Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 252: Bí Mật Của Cổ Quốc
Cập nhật lúc: 2025-12-28 11:20:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Lan Hoàng bất ngờ khởi động cơ quan, dẫn đến một trận bão cát khổng lồ, chôn vùi bộ quân đội áo giáp đen của Lan Nguyệt cùng binh lính của tám nước trong cát bụi hoang mạc.
Chỉ một vài may mắn sống sót và thoát ngoài.
Sau đó, tám quốc gia tiếp tục cử ráo riết tìm kiếm dấu vết Lan Nguyệt, nhưng dù lật tung ngóc ngách, tung tích quốc gia cổ xưa vẫn bặt vô âm tín.
Ba mươi năm trôi qua, Lan Nguyệt cổ quốc dần chìm quên lãng, trở thành một truyền thuyết hư ảo. chính sự bí ẩn bao trùm và lời đồn về kho báu khổng lồ ẩn truyền thuyết khơi dậy lòng tham, khiến vô kẻ ngừng tìm kiếm, mơ ước chiếm đoạt.
Thấy Mộ Dung Trần trầm mặc, Đỗ Thiếu Quân nhấp một ngụm rượu tiếp lời: "Thảo nào lời đồn, ai chiếm kho báu Lan Nguyệt thể hiệu lệnh thiên hạ. Thì là vì đội quân tinh nhuệ ! Này, Dung Trần, ngươi , quyển 《Tứ Phương Chiến》 thực chất do Lan Hoàng, từng thống lĩnh quân Lan Nguyệt bách chiến bách thắng, đích biên soạn đấy!"
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày, sắc mặt biến đổi, sang Đỗ Thiếu Quân, hỏi: "Lan Nguyệt cổ quốc... còn hậu duệ sống sót bên ngoài ?"
Đỗ Thiếu Quân há hốc miệng, bực bội đẩy một cái: "Nói chuyện với ngươi chán thật đấy! Ngươi thể ngạc nhiên hơn ?"
Mộ Dung Trần nhạt: "《Tứ Phương Chiến》 lưu truyền trong dân gian, nếu thật do Lan Hoàng , ắt mang ngoài, còn dịch thuật nữa. Vậy kẻ mang bản thảo , thể cách vượt qua vô cạm bẫy, tiến hoàng thành Lan Nguyệt, đúng ?"
Đỗ Thiếu Quân bĩu môi, gật đầu: "Không sai. Nghe năm xưa, khi liên quân tám nước tàn sát hoàng cung Lan Nguyệt, một Lan Hoàng giao phó trọng trách, liều c.h.ế.t trốn thoát. Người , quả thực nắm rõ con đường an dẫn di tích hoàng thành."
- "Là ai?"
"Công chúa Lan Nguyệt, tên Lan Tinh Tử."
Mộ Dung Trần cau mày, kịp hỏi thêm thì Đỗ Thiếu Quân chậm rãi : "À , quên với ngươi. Vị công chúa , vốn là Nữ Hoàng kế vị của Lan Nguyệt đấy."
Mộ Dung Trần sang Đỗ Thiếu Quân.
Đỗ Thiếu Quân thản nhiên gật đầu: "Không sai. Lan Hoàng, thực là một nữ nhân. Lan Nguyệt cổ quốc, là một quốc gia mẫu hệ, nơi nữ giới trị vì."
Cuối cùng, Mộ Dung Trần cũng lộ vẻ kinh ngạc, khiến Đỗ Thiếu Quân vô cùng đắc ý, lớn.
Ai ngờ, uống một ngụm rượu, liền sặc sụa, ho đến long trời lở đất.
Mộ Dung Trần liếc một cái, lặng lẽ bước xuống đồi.
Hắn sang đám Quỷ Vệ thành hàng chỉnh tề như rừng cây, lạnh lùng lệnh: "Tất cả tản , tìm kiếm Công chúa Lan Tinh Tử, năm xưa trốn thoát khỏi Lan Nguyệt!"
- "Tuân lệnh!"
Tiếng đáp vang vọng như sấm, vô bóng đen lập tức tỏa bốn phương.
Hoa Mộ Thanh phong Tần, nhưng cuộc sống chẳng mấy đổi khác.
Từ khi Hoa Như Nguyệt phong Hoàng Quý phi, sự chú ý trong cung đều đổ dồn về ả .
Hôm đó, Hoa Mộ Thanh từ lãnh cung trở về khi thăm Thịnh Nhi. Đi ngang qua hồ Thái Dịch trong ngự hoa viên, nàng thấy hai cung nữ thì thầm: "Tỷ , gần đây Hoàng Thượng chỉ đến cung Hoàng Quý phi thôi đấy! Du Nhiên Cung bỏ xó ."
" , dù cũng chỉ là Tần, từng hầu hạ Hoàng Thượng, so với Hoàng Quý phi tôn quý!"
"À, còn Hoàng Quý phi nhiều năm hiếm muộn, gần đây ý định xin Hoàng Thượng nhận nuôi vị hoàng t.ử trong lãnh cung."
Hoa Mộ Thanh khựng , sững .
Hai vẫn thì thầm, giọng bí mật: "Thật ? Hoàng t.ử trong lãnh cung chẳng là con trai Tống Hoàng hậu năm xưa ..."
"Suỵt! Cẩn thận lời ! Đừng để lộ ngoài! Không hiểu Hoàng Quý phi nghĩ gì. Nếu là , c.h.ế.t cũng đụng đến đứa trẻ đó, tránh rước họa ."
" , nếu là , chỉ mong đứa trẻ đó..."
Tiếng nhỏ dần tắt hẳn.
Hoa Mộ Thanh rặng cây, sắc mặt u ám, nặng trĩu.
Hoa Như Nguyệt nhận nuôi Thịnh Nhi? Ả bụng ? Chắc chắn âm mưu.
Nếu Thịnh Nhi cung ả , chắc chắn ả sẽ tìm cách tước đoạt mạng sống của thằng bé!
Không , tuyệt đối để Thịnh Nhi rơi tay ả !
Nàng trầm ngâm dặn Tố Cẩm: "Việc sắp xếp, tung tin ."
Tố Cẩm gật đầu: "Vâng, nương nương."
Hoa Dung Cung.
Chiều thu ấm áp khiến dễ buồn ngủ.
Hôm nay, Đỗ Thiếu Lang hiếm khi rảnh rỗi, trường kỷ, thong thả ăn nho do Hoa Như Nguyệt bóc vỏ.
"Bệ hạ,"
Khi ở riêng với Đỗ Thiếu Lang, Hoa Như Nguyệt trở nên dịu dàng như tiểu nữ t.ử, giọng mềm mại.
Đỗ Thiếu Lang , lười biếng mở mắt: "Ừm?"
Trước mắt là nữ nhân kề cận bao năm, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng ửng hồng, đôi mắt mơ màng, nàng cúi đầu e thẹn, nhẹ nhàng kéo tay áo , ngón tay mềm mại.
Đỗ Thiếu Lang ẩn ý: "Ái phi ban ngày ban mặt kiềm chế ?"
Hoa Như Nguyệt hổ, vội rụt tay, liếc Đỗ Thiếu Lang trách móc, nũng nịu: "Bệ hạ trêu , ... ý đó mà."
"Vậy là ý gì?" – Đỗ Thiếu Lang hỏi, tiện tay nhặt trái nho bỏ miệng.
Nho mùa thu vốn hiếm, cả tháng chỉ cống phẩm từ phương Nam, cũng chỉ một giỏ, và đều đưa đến Hoa Dung Cung của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-252-bi-mat-cua-co-quoc.html.]
Đỗ Thiếu Lang bỗng nhớ , tiểu cô nương thích gì.
Từ khi phong nàng Tần phi, từng đến thăm.
Chuyện thị tẩm thì... càng động tĩnh gì.
Dù Hoa Như Nguyệt còn những việc quan trọng hơn cần lo.
Đang suy nghĩ, bên tai vang lên giọng Hoa Như Nguyệt: "Bệ hạ đấy, từ nhỏ mang bệnh, yếu ớt, mãi thể dâng cho bệ hạ mụn con. Trong hậu cung , con nối dõi của bệ hạ vốn quá ít."
Nhắc đến con cái, nghĩ đến những chuyện khác.
Như ngôi vị Thái Tử, như những năm tháng khi long thể suy yếu, như... ngai vàng của .
Ý trong mắt Đỗ Thiếu Lang tan , nhưng vẫn dịu dàng đáp: "Ừm, ái phi cần lo lắng quá nhiều."
Hoa Như Nguyệt nghiêm túc : "Bệ hạ, lo chứ? Hậu cung hiện nay, trừ mấy vị Công Chúa, bệ hạ... nổi Hoàng T.ử nào. Là phi tần, vốn nên bệ hạ kéo dài huyết mạch, mà con, thật sự thấy thẹn với bệ hạ."
Đỗ Thiếu Lang bật , vỗ tay nàng: "Vậy trẫm sẽ cùng nàng nỗ lực nhiều hơn nữa."
Hoa Như Nguyệt mặt đỏ bừng, khẽ siết tay , giọng ngọt ngào nhưng ẩn ý: "Bệ hạ, tuy mong con... nhưng... danh nghĩa của , vẫn còn Hoàng T.ử đấy thôi."
Nói , nàng liếc , thấy chỉ khẽ nhạt, liền tiếp: "Tuy rằng đứa trẻ của Tống... huyết mạch đích thực của , nhưng phận thật sự của đứa trẻ hiện tại ai ngoài cung . Hơn nữa, cứ để mãi trong lãnh cung, ngoài mặt thiên hạ vì tội Tống Hoàng Hậu năm xưa, nhưng nếu bệ hạ xử trí , cũng dễ các đại thần chỉ trích, cho là bất nhân. Dù gì thì... mẫu tội, con cũng nên vạ lây, ạ?"
Đỗ Thiếu Lang khẽ , gì, chỉ nghiêng đầu, từ tốn ăn nho.
Trên gương mặt , ai đoán nghĩ gì.
Hoa Như Nguyệt dịu dàng : "Thần chút tư tâm nhỏ mọn, là... để đứa trẻ đó tạm thời về ở chỗ thần . Thứ nhất, cũng coi như giữ gìn thanh danh cho bệ hạ, tránh những lời bàn tán . Thứ hai, năm xưa tỷ tỷ từng ân nghĩa với thần , thần cũng nên chút báo đáp."
"Thứ ba, dù đứa trẻ đó cũng là vô tội, đáng đối xử như . Sau , chờ thần sinh Hoàng Tử, chỉ cần để con thần mang danh Đại Hoàng Tử, thì thiên hạ cũng chẳng ai bàn tán nữa."
Nói nàng thẳng Đỗ Thiếu Lang, chờ đợi câu trả lời: "Bệ hạ thấy thế nào ạ?"
Thế nào ư?!
Những lời Hoa Như Nguyệt , thì chu đáo và thiện ý, nhưng mục đích thật sự... là đoạt lấy danh phận Đại Hoàng T.ử của Thịnh Nhi!
Tại Triều Đại Lý, từ xưa đến nay việc lập Thái T.ử đều lấy trưởng t.ử chuẩn mực. Một khi kế hoạch thành công, chẳng khác nào một mũi tên trúng nhiều đích: Vừa thể trừ khử Thịnh Nhi một cách hợp lý, để con ruột mang danh Đại Hoàng Tử. Từ đó nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái T.ử .
Bởi vì... từ đầu đến cuối, sự tồn tại của Thịnh Nhi luôn là mối họa lớn nhất trong lòng Hoa Như Nguyệt!
Năm đó, chén nước dùng để kiểm tra huyết thống chính là do nàng tự tay dâng lên cho Đỗ Thiếu Lang.
Trong đó chắc chắn thủ đoạn gian xảo. Dù những chuyện năm xưa giờ đều xuống hoàng tuyền, nhưng... chỉ cần Đỗ Thiếu Lang , vẫn thể xét nghiệm m.á.u của Thịnh Nhi bất cứ lúc nào!
Và một khi kiểm tra , sẽ phát hiện: Máu của hai phụ t.ử bọn họ tương thích, khác hẳn với kết quả năm xưa!
Mà luôn tin rằng Thịnh Nhi là kết quả từ mối quan hệ ô nhục giữa Tống Vân Loan và khác, con ruột của !
Đến lúc đó, tội khi quân, Đỗ Thiếu Lang tuyệt đối sẽ tha thứ cho nàng!
Nàng hiểu rõ: trong lòng Đỗ Thiếu Lang, Tống Vân Loan chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt.
Chỉ cần phát hiện chút ít dấu hiệu bất trung bất tịnh từ Tống Vân Loan, chắc chắn sẽ nổi cơn điên cuồng!
Và đúng như thế, trong cơn điên loạn, lệnh diệt cả phủ Hộ quốc tướng quân, ép Tống Vân Loan c.h.ế.t...
duy nhất để đứa nhi t.ử mà hận đến nghiến răng nghiến lợi — Đại Hoàng Tử.
Biết rõ đó là một “đứa con hoang”, mà vẫn tay g.i.ế.c c.h.ế.t.
Vì ?
Chẳng chỉ vì... đứa trẻ một nửa dòng huyết mạch của Tống Vân Loan ?
Chỉ cần Đỗ Thiếu Lang Thịnh Nhi chính là cốt nhục của , thì ngôi vị Thái Tử, từ đó về , sẽ còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.
Vì , điều quan trọng nhất đối với Hoa Như Nguyệt bây giờ chính là trừ khử đứa trẻ thể uy h.i.ế.p đến vị trí của , bằng giá.
Chỉ cần c.h.ế.t , thì tương lai, triều đại Đại Lý sẽ trong tay nàng!
Nàng nhẹ nhàng mỉm , khẽ kéo tay Đỗ Thiếu Lang, ngọt ngào gọi: "Bệ hạ?"
"Bịch!"
Cả chậu nho pha lê rơi đổ ập xuống sàn nhà.
Hoa Như Nguyệt lập tức bật dậy, các cung nhân hầu bên cạnh cũng đều quỳ sụp xuống, run rẩy.
Đỗ Thiếu Lang mỉm mặt , Hoa Như Nguyệt đang lo lắng, giọng dịu dàng an ủi: "Chỉ là lỡ tay thôi, ái phi đừng sợ."
Hoa Như Nguyệt ấm ức đỏ hoe cả mắt, định quỳ xuống tạ tội, : "Là thất lễ, nên vụng về như ..."
Đỗ Thiếu Lang vội đỡ nàng lên, mỉm : "Ái phi là vì lo lắng cho trẫm mà thôi. Chỉ là..."
Hoa Như Nguyệt cúi đầu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nàng rằng chuyện đơn giản chỉ như .
"Chỉ là, trẫm cũng ái phi khác chê trách, vấn đề về phận của Đại Hoàng T.ử quả thật nhạy cảm. Để trẫm suy nghĩ thật kỹ sẽ quyết định ."
Hoa Như Nguyệt , còn dám từ chối, vội vàng ấm ức nhưng ngoan ngoãn gật đầu dậy: "Tạ ơn bệ hạ thấu hiểu cho . Dù chịu bao nhiêu tổn thương vì bệ hạ, thì trong lòng vẫn nguyện cam chịu như mật ngọt."