Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 260: Cú Tát Trời Giáng

Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:20:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nỗi đau từ cú giẫm của vó ngựa như dự đoán... hề xảy .

Tiểu Trác T.ử mở mắt , liền thấy giữa trung, một bóng áo choàng tím xoay tròn như một đóa yêu liên, bên trong là một nhụy hoa mềm mại mảnh mai bao bọc.

Theo gió mà lượn xuống, lơ lửng mấy vòng, đáp nhẹ xuống lưng một con ngựa đen trán trắng, vóc dáng vô cùng xuất chúng.

Tiểu Trác T.ử thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn kịp kinh ngạc... thì liền thấy từ lưng ngựa đen , tay áo rộng màu tím bất ngờ hất về phía như mây cuộn.

Rõ ràng là mềm mại phiêu diêu, mang theo một luồng cuồng phong mãnh liệt như lật sông dời biển, x.é to.ạc khí, lao tới như d.a.o bén!

Hắn hoảng sợ vội giơ tay lên chắn.

Không ngờ cơn cuồng phong như linh khí, lướt qua , chia hai luồng...

Đâm thẳng về phía !

"Á!"

"A!!"

Hai tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên.

Tiểu Trác T.ử đầu .

Chỉ thấy Lâm Vũ Kiệt đ.á.n.h bật lùi mấy bước, khóe miệng rỉ m.á.u.

Con ngựa đỏ thẫm suýt chút nữa giẫm lên Hoa Mộ Thanh cũng chưởng phong đ.á.n.h trúng, ngã lăn đất!

Người nữ nhân mặc trang phục cưỡi ngựa đỏ rực mang phong cách dân tộc, từ ngựa ngã lăn xuống, t.h.ả.m hại kêu gào!

Nàng lập tức vùng dậy, phủi vội lớp bụi đất bám đầy , giận dữ hét lớn về phía kẻ đang ngạo nghễ lưng ngựa đen: "Ngươi là ai? Dám vô lễ với bản cách cách, còn mau quỳ xuống cho !"

Mộ Dung Trần lưng ngựa, khóe môi vẽ lên một nụ lạnh lùng đầy chế giễu, cúi đầu, ánh mắt lướt qua Hoa Mộ Thanh đang khẽ nhíu mày trong lòng.

Rồi ánh mắt chuyển sang cô gái dân tộc mặc bộ y phục đỏ rực, giọng điệu khinh miệt đến tận cùng: "Ngươi là thứ gì, mà dám lệnh cho Bổn Đốc quỳ mặt ngươi?"

Cô nương áo đỏ ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, chút khách khí đáp trả: "A mã của là thủ lĩnh Kim tộc, là con gái út của , cách cách Mộc Đóa của Kim tộc cao quý! A mã là nghĩa kết nghĩa của hoàng đế các ngươi, ngươi vô lễ với chẳng khác nào vô lễ với hoàng đế! Mau xuống ngựa, dập đầu xin ngay!"

"Hừ."

Mộ Dung Trần chỉ đáp bằng một tiếng khinh miệt.

Sự thờ ơ và mỉa mai lộ liễu khiến khuôn mặt của kẻ tự xưng là Mộc Đóa đỏ bừng vì giận dữ!

Nàng vung mạnh chiếc roi da trong tay, chỉ thẳng mặt Mộ Dung Trần: "Ngươi là cái thá gì mà dám ngông cuồng đến thế!"

Mộ Dung Trần nhướng mày, nở một nụ nhạt: "Ngông cuồng ư? Bổn Đốc thấy kẻ thực sự ngông cuồng ở đây chính là ngươi mới đúng! Trong trường săn hoàng gia mà dám thả ngựa chạy loạn như chốn ."

Mộc Đóa ẩn ý sâu xa trong lời của , ánh mắt láo liên đảo quanh, dừng ở Hoa Mộ Thanh đang Mộ Dung Trần ôm c.h.ặ.t trong lòng, nàng lộ vẻ khinh bỉ mà : "Ồ, thì ngươi mặt là để bảo vệ trong lòng . Sao , chẳng lẽ nàng là tình nhân của ngươi ?"

Lời thật sự quá độc địa.

Hoa Mộ Thanh vốn là phi tần của Đỗ Thiếu Lang, thế mà Mộc Đóa dám trắng trợn vu khống nàng tư thông với Mộ Dung Trần.

Nếu cứu nàng là Mộ Dung Trần, e rằng thanh danh của nàng hủy hoại một nữa .

Mộ Dung Trần cúi đầu cô gái nhỏ trong vòng tay , chỉ thấy nàng vẫn cau mày, im lặng một lời, thấy những lời Mộc Đóa thốt .

Hắn liếc Mộc Đóa với ánh mắt đầy giễu cợt, nụ môi càng thêm đậm, liền siết c.h.ặ.t Hoa Mộ Thanh hơn nữa, ôm nàng một cách ngang tàng, nhếch môi lạnh lùng: "Dù nàng là tình nhân của , thì ngươi định nào?"

Mộc Đóa ngờ thể phóng túng đến mức !

Lý do sâu xa khiến nàng hãm hại Hoa Mộ Thanh là vì nàng cũng khao khát bước chân hậu cung, chiếm trái tim hoàng đế!

Nàng ngưỡng mộ phong thái xuất chúng của Đỗ Thiếu Lang từ lâu, và luôn ghen tị với Hoa Như Nguyệt – Đỗ Thiếu Lang sủng ái độc nhất vô nhị.

Nào ngờ gần đây nàng thường phong phanh rằng Đỗ Thiếu Lang đang ý định sủng ái một nữ t.ử tên là Mộ Thanh!

Hôm nay bước chân khỏi bãi săn, nàng tận mắt chứng kiến nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Hoa Mộ Thanh, lòng nàng càng thêm phần ganh ghét, cam tâm!

Thế là nhân cơ hội cưỡi ngựa, nàng toan giẫm c.h.ế.t "yêu nữ" một cách "vô tình"!

Ai ngờ một nam nhân còn tuấn mỹ hơn cả Đỗ Thiếu Lang cứu mất!

Cơn giận trong lòng nàng bốc lên ngùn ngụt, nàng liền vu khống Hoa Mộ Thanh để khiến Đỗ Thiếu Lang chán ghét nàng.

Cho dù thể khiến Đỗ Thiếu Lang ruồng bỏ nàng , thì cũng khiến Mộ Thanh bẽ mặt, cúi đầu khuất phục mặt !

Thế nhưng, Mộ Thanh từ đầu đến cuối hề bất kỳ phản ứng nào, còn để mặc cho nam nhân công khai ôm ấp bảo vệ chút kiêng dè, điều khiến nàng tức đến mức nổ tung!

Vừa Mộ Dung Trần , nàng liền lớn đầy châm biếm: "Tình nhân? Ta thấy rõ ràng nàng ăn mặc như phi tần hậu cung, ngươi còn dám là tình nhân? À, hiểu , các ngươi tư thông với , hôm nay bản cách cách bắt gặp quả tang đúng ? Ha ha, còn tưởng triều Đại Lý các ngươi nghiêm khắc lắm, hóa cũng trơ trẽn đến ..."

"Chát!"

Mặt Mộc Đóa nghiêng hẳn sang một bên vì lực đ.á.n.h quá mạnh.

Ngây trong chốc lát, nàng mới nhận , tát một cái!

Hơn nữa, nam nhân tuấn tú, vẻ tà mị đang lưng con ngựa đen , cách một xa như mà vẫn thể tát trúng nàng!

Cơn đau buốt khiến nàng suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Không thể tin nổi, nàng phắt đầu , hét lên đầy phẫn nộ: "Ngươi... ngươi dám đ.á.n.h !!"

Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc nàng một cái, giọng nhàn nhạt: "Cách cách Mộc Đóa của Kim tộc, tại săn trường hoàng gia dám thả ngựa càn, ý mưu hại Mộ Tần. Phạt tát năm mươi cái."

Sắc mặt Mộc Đóa lập tức đổi, gào lên đầy giận dữ: "Ngươi... ngươi dám!"

Mộ Dung Trần chẳng buồn liếc nàng thêm một cái nào, chỉ thản nhiên tiếp: "Thêm nữa, lập tức báo việc hôm nay cho thủ lĩnh Kim tộc, yêu cầu ông đích đến diện kiến Hoàng Thượng tạ tội."

"Rõ!" – Quỷ Nhị nhanh ch.óng lĩnh mệnh rời .

Mộc Đóa trợn tròn mắt, gần như phát điên: "Ngươi quá đáng ! Ngươi là cái thá gì mà dám tùy tiện trách phạt A mã của ! Ta gặp Hoàng đế của các ngươi! Ta tố cáo ả tiện nhân mà sủng ái , xem rốt cuộc là thứ yêu tinh vô liêm sỉ đến mức nào—"

"Chát!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-260-cu-tat-troi-giang.html.]

Lại một cái tát như trời giáng giáng xuống.

Mộc Đóa lập tức phun một ngụm m.á.u tươi.

Mộ Dung Trần lười biếng thu tay , ánh mắt chuyển sang Lâm Vũ Kiệt.

Lâm Vũ Kiệt ho khan một tiếng, lập tức đầu chỗ khác, như hề nhớ đến cú đ.á.n.h suýt lấy mạng ông khi nãy.

Ông hiệu cho binh sĩ thả Xuân Hà , vội vã rời , dáng vẻ hết sức chán nản và bối rối.

Mộ Dung Trần thu ánh mắt, khẽ giật dây cương.

Con ngựa đen tuyền với vầng trán trắng như tuyết lập tức chậm rãi cất bước, chở theo Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh thong thả rời khỏi nơi hỗn loạn đó.

Mộc Đóa ôm c.h.ặ.t lấy mặt, đột nhiên gào lên, giận dữ giơ roi định đuổi theo Mộ Dung Trần nhưng Quỷ Tam nhanh ch.óng ngăn .

"Mời cách cách về ạ."

Giả thái giám lâu, Quỷ Tam cũng học cái giọng điệu chua ngoa mỉa mai đặc trưng trong cung.

Mộc Đóa tức đến giậm chân thình thịch, hung dữ trừng mắt Quỷ Tam: "Các ngươi cứ đợi đấy! Ta nhất định sẽ mách với hoàng đế của các ngươi, để xem cái thứ yêu phụ vô liêm sỉ mà sủng ái rốt cuộc là hạng gì!"

Nói xong, nàng xoay bỏ chạy một mạch!

Quỷ Tam bĩu môi khinh bỉ, đầu , thấy Xuân Hà đang xoa xoa cổ tay trói c.h.ặ.t, liền ân cần hỏi: "Cô nương chứ?"

Xuân Hà khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Mộ Dung Trần đang dắt Hoa Mộ Thanh rời , lộ rõ vẻ lo lắng: "Tâm trạng của điện hạ... dường như cho lắm."

Quỷ Tam cũng theo, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Mấy ngày tới chắc chắn sẽ còn nhiều rắc rối, tất cả chúng đều cẩn thận."

Xuân Hà gật đầu đồng ý, cùng Quỷ Tam trở về lều trại của Hoa Mộ Thanh.

"Rào rào..."

Sau khi thúc ngựa lao một đoạn khá xa, Mộ Dung Trần buông lỏng dây cương, mặc cho con tuấn mã đưa họ rời khỏi bãi săn ồn ào, chạy thẳng đến một bãi cỏ dại xanh mướt bên dòng suối róc rách.

Hắn nhẹ nhàng tung xuống ngựa, bế bổng Hoa Mộ Thanh xuống theo. Thế nhưng, nàng, thấy đôi mày thanh tú của nàng vẫn còn nhíu c.h.ặ.t.

Hắn nhịn bật : "Sao , càng lúc càng khó chịu ? Vẫn còn giận ?"

Không ngờ, Hoa Mộ Thanh bỗng ngẩng đầu , đôi mắt trong veo như chất vấn: "Sao đến đây?"

Mộ Dung Trần nhướn mày đầy ngạc nhiên: "Bổn Đốc thể đến đây ?"

Hoa Mộ Thanh khẽ cau mày sâu hơn, rõ ràng là hề vui mừng vì sự xuất hiện của .

Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt tối sầm , một chút lạnh lẽo len lỏi, nhưng khóe môi vẫn cong lên thành một nụ khó đoán: "Sao nào, Bổn Đốc đến phiền nàng hầu hạ long sàng, lỡ mất cơ hội quyến rũ Hoàng Thượng của nàng? Nếu thì... để Bổn Đốc tiễn nàng ..."

"Thương thế của khỏi hẳn ?"

Hoa Mộ Thanh đột ngột ngắt lời , giọng chút trách móc.

Mộ Dung Trần khựng một thoáng, dường như suy nghĩ một chút mới nhận ban đầu nàng tỏ vui.

Thì nàng đến trường săn vì sợ phá hỏng kế hoạch gì của nàng.

Mà là vì... thương thế của ?

Nụ môi hề đổi, nhưng ánh mắt sáng lên như ánh giữa đêm: "Tiểu Hoa Nhi Bổn Đốc thương?"

Hoa Mộ Thanh lập tức như thể một kẻ ngốc: "Lần tuy giải độc, nhưng phát tác hàn độc, trong vốn suy kiệt, thương thế lành. Vài hôm còn đến cung , bảo xoa bóp vai cho , nhưng cho giúp hành khí hoạt huyết. Ta đoán thương thế của chắc chắn vẫn thể vận dụng nội lực. Vậy mà ..."

Vì cứu nàng mà dùng nội lực... vì bênh vực nàng mà tiếp tục dùng đến nội lực.

Chính vì thế mà nàng mới tức giận đến .

Mộ Dung Trần dáng vẻ giận dỗi của nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng tà mị dâng lên một nét diễm lệ ma mị, như đóa mạn đà la đỏ rực nở rộ giữa biển m.á.u.

Hắn khẽ , đưa tay nâng cằm nàng lên, giọng đầy trêu chọc: "Sao thế, lo lắng cho Bổn Đốc đến ?"

Lo cho cái đầu nhà ngươi !

Hoa Mộ Thanh hất mạnh tay , xoay , lục lọi trong túi áo, móc một chiếc túi hương nhỏ. Nàng , chỉ nhét thẳng tay : "Cầm lấy, bên trong là d.ư.ợ.c thảo an thần dưỡng khí, đeo thường xuyên sẽ giúp phục hồi nội lực."

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, cúi đầu thì thấy chiếc túi hương là những đường thêu xiêu vẹo kỳ quái, đóa sen chín cánh vốn nên đẽ, nàng thêu thành một thứ trông như... cỏ đuôi ch.ó.

Khóe mắt giật nhẹ một cái: "Nàng tự tay thêu ?"

Khuôn mặt Hoa Mộ Thanh đỏ bừng lên, nhưng vẫn ưỡn cổ cứng giọng: "Sao? Chê , thì trả đây!"

Nói vươn tay định giật chiếc túi hương.

Mộ Dung Trần bật thành tiếng, nhanh ch.óng xoay cổ tay né tránh, một tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng , tay nhét chiếc túi hương sâu trong n.g.ự.c áo: "Đã tặng cho Bổn Đốc thì chính là của Bổn Đốc, chuyện đòi ."

Hoa Mộ Thanh trợn tròn mắt, hất mạnh tay , phịch xuống bãi cỏ bên cạnh, ngắm dòng suối nhỏ mặt đang lấp lánh ánh vàng ánh nắng chiều tà.

Nàng mím c.h.ặ.t môi, khẽ : "Lần Hoa Như Nguyệt chắc chắn sẽ tay với , sớm đoán . Cũng chuẩn sẵn sàng đối phó , ... đến cũng chẳng cả."

Mộ Dung Trần cũng xuống bên cạnh nàng, co một chân lên, tay đặt hờ lên đầu gối, dáng vẻ nhàn nhã, ung dung mà vẫn toát lên khí chất cao quý, thanh nhã.

Hắn nghiêng đầu liếc Hoa Mộ Thanh, ánh nắng thu dịu dàng, khuôn mặt nàng dần dần rũ bỏ vẻ non nớt, hiện rõ những đường nét quyến rũ khiến khó lòng rời mắt.

Hắn bật khẽ, giọng trầm thấp: "Đừng tự đa tình. Lần thu săn , Bổn Đốc còn những việc khác quan trọng hơn ."

Hoa Mộ Thanh im lặng một lúc, khẽ gật đầu: "Ừ."

Mộ Dung Trần khẽ , tiếp: "Ba ngày nữa, Đỗ Thiếu Lang nàng hầu hạ qua đêm ở Điện Thang Tuyền?"

Hoa Mộ Thanh gật đầu: "Điện hạ hẳn cũng sớm ?"

Mộ Dung Trần hề phủ nhận, chỉ cong môi : "Lần nàng định trốn tránh bằng cách nào đây?"

Lần đầu thể coi là ngẫu nhiên, hai vẫn thể viện cớ là trùng hợp. nếu là ba, bốn, về nữa... thì nàng sẽ lấy lý do gì để thoát ?

 

Loading...