Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 234: Hái Hoa
Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:17:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại qua thêm một ngày nữa.
Mùa thu dần trở nên se lạnh, vườn Thượng Uyển rải đầy lá rụng bay bay, tạo nên một khung cảnh tiêu điều.
Ở một góc khuất vắng vẻ, nơi các cung nữ kịp quét dọn, một lớp lá vàng trải kín mặt đất.
Khi qua, thể rõ tiếng lá khô vụn nát chân, cùng với âm thanh cọ xát vang lên khe khẽ.
Hoa Mộ Thanh khoác chiếc váy lụa thêu hoa văn trắng óng ánh như mưa hoa đăng, đầu cài một chiếc trâm ngọc trai hình mây cuộn tinh xảo, tay khẽ xách chiếc giỏ tre nhỏ, đang tỉ mẩn hái những bông cúc đỏ mùa thu rực rỡ ở góc vườn, cẩn thận đặt từng bông trong giỏ.
Đỗ Thiếu Lang từ xa về phía nàng, chỉ cảm thấy thiếu nữ rực rỡ duyên dáng, ánh nắng thu chan hòa càng thêm sinh động, tươi tắn. Nàng như một điểm sáng giữa khung cảnh thu tàn.
Ngay cả khung cảnh mùa thu u buồn khắp vườn cũng như bừng sáng, trở nên rực rỡ và tràn đầy thở của mùa thu nhờ sự xuất hiện của cô nương .
Hắn hiệu cho đám đang theo dừng bên ngoài rặng cây, bản bước từng bước nhẹ nhàng tiến gần nàng.
Nàng khom hái hoa, ánh nắng mùa thu lướt qua gò má ửng hồng, như phủ lên khuôn mặt nàng một lớp son ánh vàng dịu dàng.
Không hề ch.ói lóa, mà chỉ thuần khiết khiến trầm trồ ngắm .
Nàng cúi thấp hàng lông mi dài, nhẹ nhàng rung rinh, hương hoa thoang thoảng lan tỏa như hóa thành một con bướm nhỏ, đậu nhẹ vệt sáng loang loáng.
Môi nàng khẽ cong lên, nét mặt hân hoan, rạng rỡ niềm vui.
Nàng chăm chú hái hoa, phía đang lặng lẽ tiến gần.
"Đang hái hoa ?"
Đỗ Thiếu Lang khẽ mỉm hỏi, giọng trầm ấm.
Hoa Mộ Thanh đang tập trung bỗng giật , né sang một bên, vội vàng , chiếc giỏ hoa trong tay rơi xuống đất.
Khi thấy Đỗ Thiếu Lang, ánh mắt nàng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nàng né tránh, hoảng hốt : "Ta... trộm hoa ."
Trộm hoa?
Đỗ Thiếu Lang bất giác nhớ gặp mặt đây, chính là lúc nàng hái hoa trong vườn Thượng Uyển nên Bạch Lộ phạt quỳ.
Lần vẻ là nàng lén đến một góc khuất như thế ?
Thảo nào những cung nữ theo hầu đều thấy .
Hắn mỉm nhẹ nhàng: "Hoa trong vườn Thượng Uyển, Hoàng thượng vốn cấm hái, gọi là trộm hoa ?"
Nghe , Hoa Mộ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lén liếc một cái, mặt đỏ lên như trốn tránh, cúi xuống nhặt giỏ hoa, từng bông cúc đỏ rơi vãi đất nàng thu cẩn thận.
Đỗ Thiếu Lang cũng quỳ xuống, giúp nàng nhặt những bông hoa .
Không ngờ, cả hai cùng cúi xuống nhặt đúng một bông hoa, đầu ngón tay bất ngờ chạm .
Đỗ Thiếu Lang khẽ khựng một chút, còn Hoa Mộ Thanh thì như kim châm, vội vàng rụt tay về, mặt đỏ bừng.
Cắn c.h.ặ.t môi, nàng nhặt hoa nữa, chỉ lúng túng xổm xuống đất.
Đôi ngón tay trắng nõn của nàng còn vương chút sắc đỏ của cánh hoa cúc, thật khiến cho động lòng.
Đỗ Thiếu Lang khẽ mỉm , vươn tay khẽ chạm đầu ngón tay của nàng, nhẹ giọng : "Chỗ bẩn ."
Hoa Mộ Thanh giật b.ắ.n , cuống cuồng rụt tay , lắp bắp : "Ta... thất lễ . Ta... còn việc quan trọng, xin... xin phiền Vương gia nữa."
Nói xong, nàng luống cuống như một con cáo nhỏ hoảng hốt, định bỏ chạy mà chẳng rõ phương hướng.
Đỗ Thiếu Lang càng thấy buồn , liền đưa tay giữ lấy cánh tay nàng.
Hoa Mộ Thanh lập tức vùng vẫy, cho chạm .
nàng Đỗ Thiếu Lang nhẹ nhàng ấn vai, khẽ: "Hướng đó là lãnh cung, còn đây mới là đường về cung của nàng."
Vừa , xoay nàng cho đúng hướng.
Hoa Mộ Thanh cứng đờ , cả trở nên mất tự nhiên, lúng túng vô cùng.
Nàng dường như vẫn nhận , vì nàng ở cung nào.
Cắn môi, nàng gạt tay , khẽ : "Đa tạ... Vương gia."
Lần , nàng vội vã bỏ nữa, bởi vì Đỗ Thiếu Lang đang chặn mất con đường duy nhất mà nàng thể rời .
Nàng do dự liếc , vành tai đỏ ửng, cúi đầu thật thấp.
Đỗ Thiếu Lang mỉm : "Nghe gần đây... hoàng phong nàng Quý Nhân ?"
Hoa Mộ Thanh chỉ cúi đầu, đáp lời, mà chỉ khẽ gật đầu.
Đỗ Thiếu Lang vẻ thích cái vẻ e lệ, dám đối diện với của nàng.
Hắn hỏi: "Vậy nàng thấy hoàng thế nào?"
Lần , Hoa Mộ Thanh lắc đầu. Đỗ Thiếu Lang nhướng mày: "Sao? Nàng thích Hoàng thượng ?"
Hoa Mộ Thanh buồn bã đáp: "Ta... từng gặp ngài."
"Chưa từng gặp?"
Hắn giả vờ ngạc nhiên, nhưng trong lòng thì hiểu rõ, hôm đó cố ý hạ thấp giọng, lẽ nàng thật sự nhận .
Nếu , gặp thế mà vẫn nhận , còn hoảng hốt đến mức như , thì quả là diễn quá đạt.
Điều mà , đó là từ đầu tiên gặp , Hoa Mộ Thanh mặt luôn luôn chỉ là đang "diễn" mà thôi.
"Vâng."
Hoa Mộ Thanh siết c.h.ặ.t t.a.y cầm giỏ, nhẹ giọng : "Ta từng gặp Hoàng thượng... cũng... gặp ngài."
Nụ mặt Đỗ Thiếu Lang dần nhạt một chút: "Không gặp? Vì ?"
Hoa Mộ Thanh c.ắ.n môi, một lúc lâu nàng mới nhẹ giọng : "Cái chốn hoàng cung ... thích. Không gặp Hoàng thượng, ... lẽ thể cầu xin Thiên... ca ca, cho rời khỏi nơi ."
Cung đình Đại Lý đúng là từng phi tần từng thị tẩm, đó phép rời cung.
đó chỉ là một trường hợp duy nhất, khi vị hoàng đế còn trẻ lâm bệnh nặng qua đời, lúc qua đời để di chiếu, cho phép những phi tần từng hầu hạ ngài rời cung, tái giá hoặc là sống một cuộc đời mới.
Đỗ Thiếu Lang thấy Hoa Mộ Thanh ý nghĩ như , trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu một cách lạ thường.
Ánh mắt đột nhiên trở nên trầm xuống, nhưng mặt vẫn giữ nụ , hỏi: "Sao nàng rời khỏi cung? Chẳng lẽ nàng lấy một phu quân khác?"
Lời quá thẳng thắn, thậm chí phần gay gắt khác khó chịu.
Hoa Mộ Thanh dường như cảm nhận sự vui trong giọng của Đỗ Thiếu Lang, nàng lo lắng siết c.h.ặ.t chiếc giỏ trúc trong tay.
Bàn chân nàng khẽ nhúc nhích, thể hiện sự bất an trong lòng. Một lúc , nàng mới cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu: "Ta... thành nữa. Đàn ông... ai cũng tam thê tứ , ... thích như , một đám nữ nhân... tranh giành chỉ vì một đàn ông..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như thể thấy gì.
Đỗ Thiếu Lang vẻ rụt rè của nàng, bỗng nhận , kể từ khi nàng bước chân cung, nàng còn là cô nương hoạt bát, tự nhiên như xưa nữa.
Thay đó, là sự cẩn trọng từng bước, như thể đang lớp băng mỏng.
Vẻ bất an, sợ hãi khác xa với hình ảnh cô thiếu nữ ngày , tuy dễ thẹn thùng nhưng cũng thông minh và lanh lợi.
Nghĩ đến những gì nàng trải qua từ khi cung: Bị hãm hại, sỉ nhục, cuốn những âm mưu đen tối.
Cho dù phản kháng, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ để tự bảo vệ bản .
Dù chốn thâm cung đầy rẫy hiểm nguy, nàng vẫn giữ một tấm lòng lương thiện.
Sự trong sáng dường như phù hợp với nơi , như thể nàng nên sinh và lớn lên ở đây .
Hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Vài ngày nữa là sinh thần của nàng, đúng ?"
Hoa Mộ Thanh giật : "Sao Vương gia chuyện ?"
Đỗ Thiếu Lang lúc mới nhận lỡ lời, nhưng chỉ : "Ta hoàng và Cửu Thiên Tuế nhắc đến thôi."
Nếu là khác, khi Hoàng thượng quan tâm đến sinh thần của đến , hẳn vui mừng khôn xiết.
Hoa Mộ Thanh cúi đầu đầy thất vọng, như thể việc do Đỗ Thiếu Lang thật lòng quan tâm, mà chỉ là từ khác mà thôi. Sự thật khiến nàng cảm thấy buồn bã.
Nàng im lặng mím môi, khẽ "ừ" một tiếng đầy gượng gạo.
Đỗ Thiếu Lang bật : "Hay là hôm đó, đến chúc mừng sinh thần nàng, chứ?"
Hoa Mộ Thanh một nữa giật , vội vàng lắc đầu: "Vương gia thể ! Ta... hiện giờ là phi tần của Hoàng thượng, ... thể cận với ngài như ... Không , Vương gia, chợt nhớ còn việc quan trọng, xin phép cáo lui ."
Nói xong, nàng đợi trả lời, liền đẩy nhẹ cúi đầu bỏ chạy.
Trước khi rời , nàng còn đầu bằng ánh mắt đầy bất lực và đau đớn.
Đỗ Thiếu Lang khẽ lắc đầu, dõi theo bóng dáng cô đơn cho đến khi khuất hẳn, mới chậm rãi gọi: "Phúc Toàn."
Phúc Toàn từ nãy giờ vẫn im lặng rặng cây lập tức bước : "Bệ hạ."
Đỗ Thiếu Lang chỉ hỏi: "Hoàng cung , thật sự khiến các nàng... khó mà chịu đựng nổi đến ?"
Hắn dùng từ "các nàng".
Một là Hoa Mộ Thanh, thể chịu đựng sự đấu đá, hiểm độc giữa những phụ nữ trong cung.
Một là Tống Vân Loan, từng bẻ gãy đôi cánh, cưỡng ép giữ bên cạnh .
Thứ mà luôn khao khát, dồn hết tâm trí để ... vì nàng khinh thường, chẳng hề mảy may đoái hoài?
Phúc Toàn đáp lời, Đỗ Thiếu Lang tiếp: "Bốn ngày nữa là lễ cập kê của Mộ Quý Nhân, sắp xếp Thượng nghi phòng, để nàng thị tẩm."
Phúc Toàn cúi đầu: "Vâng."
Hoa Mộ Thanh trở về Du Nhiên Cung, đặt giỏ trúc xuống bàn.
Sau đó, nàng bảo Tố Cẩm mang nước đến để rửa tay thật kỹ, chỉ một cái chạm nhẹ của Đỗ Thiếu Lang khi nãy cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Quỷ Tam từ bên ngoài bước , liếc Tố Cẩm.
Tố Cẩm đưa khăn sạch cho Hoa Mộ Thanh lau tay, lặng lẽ lui ngoài.
Quỷ Tam : "Tiểu thư, mà nàng đang tìm manh mối ."
Hoa Mộ Thanh khựng giữa chừng: "Hiện giờ đang ở ?"
Quỷ Tam đáp: "Chỉ tra rằng, ngày Tống Hoàng Hậu hại, một thiếu niên mắt xám cầm d.a.o bắt trong cung. Nghe định ám sát Quý phi ở Hoa Dung Cung, nhưng Thái Hậu đưa về Khôn Ninh Cung, đó... ai còn thấy nữa."
Khôn Ninh Cung?
Chẳng lẽ La Đức Phương giữ bên cạnh?
theo những gì nàng về La Đức Phương, một khi phận thật sự của đứa trẻ đó, bà thể vẫn ngông cuồng, ngang ngược như ?
Hay là... bà động tĩnh gì?
Hoa Mộ Thanh cau mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng Xuân Hà nhỏ nhẹ: "Tiểu chủ, Phủ Nội Vụ đưa hầu mới đến, xem qua ạ?"
Đám nô tài việc tắc trách đó, Mộ Dung Trần lệnh một tiếng, lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t, quẳng xác bãi tha ma mồi cho sói.
Hoa Mộ Thanh liếc Quỷ Tam, lạnh nhạt dặn dò: "Tiếp tục âm thầm điều tra."
Rồi nàng rời khỏi phòng.
Ra đến sân, nàng thấy hơn chục cung nữ, thái giám mới, ai nấy đều tỏ vẻ thành thật, ngoan ngoãn.
Thái giám nhị đẳng của Phủ Nội Vụ – Hà Đào, khúm núm, nịnh nọt: "Quý Nhân, là do nô tài sơ suất, khiến đám điều dám mạo phạm đến Quý Nhân. Lần , tất cả đều do nô tài đích chọn lựa. Xin xem qua, ý ạ?"
Hoa Mộ Thanh để tâm, chỉ lặng lẽ đưa mắt lướt qua đám đó.
So với đám , quả thật vài gương mặt quen thuộc hơn.
Quả nhiên, nàng nhận ít mà từng gặp trong cung.
Trong đó, chẳng một cung nữ từng chuyên lo việc quét dọn ở Khôn Ninh Cung ?
Kiếp , ngay khi nàng phong Hoàng Hậu, liền La Đức Phương chèn ép.
Nàng phạt cửa Khôn Ninh Cung, chịu sỉ nhục.
Khi đó, chính cung nữ sai quét dọn, cố tình hất đám tro bụi về phía nàng.
Giờ đây, thấy kẻ đó trong đám mới đưa đến.
Hoa Mộ Thanh khẽ bật , xem mồi nhử mà nàng tung hiệu quả.
La Đức Phương, quả nhiên thể kìm nén mà tay .
Nàng liền mỉm , chỉ vài trong đó, bao gồm cả cung nữ , : "Chọn mấy , công công chọn thì hẳn là . Đa tạ công công."
Xuân Hà bước lên, kín đáo nhét tay Hà Đào một túi hồng bao.
Hà Đào vội vàng trừ, dám nhận công lao: "Đâu dám, dám, đây là phận sự của nô tài. Đa tạ Quý Nhân ban thưởng."
Tiếp đó, như khi, lão cất giọng răn dạy, nhắc nhở tỉ mỉ đám thái giám, cung nữ mới đến một hồi dẫn những còn rời .
Hoa Mộ Thanh cũng thêm lời nào, giao phó việc cho Phúc Tử, trở về tẩm phòng của .
Đêm .
Nàng bên song cửa, lặng lẽ ngắm vầng trăng lưỡi liềm treo ngọn cây.
Ánh trăng lạnh lẽo, tĩnh mịch, một gợn mây nào che khuất.
Khi tiếng mõ báo canh ba vọng thứ ba từ phía xa trong cung, Quỷ Tam lặng lẽ xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ.
Trên tay đang cầm một vật gì đó, đưa đến mặt Hoa Mộ Thanh.
Xuân Hà liếc mắt , sắc mặt lập tức biến đổi, trắng bệch như còn giọt m.á.u.
Tố Cẩm hừ lạnh một tiếng, thấy Hoa Mộ Thanh định đưa tay nhận lấy, liền vội vàng ngăn , tự đón lấy vật , đặt cẩn thận lên bàn .
Phúc T.ử và Tú Hỷ cũng tò mò ghé mắt sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-234-hai-hoa.html.]
Trên bàn hiện giờ là một con b.úp bê kỳ dị mặc bộ y phục màu đỏ, hai gò má tô son đậm lòe loẹt, một con b.úp bê hình nhân thế mạng!
Con b.úp bê vốn dĩ mang một vẻ u ám, đôi mắt dài hẹp khép hờ thành một đường chỉ mỏng, còn miệng thì khâu kín bằng vô sợi chỉ.
Diện mạo quái dị như , đặt trong gian đêm tối âm u, quả thực khiến rùng kinh sợ.
Đáng sợ hơn nữa là ngay n.g.ự.c con b.úp bê còn ghim một tờ giấy bằng mấy chiếc kim vàng, đó những hàng chữ đỏ như m.á.u tươi!
Chỉ cần thoáng qua thôi cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Phúc T.ử sợ hãi nép sát Tú Hỷ để tìm kiếm sự an ủi.
Tú Hỷ khẽ : "Tiểu chủ, đây là nhân cổ (một loại bùa chú dùng hình nhân thế mạng vật dẫn). Bệ hạ vô cùng căm ghét những chuyện tà ma yêu thuật như thế . Trong cung từng một vị phi tần vì sử dụng nhân cổ để nguyền rủa Tống Hoàng Hậu mà Bệ hạ đ.á.n.h c.h.ế.t ngay tại chỗ, đó còn liên lụy đến cả chín đời tộc."
Hoa Mộ Thanh nhớ vị phi tần đó, hình như là thời gian Hoa Như Nguyệt mới nhập cung, khi các phi tần đều lạnh nhạt, nảy sinh lòng oán hận, liền tìm đến nàng để xin chủ.
Nàng vốn dĩ dính dáng những chuyện tranh đấu hậu cung, càng thấy vẻ mặt châm chọc lạnh lùng của Đỗ Thiếu Lang, nên ngơ.
Ai ngờ, một vị Quý tần trút hết oán hận lên đầu nàng, sử dụng loại nhân cổ độc ác để nguyền rủa nàng.
sự việc khác phát giác, trực tiếp tâu lên Đỗ Thiếu Lang.
Đó là đầu tiên nàng chứng kiến nổi giận đến như , cũng là đầu tiên nàng tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức nào.
Dù là phụ nữ từng hầu hạ , vẫn hề thương xót, tay đ.á.n.h c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Chưa dừng ở đó, còn rút kiếm đ.â.m liên tục lên t.h.i t.h.ể của vị Quý tần đó!
Lúc bấy giờ, m.á.u tươi chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả nền đất trong ngự thư phòng.
Cũng từ sự việc đó, đám tần phi trong cung mới hiểu một điều: Dù Tống Hoàng Hậu sủng ái, nhưng Hoàng Thượng tuyệt đối cho phép bất kỳ ai x.úc p.hạ.m đến nàng.
Cũng từ lúc đó, Hoa Như Nguyệt mới chủ động đến gần nàng, ân cần hầu hạ, thiết như tỷ ruột thịt.
Cho đến khi biến cố xảy ở Phụng Loan Đài, nàng mới nhận , phụ nữ dịu dàng, đoan trang một nội tâm méo mó, độc ác đến nhường nào.
Không ngờ ngần năm, nàng một nữa tận mắt chứng kiến thứ .
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm , mặc kệ Tố Cẩm sức ngăn cản, trực tiếp cầm con b.úp bê lên.
Thậm chí còn lật qua lật , xem xét nó một cách đầy hứng thú.
Quỷ Tam ngoài cửa sổ, khẽ : "Cung nữ giấu thứ trong một chiếc hộp, chôn nó gốc cây hạnh tòa điện phụ."
"Ừm..."
Hoa Mộ Thanh kéo dài giọng gật đầu, mỉm hỏi: "Là tòa điện phụ, nơi đặt long sàng của ?"
Quỷ Tam gật đầu đáp: "Vâng."
Hoa Mộ Thanh khẽ bật thành tiếng, lắc đầu: "Xem La Đức Phương cũng thông minh hơn một chút, nhưng vẫn đủ khôn ngoan. Muốn dùng cách để kéo xuống vũng bùn ?"
Vừa , nàng con b.úp bê hình nhân thế mạng trong tay, thì thầm: "Rốt cuộc là... vì lý do gì đây?"
Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, sang Quỷ Tam: "Đi điều tra cho , xem phía lưng La Đức Phương còn điều gì khuất tất mà ngoài ."
"Tuân mệnh." Quỷ Tam đáp lời biến mất.
Hoa Mộ Thanh nhặt tờ giấy dán con b.úp bê lên, những dòng chữ đó, hỏi: "Đây là bát tự của ai?"
Tú Hỷ một hồi trả lời: "Là của Quý phi nương nương."
Hoa Mộ Thanh khẽ nhướng mày, lúc mới nhớ , quả đúng là bát tự của Hoa Như Nguyệt.
Nàng tờ giấy, chậm rãi : "La Đức Phương nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai đích)? Cũng thật là to gan lớn mật... chỉ là... bà đủ bản lĩnh ."
Nói , nàng ném con b.úp bê trở bàn, khẽ lạnh: "Đổi thành bát tự của ."
Xuân Hà cùng đồng loạt biến sắc, đồng thanh ngăn cản nàng.
Tuy Hoa Mộ Thanh tin những chuyện quỷ thần ma quái, nhưng dân chúng Đại Lý vô cùng kính sợ loại bùa ngải .
"Tiểu thư, ạ!" Xuân Hà liên tục lắc đầu, sức ngăn cản.
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ mỉm , giọng điệu thản nhiên đáp: "Có gì mà ? Chỉ là một món đồ vô tri vô giác mà thôi. Ta thật sự xem thử, thứ thực sự nguyền rủa ?"
Nàng vốn dĩ là ác quỷ, còn sợ biến thành quỷ ?
Xuân Hà vẫn vô cùng lo lắng, nhưng Tú Hỷ liếc Hoa Mộ Thanh, dè dặt hỏi: "Tiểu chủ kế hoạch gì chăng?"
Hoa Mộ Thanh khẽ , đầu Quỷ Tam đang ngoài cửa sổ: "Sau khi đổi bát tự, đem thứ chôn gốc cây long não Dưỡng Tâm Điện của Đỗ Thiếu Lang."
Mọi trong phòng đều đồng loạt biến sắc mặt.
Quỷ Tam Hoa Mộ Thanh, chỉ thấy nàng khẽ mỉm , nụ nhẹ nhàng như ánh trăng, tựa như một tiên nữ lạc chốn hồng trần mờ ảo.
Trong khoảnh khắc , nàng dường như hóa thành một yêu nữ trong giấc mộng, ánh mắt xoay chuyển, đầy mê hoặc khiến lòng nghiêng ngả.
"La Đức Phương, sẽ chơi với ngươi một ván thật vui vẻ."
Nàng khẽ, đôi môi đỏ mọng cong lên, mang theo vẻ lạnh lẽo đến rợn như m.á.u.
Ngày hôm .
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ đổi xiêm y của Xuân Hà, lén lút đến lãnh cung.
Vốn dĩ chỉ đến thăm Thịnh Nhi một chút, nào ngờ bắt gặp Mộ Dung Trần cũng đang ở đó.
Kẻ xưa nay ngạo mạn, lạnh lùng , mà đang chiếc đệm lớn giữa lãnh cung, tay cầm một món đồ chơi chế tác tinh xảo, trêu chọc khiến Thịnh Nhi khanh khách ngừng.
Nhìn từ góc nghiêng của , thể thấy rõ sự dịu dàng, vui vẻ hiếm gương mặt .
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ ở cửa, cảnh tượng mắt, trong lòng bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp, lặng lẽ mà sâu sắc, chậm rãi lan tỏa khắp tâm can.
Nếu Mộ Dung Trần, chỉ e rằng nàng và Thịnh Nhi, thậm chí là cả nàng của hiện tại, còn cơ hội gặp cõi đời .
Nàng khẽ bật , nụ dịu dàng như ánh nắng ban mai.
đúng lúc đó, Mộ Dung Trần bất chợt mặt , thẳng về phía nàng.
Ánh mắt hai chạm , Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi .
Hoa Mộ Thanh thoáng sững , nhanh ch.óng dời mắt , bước nhanh tới chỗ Thịnh Nhi, quỳ xuống tấm đệm, đưa tay lăn quả bóng vải Tố Cẩm may xong đến mặt con.
"Thịnh Nhi xem, mẫu mang đến cho con món đồ chơi ."
"Mẫu ! Mẫu ~"
Đứa bé chập chững lảo đảo, lập tức nhào lòng Hoa Mộ Thanh.
Nàng bé đ.â.m trúng ngã xuống đất, bật thành tiếng, nhưng vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy, bảo vệ cẩn thận cho Thịnh Nhi.
Mộ Dung Trần bên cạnh, một tay chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm hai con, vẻ mặt thư thái ung dung tự tại.
Ánh mắt ánh lên ý , nha đầu rõ ràng vẫn còn bé xíu, mà dám tự xưng là "mẫu " của !
Tuy , tiểu nha đầu đối với Đại Hoàng T.ử đúng là một thứ tình cảm giống với thường.
Nếu phụ nữ ngu ngốc còn sống, e rằng đối với con cái, cũng chỉ thể dốc lòng đến thế mà thôi.
Hắn hai , một lớn một nhỏ, đang vui vẻ chơi trò ném bóng vải, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Muốn quà gì nào?"
Hoa Mộ Thanh sững , một lúc mới phản ứng , thì Mộ Dung Trần đang hỏi nàng.
Nghĩ ngợi một lát, nàng lắc đầu: "Ta chẳng gì cả."
Mộ Dung Trần sớm đoán nàng sẽ trả lời như , chỉ nàng tiếp: "Ngày nàng lễ cập kê, e là sẽ mặt ở kinh thành. Nếu gì, cứ với ."
Dáng vẻ của , như thể cả thiên hạ tùy nàng lựa chọn, chỉ cần nàng mở miệng, đều thể dâng lên .
Hoa Mộ Thanh mỉm , nhẹ nhàng véo má tròn mũm mĩm của Thịnh Nhi, sang Mộ Dung Trần, nửa đùa nửa thật: "Ta thiên hạ thái bình, muôn đời hưng thịnh. Điện hạ, thể tặng ?"
Lời dứt, nét mặt vốn ôn hòa, thư thái của Mộ Dung Trần lập tức biến đổi .
Hoa Mộ Thanh sững , kịp hiểu điều gì , thì bên ngoài cửa, Quỷ Nhị nhanh ch.óng bước .
Hắn liếc Hoa Mộ Thanh một cái, ghé sát tai Mộ Dung Trần, thấp giọng bẩm báo: "Chủ t.ử, Kính Sự Phòng thẻ xanh cho tiểu thư, ấn định... ba ngày thị tẩm."
Sắc mặt của Mộ Dung Trần vốn dĩ trầm xuống, nay càng trở nên âm u hơn.
Hắn phẩy tay hiệu, Quỷ Nhị lập tức lui ngoài.
Thịnh Nhi dường như cảm nhận tâm trạng bất thường của Mộ Dung Trần, liền nép sâu hơn lòng Hoa Mộ Thanh.
Nàng ôm Thịnh Nhi lòng, khẽ giọng hỏi: "Điện hạ, xảy chuyện gì ?"
Mộ Dung Trần nàng, trầm mặc một lát chậm rãi đáp: "Đỗ Thiếu Lang định để nàng thị tẩm ba ngày ."
"Ba ngày ?"
Hoa Mộ Thanh cau mày: "Chẳng đúng ngày lễ cập kê ?"
Mộ Dung Trần bật lạnh lùng: "Hắn đúng là tự cho là thông minh, lẽ còn nghĩ rằng nếu để nàng trong lòng chính là Hoàng Thượng đúng ngày cập kê, thì nàng sẽ vui mừng đến phát điên mất. Hắn coi bản như một món quà sinh nhật, định tặng cho nàng đấy!"
Hoa Mộ Thanh xong thì rùng nổi da gà, lập tức vẻ mặt ghê tởm: "Ai mà thèm cái thứ quà sinh nhật như thế chứ! Điện hạ đừng nữa!"
Vẻ mặt chán ghét của nàng khiến Mộ Dung Trần cảm thấy vô cùng khoái chí, : "Sao? Nàng thích Hoàng Thượng tự biến thành quà sinh nhật, mừng tuổi nàng ?"
"Không thích!"
Hoa Mộ Thanh quả quyết lắc đầu, sang Mộ Dung Trần: "Điện hạ, cách nào trì hoãn chuyện ?"
Mộ Dung Trần khẽ : "Trì hoãn ? Có thể trì hoãn nhất thời, chẳng lẽ thể trì hoãn cả đời ?"
Hoa Mộ Thanh khó xử nhíu mày nữa: "Vậy... nếu thì ba ngày nữa, hạ độc nhé. Khiến tưởng rằng từng thị tẩm ..."
Chưa hết câu, Mộ Dung Trần hỏi: "Ngươi điều chế loại t.h.u.ố.c khiến sinh ảo giác ?"
Hoa Mộ Thanh sững , lúc mới giật nhận lỡ lời, loại t.h.u.ố.c tạo ảo giác vốn dĩ chỉ những xuất từ Dược Vương Cốc mới cách điều chế.
Lâm Tiêu thì tính, trong triều Đại Lý , thể điều chế loại t.h.u.ố.c đó, chỉ một Tống Hoàng Hậu.
Năm xưa, để cứu Đỗ Thiếu Lang, nàng và Mộ Dung Trần từng đích đến Dược Vương Cốc, học hỏi phương t.h.u.ố.c từ Dược Vương.
Ban đầu là để thăm dò địch tình, mê hoặc và khống chế tù binh. Không ngờ đến bây giờ, sử dụng trong tình huống như thế .
Nàng khẽ mím môi, đang cố gắng nghĩ cách để biện minh cho thì Thịnh Nhi giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ giữa trán nàng, nũng nịu : "Mẫu đừng , đừng ~~"
Tim Hoa Mộ Thanh mềm nhũn , nàng liền quên mất việc giải thích, vội vàng ôm lấy Thịnh Nhi, dỗ dành con trong tiếng rộn rã.
Còn Mộ Dung Trần, tâm trí của dần trôi về một nơi khác...
Lời nguyện cầu "Nguyện thiên hạ thái bình, còn binh đao, vĩnh viễn sát sinh" mà Hoa Mộ Thanh thốt , hóa chính là ước nguyện thuở nào của Tống Vân Loan, cái con gái ngốc nghếch .
Ngày đầu tiên theo quân trận, nàng đón sinh nhật ngay giữa quân doanh và khẽ khàng ước điều đó.
Lúc bấy giờ, nàng cứ ngỡ trong trướng chỉ cùng phó quan, nào ngờ đang ngay ngoài lều.
Trên tay còn cẩn thận cầm món quà sinh nhật chuẩn từ lâu cho nàng.
Hắn định bụng sẽ báo quân tình, tiện tay tặng nàng món quà nhỏ , nào ngờ lời cầu nguyện .
Món quà chuẩn là một thanh Ngư Trường kiếm.
Chính là thanh bảo kiếm vô giá từng Kinh Kha sử dụng để hành thích Tần Vương, biểu tượng cho sự sát phạt và mưu lược.
Ban đầu, định tặng nàng để phòng .
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ... tài nào trao nó .
Về , thấy Đỗ Thiếu Lang sai từ kinh thành lặn lội ngàn dặm mang đến một món quà sinh nhật cho nàng, đó là một chiếc trâm bạc nạm ngọc hết sức bình thường, tạo hình con sâu cỏ khá tinh xảo.
Dù nàng cài trâm, nhưng vô cùng yêu thích, cứ ngắm nghía mãi thôi.
Ký ức năm xưa chợt ùa về, những chua xót và lạnh lẽo của ngày dường như phai nhạt, chỉ còn nụ rạng rỡ và niềm vui chân thành của nàng, cứ hết đến khác hiện lên trong tâm trí .
"Điện hạ."
Sau khi trêu chọc Thịnh Nhi một hồi, Hoa Mộ Thanh sang với Mộ Dung Trần: "Nếu đến ngày lễ cập kê mà điện hạ ở kinh thành, liệu thể để Quỷ Nhị ở bên cạnh ? Nếu Đỗ Thiếu Lang thật sự thị tẩm, e là lúc đó lén đ.á.n.h ngất , thì mới thể bỏ t.h.u.ố.c một cách thuận lợi…"
"Ha."
Lời còn dứt, Mộ Dung Trần khẽ bật thành tiếng.
Hắn thu tay đang chống cằm , nàng: "Cho dù nàng thể khiến lầm tưởng rằng nàng thị tẩm, còn dấu chu sa cánh tay, nàng định xử lý thế nào đây?"
Chưa từng thị tẩm, dấu chu sa tự nhiên vẫn còn nguyên vẹn.
Gương mặt Hoa Mộ Thanh đỏ bừng lên, nàng suy nghĩ một lát lẩm bẩm: "Hay là… khoét luôn cho xong..."
Ánh mắt Mộ Dung Trần lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng: "Nàng dám động d.a.o thử xem."
Hoa Mộ Thanh cứng đờ , chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương ập đến, nàng yếu ớt phản bác: "Rõ ràng là thể của , tại tự quyết định chứ..."
Nàng còn hết câu, thấy Mộ Dung Trần nàng chằm chằm với đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng: "Nàng cái gì?"
Hoa Mộ Thanh lập tức nghiêm mặt , gượng gạo : "Ta ... theo điện hạ hết ạ!"
Lông mày Mộ Dung Trần khẽ giật, suýt chút nữa thì bật thành tiếng, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh băng pha chút u ám: "Nhớ kỹ cho , thể của nàng, là của Bổn Đốc. Không đến lượt nàng tự quyết định. Nếu dám tự ý càn, Bổn Đốc sẽ xé xác nàng."
Chỉ giỏi dùng mấy lời để hù dọa khác!
Hoa Mộ Thanh âm thầm bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, nàng hỏi: "Vậy... đến ngày cập kê, đây? Điện hạ ở kinh thành..."
Mộ Dung Trần liếc nàng: "Chút chuyện cỏn con như mà cũng xử lý ? Cứ khiến bận tâm đến những chuyện khác quan trọng hơn việc nữ nhân hầu hạ là chứ gì?"
Hoa Mộ Thanh ngẩn , như chợt nhớ điều gì, đến lúc Dao Cơ nên hành động .
Chỉ cần tiết lộ tin tức về Tứ Phương Chiến cho Đỗ Thiếu Lang, chắc chắn sẽ lập tức lao đến Mộng Tiên Lâu ngay trong đêm.
Chỉ cần chút manh mối nào, nhất định sẽ dốc lực để truy tra.
Như , ít nhất trong thời gian Mộ Dung Trần rời khỏi kinh thành, nàng sẽ an .
Đã quyết định xong, tâm trạng Hoa Mộ Thanh cũng định trở , nàng gật đầu: "Vâng, Mộ Thanh thế nào ."
Nói xong, nàng chợt cảm thấy lời Mộ Dung Trần chút kỳ lạ, như thể chuyện của Dao Cơ, và còn cố tình nhắc nhở nàng thì ?