Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 261: Lấy Mạng Hắn

Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:20:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Mộ Thanh suy nghĩ nhiều đến , chỉ nhàn nhạt đáp: "Chẳng tự dâng đến tận cửa ?"

Mộ Dung Trần sớm đoán , khẽ : "Ý nàng là Mộc Đóa?"

Hoa Mộ Thanh gật đầu, đáp lời: "Ta vốn dĩ chẳng ân oán gì với nàng , thế mà nàng một mực đoạt mạng , mở miệng là bôi nhọ thanh danh . Chắc chắn chỉ một nguyên nhân duy nhất, là nàng chiếm đoạt Đỗ Thiếu Lang."

Mộ Dung Trần gật đầu tán đồng: "Không sai." Hắn tiếp lời: "Thủ lĩnh của Kim tộc tên là Mộc Đồ, ban đầu định gả nàng cho một đàn ông trong tộc, nhưng nàng nhất quyết chịu, còn lớn tiếng tuyên bố rằng trở thành Hoàng Hậu của triều Đại Lý. Hừ, thật là khẩu khí nhỏ!"

Hoa Mộ Thanh đối với cái danh vị Hoàng Hậu chẳng hề chút hứng thú nào, nàng chỉ gật đầu cho lệ, thần sắc lơ đãng, mấy để tâm.

Mộ Dung Trần thấy nàng vẻ đang mang tâm sự, cũng hỏi nhiều, chỉ : "Lần thu săn , Bổn Đốc một nhiệm vụ quan trọng giao cho nàng."

Hoa Mộ Thanh cũng hề tỏ ngạc nhiên: "Vâng, cần gì?"

Mộ Dung Trần vẻ điềm tĩnh của nàng, khẽ mỉm : "Hãy lấy mạng Lâm Vũ Kiệt cho Bổn Đốc."

Lần thì Hoa Mộ Thanh thực sự kinh ngạc, nàng phắt sang Mộ Dung Trần: "Nếu c.h.ế.t... thì phía Sơn Tây chẳng sẽ..." Dù thì Lâm Vũ Kiệt hiện tại đang là tướng trấn thủ Sơn Tây, nắm giữ binh quyền quan trọng.

lời còn dứt, nàng cau mày suy nghĩ: "Điện hạ thế ?"

Mộ Dung Trần gương mặt nàng đang trầm ngâm, trong ánh mắt hiện rõ vẻ kiên nghị cùng sự lo lắng cho bờ cõi của triều Đại Lý.

Vẻ mặt nghiêm túc , trong khoảnh khắc, khiến suýt nữa ngỡ rằng nữ nhân mà từng sống mặt một nữa.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì nữ nhân mặt khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy như mực in rõ bóng hình của .

Hắn khựng một chút : "Vậy... Tưởng Hách Đình thì ?"

Phụ của Tưởng Vi, vị Đại tướng phiêu kỵ Tưởng Hách Đình tài ba?

Năng lực của Tưởng Hách Đình, Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, nàng cũng vô cùng tin tưởng nhân phẩm và đạo đức của ông, nếu chẳng nhiều mặt bảo vệ Tưởng Vi trong cung như .

Chỉ là, khi Đỗ Thiếu Lang lên ngôi, đối với những thuộc hạ cũ từng theo nàng, chỉ phong cho những danh hiệu hão huyền, chứ từng trao cho họ thực quyền.

Sau khi gia tộc Tống thị tiêu diệt, những càng điều những nơi xa xôi ai ngó ngàng đến.

, đây Hoa Mộ Thanh từng hoài nghi, liệu việc Tưởng Vi cung là do Đỗ Thiếu Lang dùng nàng để kiềm chế Tưởng Hách Đình .

Giờ Mộ Dung Trần ý định để Tưởng Hách Đình thế tướng trấn thủ Sơn Tây, nàng khỏi sinh lòng nghi ngờ.

"Đỗ Thiếu Lang sẽ đồng ý ?"

Mộ Dung Trần nàng thật sâu, chỉ qua một câu , nhận nàng hiểu rõ những điểm then chốt mắt.

Hắn khẽ , : "Bổn Đốc tự nhiên cách để khiến đồng ý."

Nghe , Hoa Mộ Thanh cũng hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu: "Ừ, hiểu . Vậy là lấy mạng Lâm Vũ Kiệt, đúng ?"

Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần vẫn dừng nàng: "Nàng hỏi vì ?"

Hoa Mộ Thanh bình thản lắc đầu: "Có lý do thì gì khác biệt . Điện hạ với Mộ Thanh, ắt hẳn lý do thể . Mộ Thanh chỉ cần việc nên ."

Câu , hiểu mang theo một chút xa cách và lạnh nhạt.

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, đó ánh mắt dõi theo dòng suối mặt đang lặng lẽ trôi, những chiếc lá rụng lững lờ trôi mặt nước dần dần cuốn xa.

Hắn chậm rãi : "Tên đó cấu kết với ngoại tộc, còn từng lén lút gặp Hoa Như Nguyệt vài ."

Hoa Mộ Thanh thầm kinh ngạc: "Cấu kết với ngoại tộc thì đúng là chuyện thể . ... Hoa Như Nguyệt chủ động gặp , là vì lý do gì? Chẳng lẽ là do... Trữ Hậu Lục ngấm ngầm lệnh?"

Trước nay, Mộ Dung Trần chỉ xem Hoa Mộ Thanh như cái bóng của Tống Hoàng Hậu, chỉ bắt chước vài cử chỉ, những thói quen quen thuộc. Hắn từng nghĩ, ở những vấn đề lớn lao liên quan đến chính sự, nàng trực giác nhạy bén và tầm sâu sắc đến như .

Hắn ngạc nhiên, liếc mắt nàng : "Hoa Như Nguyệt... đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng ."

Nghe đến đây, sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức đổi.

Nàng khựng một chút, bật lạnh lùng đầy châm biếm: "Gan cũng lớn thật đấy. Không xem bản đủ khả năng , cái ghế đó, liệu nàng thể nuốt trôi . Hừ."

Tiếng lạnh , mang theo sự khinh miệt tột cùng.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi: "Vậy nàng định thế nào?"

Hoa Mộ Thanh thật lòng ngờ Hoa Như Nguyệt tham vọng lớn đến , nàng trầm ngâm suy nghĩ : "Cứ chờ xem. Khi Lâm Vũ Kiệt ngã xuống, ả nhất định sẽ phát điên. Đến lúc đó, chỉ cần đợi ả tay, sẽ khiến ả đường về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-261-lay-mang-han.html.]

Mộ Dung Trần gật đầu: "Nàng nắm chắc trong lòng là . chuyện của Hoa Như Nguyệt, cứ để sang đầu năm hãy xử lý."

"Hửm?"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt nhói lên, đột nhiên nhớ một sự thật, chính Mộ Dung Trần là đưa Hoa Như Nguyệt cung.

Lý trí thì rõ ràng, nhưng nàng vẫn kìm lòng mà hỏi một câu: "Sao ? Điện hạ nỡ ?"

Chính nàng cũng nhận trong giọng của mang theo một chút ghen tuông khó chịu.

Mộ Dung Trần nhướng mày nàng: "Không nỡ ?"

Hoa Mộ Thanh thấy giả vờ hồ đồ, trong lòng càng thêm khó chịu, liền lạnh nhạt : "Hoàng Quý phi nương nương là do điện hạ đích đưa cung năm xưa. Cuối cùng ép c.h.ế.t Tống Hoàng Hậu, thể , Hoàng Quý phi nương nương cũng góp một phần nhỏ. Điện hạ chẳng là vì nỡ xa đó..."

Chưa dứt lời nàng Mộ Dung Trần bật khe khẽ.

Hoa Mộ Thanh khỏi nhíu mày: "Ta điều gì buồn ?"

Lúc nàng thấy Mộ Dung Trần tuy đang , nhưng vẻ mặt âm trầm, lạnh lẽo đến rợn .

Trong lòng nàng càng thêm khó hiểu, đó tựa như thì thầm: "Đưa Hoa Như Nguyệt cung, là chuyện đúng đắn nhất... cũng là sai lầm lớn nhất mà Bổn Đốc từng ."

"Hả?" Hoa Mộ Thanh mơ hồ, hiểu ý .

Lại Mộ Dung Trần tiếp: "Sau kỳ thu săn , Bổn Đốc Giang Nam một chuyến."

"Gì cơ?"

Hoa Mộ Thanh còn kịp phản ứng với việc bỗng nhiên đổi chủ đề, nhưng sực nhớ , đây từng , cuối năm nay Mộ Dung Trần sẽ một chuyến dài ngày tới Giang Nam.

"Điện hạ bao lâu?" Nàng vô thức hỏi tiếp.

Mộ Dung Trần nàng, tất nhiên bỏ qua những cảm xúc mơ hồ trong ánh mắt nàng.

Chỉ là những cảm xúc quá nhạt nhòa, mơ hồ đến nỗi thể đoán rõ.

Hắn cũng suy nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đầu đông sẽ , lẽ đến hết năm mới về."

"Lâu ?" Hoa Mộ Thanh chau mày.

Mộ Dung Trần bất chợt giễu cợt: "Sao , nỡ để Bổn Đốc rời ?"

Trái tim Hoa Mộ Thanh chợt run lên, như một tia sét đ.á.n.h thẳng xuống!

Cái cảm giác trống rỗng, luyến tiếc ... là thế nào?

Tại nàng ... Mộ Dung Trần rời ? Điều thật khó hiểu!

Nàng vội mặt , cố tỏ vẻ quan tâm: "Đâu ! Điện hạ , liên quan gì đến chứ."

Mộ Dung Trần nàng chăm chú, một lúc mới khẽ mỉm : "Ừ, . Bổn Đốc ở đây, nàng tự bảo trọng. Về phần những Quỷ Vệ còn trong Ty Lễ Giám, nàng thể tùy ý điều động theo ý ."

"Vâng."

Hoa Mộ Thanh gật đầu đáp lời, bãi cỏ mặt chuyển sang màu vàng úa, còn chút cảm giác vui vẻ nào như lúc ban đầu nữa.

Tâm trạng nàng cũng trùng xuống, lạnh lẽo và đắng chát như tiết trời thu đang dần tàn úa. Mọi thứ đều gợi lên một nỗi buồn man mác.

Người nam nhân bên cạnh, vẫn vương vấn chút hương lạnh nhàn nhạt, vấn vương tan .

Thế nhưng nàng sang , quan tâm đến , và cũng bận lòng vì thêm nữa.

Nàng thừa nhận một điều rằng...

Thật sự, bản nàng... hề chia xa với .

Tại như chứ? Điều gì khiến nàng suy nghĩ ?

Nàng khẽ siết c.h.ặ.t những ngón tay .

Dù là vì bất cứ lý do gì nữa, nàng cũng thể nghĩ thêm về chuyện nữa .

Bởi vì giữa nàng và tuyệt đối thể bất cứ điều gì. Hoàn thể!

 

Loading...