần như liền ngay, nàng một kế sách gì đó thâm sâu .

Gật đầu một cái, Xuân Hà lập tức lui xuống theo lời nàng.

Ước chừng một canh giờ , trong lều của Hoa Mộ Thanh, vài bóng lặng lẽ xuất hiện, một tiếng động nào.

Hoa Mộ Thanh đang tựa nghiêng bên gối, bất chợt mở mắt , liền một cánh tay ôm lấy vai đầy thiết. Giọng Dao Cơ mật mà đầy phấn khích thì thào bên tai nàng: "Ôi chao, Huyết Hoàng tiểu thư của ơi, thì nghỉ ngơi thoải mái thế , còn tụi thì lén la lén lút, né tránh bao nhiêu ánh mắt rình rập mới len lỏi đây đó nha."

Hoa Mộ Thanh khẽ , ánh mắt chuyển qua Bàng Mạn.

Nàng vẫn quen đeo mạng che mặt để che giấu phận, thấy Hoa Mộ Thanh liền bước tới, : "Quả đúng như nàng đoán , Hoa Như Nguyệt đêm nay lén lút gặp Lâm Vũ Kiệt."

Đỗ Liên Khê bên cạnh tiếp lời: "Ta âm thầm bám theo ông , và phát hiện ông bố trí sẵn . Ước chừng thêm một canh giờ nữa thôi là chúng sẽ mò tới chỗ nàng."

Dao Cơ lập tức bĩu môi, nhăn mặt khó chịu: "Thật là, đám chỉ dùng mấy cái thủ đoạn dơ bẩn như chứ!"

Hoa Mộ Thanh mỉm , lắc đầu: "Hoa Như Nguyệt bại danh liệt, thì dùng chiêu là tiện lợi nhất ."

Nói nàng sang Dao Cơ tiếp: " đúng như nàng , mấy cái trò mà cứ nhắm mãi, thì cũng thật là ngán ngẩm đến tận cổ."

Dao Cơ nhún vai, bĩu môi: "Chứ còn gì nữa, chẳng tí mới mẻ nào hết cả."

Lập tức Đỗ Liên Khê nhéo cho một cái, Dao Cơ trừng mắt: "Sao? Ta sai chứ!"

Bàng Mạn cũng liếc nàng một cái đầy trách cứ.

Dao Cơ mấp máy môi cãi , cuối cùng hậm hực hừ một tiếng im lặng chịu thua.

Đỗ Liên Khê chỉ bất lực lắc đầu với sự trẻ con của Dao Cơ.

Hoa Mộ Thanh bật khẽ, vỗ nhẹ lên cánh tay nhéo đến tức giận của Dao Cơ, sang với Bàng Mạn: "Lần Lâm Vũ Kiệt giăng bẫy , ngược là một chuyện cho chúng đấy."

"Gì cơ?"

Dao Cơ tròn mắt ngạc nhiên: "Nàng sốt chứ?"

Lần đến lượt Hoa Mộ Thanh nhéo nàng một cái yêu: "Ý là, tên Lâm Vũ Kiệt dã tâm tạo phản, vốn nghi ngờ ông sẽ phá hoại giang sơn mà Tống Hoàng Hậu một lòng gìn giữ, bảo vệ. Cho nên định mượn dịp để tay trừ khử ông . Nay ông tay , thì chỉ cần thuận theo mưu kế của ông , chúng cần mất công sắp đặt thêm bất cứ điều gì nữa."

Lúc Dao Cơ mới hiểu chuyện, chu môi xoa xoa cánh tay nhéo đau của .

Đỗ Liên Khê sâu mắt Hoa Mộ Thanh dò hỏi: "Ông dã tâm lớn đến ? Chẳng lẽ... ông định tạo phản thật?"

Bàng Mạn cũng lên tiếng: "Ta từng phụ nhắc qua về , ông mang lòng lang thú, dã tâm lớn. Chỉ là... phía Sơn Tây hiện giờ thể tìm ai thích hợp để thế ông . Nếu chúng tùy tiện trừ khử ông , chỉ sợ các tướng lĩnh ở bên đó..."

Hoa Mộ Thanh mỉm trấn an, đáp: "Ta bàn bạc xong xuôi chuyện với Cửu Thiên Tuế , chúng sớm thích hợp để vị trí đó, chuyện các ngươi cần bận tâm lo lắng ."

Hoa Mộ Thanh , Bàng Mạn cũng còn nghi ngờ gì thêm nữa.

Đỗ Liên Khê suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: "Vậy nàng bọn những gì?"

Hoa Mộ Thanh còn kịp trả lời câu hỏi, thì Dao Cơ đột nhiên hỏi chen : "Huyết Hoàng, nàng với Cửu Thiên Tuế... hai thật sự chỉ là bình thường thôi ?"

Hôm nay ở bãi đua ngựa, nàng tận mắt thấy cách Mộ Dung Trần mặt bảo vệ Hoa Mộ Thanh, thế nào cũng chẳng giống bình thường chút nào!

Thật nếu là khác thì cũng chẳng gì đáng nghi cả, nhưng Dao Cơ từng sống nhiều năm trong cái nơi ngập tràn dối trá và lợi dụng lẫn giữa nam nữ, ánh mắt của nàng từ lâu trở nên sắc bén như lưỡi d.a.o.

Chỉ cần một cái thôi, là ngay mối quan hệ giữa hai đó là thật lòng giả tạo.

Chiều nay, khi nàng quan sát Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh, thì cảm giác rõ ràng hề giống quan hệ lợi dụng qua chút nào cả!

Hoa Mộ Thanh khựng trong giây lát, đó mỉm đáp bằng một câu hỏi khác: "Bọn vốn dĩ , nàng hỏi một câu như thế?"

Dao Cơ ngẩn ngạc nhiên, nghĩ một lát tự thấy buồn cho chính , đúng thật, họ vốn dĩ chẳng gì cả, hỏi một câu vô lý đến thế cơ chứ?

Nàng bật "hì hì" một tiếng, gật đầu ngu ngơ: "Phải ha, đúng là hồ đồ quá mà."

Nói xong, cảm thấy dường như... vẫn còn điều gì đó trong lòng nàng.

Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm , đoạn sang, giọng điệu đầy ý tứ: "Lâm Vũ Kiệt là một tên háo sắc tiếng, hơn nữa... còn một sở thích đặc biệt..."

Điều Hoa Mộ Thanh ngờ nhất là Đỗ Thiếu Lang, dù luôn tỏ thù địch với Lâm Vũ Kiệt, nhưng thực tâm từng nảy sinh ý định g.i.ế.c .

Chính thứ mê hương kỳ quái mà nàng dùng mới là nguyên nhân đẩy chuyện quá xa, khiến Đỗ Thiếu Lang chìm một ảo cảnh nhục nhã tột cùng.

Trong giấc mơ đó, một vị quân vương uy nghiêm như Đỗ Thiếu Lang trở thành trò hề, một kẻ dâm loạn như Lâm Vũ Kiệt sỉ nhục và trêu đùa một cách đê tiện!

Với bản tính kiêu ngạo và tự tôn cao ngút trời, Đỗ Thiếu Lang thể nuốt trôi cục tức ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-264-muu-ke-trong-dem.html.]

Hoa Mộ Thanh tin thể nhẫn nhịn !

Cho dù tất cả chỉ là giả dối, chỉ là một màn kịch vụng về, nhưng chỉ cần một chút dấu vết nào đó, Đỗ Thiếu Lang nhất định sẽ tha cho Lâm Vũ Kiệt!

Huống chi—

Hắn vốn chỉ chờ một cái cớ để trừng trị Lâm Vũ Kiệt mà thôi.

Hoa Mộ Thanh, với kinh nghiệm nhiều năm ở bên cạnh Đỗ Thiếu Lang từ kiếp , hiểu rõ tâm tư như lòng bàn tay!

, dù kế hoạch đêm nay dựng lên quá gấp gáp, sơ hở chồng chất, thậm chí dễ dàng khác phát hiện những điểm bất thường, chỉ cần Đỗ Thiếu Lang chịu khó điều tra, nhất định sẽ nhận Lâm Vũ Kiệt hãm hại.

Hoa Mộ Thanh tin chắc rằng sẽ !

Lâm Vũ Kiệt, nhất định c.h.ế.t.

Lúc , Hoa Mộ Thanh bên rìa lều, ánh mắt lạnh lẽo và bình thản hướng về phía lều chính của Đỗ Thiếu Lang.

Xuân Hà bên cạnh, lo lắng nhỏ: "Tiểu thư, đừng ngoài gió lâu quá, kẻo cảm lạnh."

Hoa Mộ Thanh thu ánh mắt, khẽ gật đầu: "Ừ... Á!"

Vai nàng chợt nhói đau.

Xuân Hà vội hỏi: "Tiểu thư ạ?"

Hoa Mộ Thanh cúi đầu , cơn đau cũng nhanh ch.óng tan biến, cứ như chỉ là ảo giác.

Nàng cũng để tâm lắm, lắc đầu: "Không , chắc là trật khớp nhẹ thôi. Nghỉ ngơi , đêm nay còn chuyện gì liên quan đến chúng nữa ."

Xuân Hà gật đầu, đỡ Hoa Mộ Thanh về giường, cẩn thận giúp nàng xuống.

Trong lều chính.

Mộ Dung Trần lười biếng dựa bàn, chống cằm, vẻ mặt đầy hứng thú Lâm Vũ Kiệt đang trói c.h.ặ.t quẳng đất.

Lâm Vũ Kiệt quần áo xộc xệch, hình béo ị run rẩy từng hồi, mặt đỏ bừng vì hổ và nhục nhã.

Sau lưng , hai thiếu niên khôi ngô cũng trong tình trạng mảnh vải che .

Chỉ là hai , đầy những vết bầm tím và những dấu vết khó .

Cả hai quỳ đất, run lẩy bẩy.

"Chậc chậc."

Mộ Dung Trần bĩu môi, giọng điệu chế giễu: "Thì Lâm Tướng quân sở thích đặc biệt như ? Không phân biệt nam nữ? Hay là chỉ thích loại thôi?"

Hắn phớt lờ vẻ mặt u ám như bầu trời giông bão của Đỗ Thiếu Lang ghế chủ tọa!

Lâm Vũ Kiệt cố gắng dậy, liếc Đỗ Thiếu Lang, nặn một nụ lấy lòng: "Chỉ là uống nhiều, kiềm chế . Xin bệ hạ tha tội. Thần... thần chỉ là đùa vui một chút thôi, tuyệt đối chuyện cưỡng ép phạm pháp gì. Hai ... đều là mang từ kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành đến, con cháu nhà lành gì."

Không con cháu nhà lành?!

Câu vô tình buông khiến hai thiếu niên càng cúi gằm mặt xuống.

Có lẽ quen với việc khinh rẻ, họ hề phản kháng, chỉ im lặng cam chịu, nhưng khuôn mặt Đỗ Thiếu Lang đen như than!

Lời của Lâm Vũ Kiệt suýt chút nữa thiêu rụi lý trí cuối cùng của !

Không con cháu nhà lành?!

Vậy chẳng đang ngầm so sánh việc đùa giỡn với trong lúc say rượu chẳng khác nào xem thiên t.ử như một món đồ chơi rẻ tiền, bẩn thỉu, ô uế ?!

lúc đó, ánh mắt của Mộ Dung Trần, khi khuôn mặt đang méo mó vì giận dữ của Đỗ Thiếu Lang, càng thêm thích thú, cợt: "Ồ? Lâm Tướng quân đúng là gân cốt còn dẻo dai ha! Đến cả săn mùa thu cũng quên 'săn' thêm chút sắc ? Tinh lực như , Bổn Đốc cũng bội phục đấy!"

Lâm Vũ Kiệt bốn chữ "gân cốt còn dẻo dai" mà tai như ù , vô cùng ch.ói tai.

trong tình cảnh , ông nào dám càn mặt Đỗ Thiếu Lang, đành gượng vài tiếng, ngập ngừng : "Ta... chỉ là vui một chút thôi. Hôm nay là , nên mang loại như đến trường săn. Mong bệ hạ lượng thứ, thần xin nghiêm túc rút kinh nghiệm, tuyệt đối ."

Lần ?!

Mộ Dung Trần liếc Đỗ Thiếu Lang, thấy thở phì phò, rõ ràng là đang cố nén cơn giận.

Tốt lắm!

Ngươi còn nhịn ? Vậy thêm cho ngươi chút lửa!

Thế là , hai thiếu niên châm chọc: "Bổn Đốc thấy hai thiếu niên , tuy chút thiếu mềm mại, nhưng toát lên vẻ tuấn, dáng nam nhi. Lâm Tướng quân thì thích kiểu như ? Nhìn kỹ , hình như... giống ai đó mà Bổn Đốc từng gặp thì ..."

Lâm Vũ Kiệt ngớ .

Lúc nãy Lâm Vũ Kiệt chỉ mải mê hoan lạc, thực sự để tâm đến dung mạo của hai tiểu quan , chỉ cảm thấy thể bọn họ mềm mại dễ chịu, đùa bỡn thoải mái.

Đang lúc cao hứng nhất thì Long Vệ đột ngột xông , khiến hoảng sợ đến hồn vía lên mây.

Ngay đó, bịt miệng và áp giải đến mặt Đỗ Thiếu Lang.

Giờ Mộ Dung Trần , mới nghi hoặc đầu ...

Từ phía , một tiếng động lớn "rầm" vang lên, chấn động cả gian.

Âm thanh kinh động khiến hai thiếu niên run rẩy, đồng loạt dập đầu lia lịa, cầu xin tha mạng.

Lâm Vũ Kiệt vẫn hiểu chuyện gì đang xảy , còn Mộ Dung Trần thì khẽ nhếch mép, thầm đầy ẩn ý.

"Vô lễ!"

Đỗ Thiếu Lang giận dữ quát lớn, giọng vang vọng khắp lều!

Nhìn hai thiếu niên đang quỳ lạy van xin đất, trong ánh mắt của họ thoáng hiện lên những đường nét quen thuộc, giống hệt !

Vẻ mặt khúm núm, cầu xin khiến khỏi nhớ những năm tháng tủi nhục, khi nơi nương tựa, chỉ thể nhẫn nhục van xin Tống gia giúp đỡ.

Không chỉ là cơn giận vì sự sỉ nhục trong cơn mộng mị , mà cả nỗi hổ thẹn chôn sâu trong quá khứ cũng trào dâng, bùng nổ!

Hắn tức giận đến tột độ!

Bất ngờ hất tung chiếc bàn mặt, sải bước đến mặt Lâm Vũ Kiệt, vung chân đá mạnh n.g.ự.c !

"Á!!"

Lâm Vũ Kiệt hét t.h.ả.m một tiếng, khí huyết đảo lộn, suýt nữa tắt thở.

Khó khăn lắm mới gắng gượng dậy, gân cổ, trừng mắt giận dữ Đỗ Thiếu Lang: "Bệ hạ! Thần chỉ là đùa vui với hai tiểu quan, cần gì nổi giận đến ! Thần phục!"

"Không phục?!"

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lang bỗng trở nên u ám, tàn nhẫn, một vẻ mặt mà từng để lộ mặt bất kỳ ai: "Trẫm là thiên t.ử, còn ngươi chỉ là con ch.ó của trẫm! Trẫm đ.á.n.h g.i.ế.c, ngươi cũng tư cách một câu phục!"

"Ngươi...!"

Lâm Vũ Kiệt chợt nhận , đêm nay lẽ thực sự gặp đại họa .

Hắn vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi dây trói, hét lớn: "Ngươi là hoàng đế, chuyên quyền độc đoán, hành xử hồ đồ vô lý! Chính ngươi còn mang theo hai phi tần theo, cho vui chơi tìm chút thú vui ? Thật nực ! Đỗ Thiếu Lang, với loại hoàng đế như ngươi, ai còn dám tận trung nữa chứ?!"

 

Loading...