Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 237: Phát Hiện Trong Đêm
Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:17:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Mộ Thanh nghi hoặc liếc , nhưng thấy cầm lấy quả bóng vải mà nàng mang đến, tung lên bắt lấy.
Thịnh Nhi thấy, lập tức vùng vẫy khỏi lòng Hoa Mộ Thanh, cất giọng non nớt reo lên, nhào tới: "Phụ ! Phụ ! Thịnh Nhi , bóng bóng, bóng bóng~"
Mộ Dung Trần cố tình cho, còn tiếp tục tung quả bóng lên cao hơn nữa.
Thịnh Nhi lập tức mếu máo, miệng há òa lên.
Mộ Dung Trần thấy buồn , định trêu chọc vài câu, thì Hoa Mộ Thanh ở bên cạnh bỗng lớn tiếng quát: "Ngài bao nhiêu tuổi mà còn tranh đồ chơi của trẻ con! Làm nó để gì! Mau đưa cho nó !"
Một tiếng quát lớn vang lên.
Thịnh Nhi nín ngay lập tức, vẻ mặt trêu chọc của Mộ Dung Trần cũng khựng .
Cả hai đồng loạt sang nàng.
Hoa Mộ Thanh chớp mắt, mặt bỗng đỏ bừng, nàng... giống hệt như dáng vẻ mẫu quát phụ khi xưa thế chứ!!!
Chiều hôm đó, Mộ Dung Trần rời khỏi kinh thành.
Hoa Mộ Thanh dỗ Thịnh Nhi ngủ xong, định trở về Du Nhiên Cung thì là nửa đêm.
Trên đường về cung, một con đường nhỏ hẻo lánh ngang qua gần Khôn Ninh Cung của La Đức Phương.
Để tránh tai mắt của khác, nàng chỉ dẫn theo Xuân Hà, cũng mang theo đèn l.ồ.ng, chỉ lặng lẽ bước ánh trăng lờ mờ.
Bỗng nhiên, Xuân Hà đang dẫn đường phía đột ngột dừng .
Hoa Mộ Thanh lập tức cảnh giác, đưa mắt về phía .
Sau đó, Xuân Hà thấp giọng : "Phía , tiểu thư, chúng tránh một chút."
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh đổi, nàng nhanh ch.óng cùng Xuân Hà nấp cổng vòm trăng ven đường.
Chưa bao lâu, thấy hai tới, tiếng bước chân thì một nam một nữ.
"Lâm lang, mấy ngày đến thăm , chẳng lẽ quên ?"
Giọng của phụ nữ mang chút khàn đục, rõ là của một tuổi. Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, dường như chút ngạc nhiên, nhưng cũng hẳn là bất ngờ.
Nàng khẽ liếc mắt về phía cổng vòm, quả nhiên phụ nữ đang tiến đến ai khác chính là Thái Hậu La Đức Phương, vẫn luôn tự xưng là "tâm hồn trẻ mãi già" !
Rõ ràng tuổi cao, nhưng bà vẫn cố tình vẻ yểu điệu thục nữ, uốn éo giọng nũng nịu mà sởn gai ốc, thật ghê tởm.
Bà như thể còn chút xương cốt nào, cả dựa hẳn đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mặc một bộ giáp mềm dành cho cấm quân.
Chỉ trong chớp mắt, bộ giáp La Đức Phương cởi phăng .
Hắn thở dốc, cố gắng kìm nén bàn tay nóng bỏng của La Đức Phương, nhỏ giọng : "Chỗ tiện, là đến cung của nàng ..."
La Đức Phương kéo tuột váy áo của xuống, vội vàng : "Trong cung của là , nhỡ Hoàng Thượng chuyện gì thì , giờ phái giám sát !"
"... nương nương..."
Người vệ binh Ngự Lâm vẻ khó xử: "Dù đây cũng là bên ngoài, nếu khác thấy thì..."
"Thì ai mà thấy chứ!"
La Đức Phương chút cáu kỉnh, như một con rắn quấn c.h.ặ.t lấy , gấp gáp : "Đã nửa đêm , ai qua cái chỗ hẻo lánh chứ! Nhanh lên , Lâm lang, nhớ c.h.ế.t ..."
Người Ngự Lâm quân bà quấn lấy buông, đành nghiến răng, ấn bà lên tay vịn hành lang và... ngay tại chỗ.
La Đức Phương thỏa mãn, tiếng rên rỉ hoan lạc vang lên mỗi lúc một cao, lặp lặp ngừng.
Thậm chí còn xen lẫn những âm thanh dâm loạn thô tục khiến dám tiếp.
Xuân Hà sớm hổ đến mức bịt c.h.ặ.t tai .
Còn Hoa Mộ Thanh thì mặt đổi sắc, cổng vòm như thể những gì nàng thấy chỉ là tiếng chuyện bình thường.
Cuối cùng, khi La Đức Phương rên lên một tiếng cao v.út, mềm nhũn gục tay vịn hành lang, thở hổn hển, gương mặt lộ rõ vẻ mãn nguyện.
Người Ngự Lâm quân định rút để mặc y phục thì La Đức Phương kéo , ấn xuống ghế dài, tiếp tục quấn lấy nữa.
Lần , cả hai còn quá vội vã như , động tác cũng trở nên chậm rãi hơn.
Thậm chí còn thời gian để trò chuyện.
Hoa Mộ Thanh thấy La Đức Phương run rẩy : "Ba ngày nữa, nhất định khiến ả tiện nhân đó c.h.ế.t trong tay !"
Người Ngự Lâm quân hỏi: "Nương nương cớ kiêng kỵ một phi tần mới cung đến ?"
La Đức Phương nhếch môi lạnh: "Ngươi , mẫu của nó năm xưa từng là..."
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh đổi, nàng đang định lắng tiếp thì La Đức Phương thêm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-237-phat-hien-trong-dem.html.]
Chỉ Ngự Lâm quân : "Nhắc mới nhớ, mấy hôm , trong cung Quý phi cũng từng đưa cho chút lợi lộc, bảo chiếm đoạt sự trong trắng của vị tân Quý Nhân đó."
La Đức Phương lập tức nổi giận: "Chàng dám!"
Người Ngự Lâm quân lớn: "Tất nhiên là dám . Hơn nữa, thứ mà Quý phi nương nương cho cũng chẳng đáng là bao. Sao thể sánh với những thứ mà Thái Hậu tiện tay ban cho!"
Lúc , La Đức Phương mới hài lòng, phục vụ đến cực kỳ sung sướng.
Bà tiện tay tháo chiếc vòng tay ngọc Hòa Điền thượng hạng đang đeo, đặt tay tên thị vệ, : "Đó là lẽ đương nhiên. Chàng hầu hạ bổn cung , bổn cung đương nhiên cũng bạc đãi ."
Tên ngự lâm quân ban thưởng liền rạng rỡ, sức hơn một chút.
La Đức Phương hét lên một tiếng thảng thốt.
Không qua bao lâu, đến nỗi hai chân Hoa Mộ Thanh gần như tê rần vì quá lâu thì hai mới chỉnh xiêm y, tranh thủ bóng đêm rời vội vã.
Lúc , Hoa Mộ Thanh cùng Xuân Hà, mặt đỏ bừng vì hổ mới bước khỏi cổng vòm trăng.
"Tiểu thư, chúng mau thôi." Xuân Hà khẽ giục.
Nếu con đường trở về hai chắn mất, nàng sớm kéo Hoa Mộ Thanh .
Phải chứng kiến những hành vi nhơ nhớp đó, thật sự là bẩn mắt tiểu thư!
Xuân Hà đang thúc giục, thì Hoa Mộ Thanh đột nhiên đến chỗ mà La Đức Phương và tên thị vệ "ân ái".
Nàng khụy xuống, nhặt một vật lên từ mặt đất.
Xuân Hà bước gần , lập tức sững , đó là một chiếc yếm thêu hoa đỏ rực bằng lụa gấm.
Không cần đoán cũng , nhất định là của La Đức Phương.
Một thứ riêng tư như thế mà cũng để rơi !
Xuân Hà thấy mặt nóng ran, nhíu mày ghê tởm : "Tiểu thư mau vứt thứ đó , thật là ghê tởm."
Hoa Mộ Thanh giơ chiếc yếm lên ngắm nghía, khẽ bật : "Vứt gì? Đây là một món đồ đấy."
Xuân Hà ngẩn , khuôn mặt diễm lệ lạnh lùng của Hoa Mộ Thanh ánh trăng lành lạnh, bỗng cảm thấy như đang đối diện với một nữ quỷ xinh từ địa ngục bước .
Vẻ mặt nàng lúc lộ chút hung tợn, lạnh lẽo đến rợn , khiến ai thấy cũng run sợ trong lòng.
Xuân Hà thấp giọng hỏi: "Tiểu thư nô tỳ gì?"
"Hữu mộc danh đan quế, tứ thời hương phức phức." (Cây quế danh tiếng, hương thơm ngát bốn mùa)
Đây chẳng khác nào là "song giao phối", một biểu tượng thiêng liêng cho lời thề ước phu thê trọn đời, cùng bạc đầu!
Tên Cửu Thiên Tuế , rõ ràng là đang giỡn cợt nàng!
Ai thèm ở bên cạnh cả đời chứ hả!!!
Thấy Hoa Mộ Thanh đột nhiên nổi giận, Phúc T.ử ngơ ngác hiểu mô tê gì.
Xuân Hà và những khác thì dường như hiểu điều gì đó, ánh mắt lộ vẻ dò xét.
Chỉ là...
Nếu Cửu Thiên Tuế đối với Hoa Mộ Thanh chỉ đơn thuần là lợi dụng, thì hà cớ gì tặng nàng một món đồ mờ ám, đầy ẩn ý như ?
trao , từ đầu đến cuối hề giải thích rõ ràng ý tứ bên trong.
Huống hồ...
Cửu Thiên Tuế quyền khuynh thiên hạ thì , nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là... một thái giám. Nếu thật sự nảy sinh tình cảm với Hoa Mộ Thanh...
Vậy thì , nàng đây?
Xuân Hà càng nghĩ càng nghiêng về phía Hoa Mộ Thanh hơn. Dù Cửu Thiên Tuế quyền lực đến , rốt cuộc cũng là một nam nhân trọn vẹn.
Nếu tiểu thư theo , chắc chắn cả đời sẽ sống trong cảnh giàu sang phú quý, lo lắng bất cứ điều gì.
Chỉ là… haizzz...
Trong lòng nàng thấp thỏm yên, nhưng khi sang Hoa Mộ Thanh, tim bất chợt "thình" một tiếng.
Hoa Mộ Thanh chiếc nhẫn, gương mặt nàng lộ rõ vẻ tức giận xen lẫn chút thẹn thùng. Ngoài mặt thì tỏ vẻ vui, nhưng sâu trong đáy mắt ánh lên những tia tình cảm khó tả.
Rõ ràng, rõ ràng là... nàng động lòng !
Lẽ nào… Hoa Mộ Thanh cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với Mộ Dung Trần ?
Mà chính nàng, liệu nhận điều đó ?
Xuân Hà nhất thời cảm thấy lòng rối như tơ vò. Nếu hai chỉ lợi dụng lẫn thì chẳng gì đáng lo.
nếu vướng chữ "tình", thì con đường phía … e rằng sẽ càng thêm chông gai.