Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 232: Đút Thuốc

Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:16:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Da đầu nàng chợt căng lên, mở mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Trần hiện ngay mắt, như một yêu ma, tựa như một ác quỷ, từ cao xuống nàng.

Trên gương mặt là nụ nửa miệng thường thấy, lười biếng mà lạnh lẽo, ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường.

Làn da trắng đến rợn của khôi phục vẻ hồng hào, khỏe khoắn thường ngày. Đôi môi tím tái khi nãy cũng trở màu đỏ m.á.u yêu dị, quyến rũ như của loài yêu ma.

Hoa Mộ Thanh mím môi, tự thẳng dậy, cố ý đẩy tay khỏi vai .

Mộ Dung Trần liếc cánh tay nàng đẩy , khóe môi khẽ nhếch lên đầy ý vị, xuống chiếc ghế bên giường, khẽ nâng cằm hiệu: "Mang đây."

Lúc Hoa Mộ Thanh mới để ý, Xuân Hà và Tú Hỷ cũng mặt trong phòng.

Trên tay Xuân Hà đang bưng một chén t.h.u.ố.c bằng ngọc trong suốt, đưa gần, mùi t.h.u.ố.c đắng nồng nặc xộc thẳng mũi, khiến khó chịu.

Từ kiếp , Hoa Mộ Thanh vô cùng sợ vị đắng.

Đến kiếp , dù cơ thể khó chịu đến , nàng cũng luôn tự tay điều chế t.h.u.ố.c, quyết uống thứ t.h.u.ố.c đắng đến tê dại đầu lưỡi như thế .

Chỉ mới ngửi thấy mùi thôi, nàng theo phản xạ rụt phía trong giường, mặt lộ rõ vẻ kháng cự và sợ hãi.

Ngay cả Mộ Dung Trần cũng là đầu tiên chứng kiến dáng vẻ của nàng.

Hắn nhướn mày, vẻ mặt đầy hứng thú: "Sao ? Sợ đắng ?"

Một câu vạch trần tâm tư của nàng.

Hoa Mộ Thanh c.ắ.n môi, hiểu tỏ yếu đuối mặt , nàng bèn c.ắ.n răng : "Ta bệnh , uống t.h.u.ố.c?"

Ánh mắt chút chột của nàng càng khiến ý trong mắt Mộ Dung Trần thêm rõ ràng: "Ngươi ngâm quá lâu trong d.ư.ợ.c trì của , một d.ư.ợ.c tính ngấm cơ thể, cần uống thêm t.h.u.ố.c để khắc chế, nếu sẽ tổn hại đến kinh mạch và khí huyết."

Tú Hỷ bên cạnh khỏi ngạc nhiên.

Mộ Dung Trần xưa nay bao giờ kiên nhẫn giải thích cặn kẽ với ai như ?

Hoa Mộ Thanh nhận dụng tâm của , chỉ nhíu mày, vẫn cam lòng hỏi: "Không còn cách nào khác ?"

Mộ Dung Trần khẽ bật , suy nghĩ một chút, đích cầm lấy chén t.h.u.ố.c từ tay Xuân Hà, đó phất tay hiệu cho hai lui xuống.

Xuân Hà và Tú Hỷ vội vàng quỳ gối lặng lẽ rời khỏi phòng, quên đóng cửa .

"Rầm" một tiếng vang lên.

Hoa Mộ Thanh theo bản năng căng thẳng , liên tục lùi về , cảnh giác Mộ Dung Trần đang bên giường: "Ngài định gì!"

Mộ Dung Trần khẽ , lắc lắc chén t.h.u.ố.c trong tay: "Không Tiểu Hoa Nhi hỏi để uống t.h.u.ố.c ?"

Hoa Mộ Thanh cau mày, cảm thấy định giở trò , vội vàng lắc đầu, giơ tay : "Ta cần cách khác nữa! Ngài đưa t.h.u.ố.c cho , sẽ uống!"

"Ngay cả cái c.h.ế.t còn chẳng sợ, lẽ nào sợ một bát t.h.u.ố.c đắng !"

Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú: "Ồ? Thật ?"

Hoa Mộ Thanh phồng má, hùng hổ bước lên giật lấy bát t.h.u.ố.c, ngửa cổ định uống cạn một !

"Phụt!"

Đáng tiếc ...

Nói là sợ c.h.ế.t, một bát t.h.u.ố.c đắng đ.á.n.h bại.

Nàng phun cả ngụm t.h.u.ố.c , vị đắng lan tỏa đến mức suýt trào cả nước mắt.

Gương mặt xinh yêu kiều lập tức nhăn nhó như cái bánh bao!

Nàng thè lưỡi, ngừng xuýt xoa vì vị đắng.

Ánh mắt Mộ Dung Trần dừng đầu lưỡi mềm mại hồng nhạt của nàng, khóe môi khẽ cong lên.

Hắn khẽ bật : "Sao thế? Thật sự uống nổi ?"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh tức tối vô cùng, nhưng nàng cam lòng để lộ sự yếu đuối mặt Mộ Dung Trần.

Nàng cố gắng gằn giọng : "Không ! Tại uống vội quá! Bị sặc thôi!"

Vẻ mặt tức giận, cam chịu của nàng khiến Mộ Dung Trần bật thành tiếng.

Hoa Mộ Thanh thấy càng thêm giận dữ, liền cầm bát t.h.u.ố.c lên định uống tiếp, tức tối : "Ngài đừng tưởng rằng nắm điểm yếu của !"

nâng bát lên, cổ tay nàng Mộ Dung Trần nắm c.h.ặ.t lấy.

Ngay đó, bát t.h.u.ố.c trong tay nàng lấy một cách dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-232-dut-thuoc.html.]

Hoa Mộ Thanh trừng mắt , vẻ mặt khó hiểu.

Rồi nàng thấy tiếng khẽ, giọng trầm thấp đầy mê hoặc vang lên: "Giả vờ mạnh mẽ gì? Bổn tọa cách khiến ngươi uống hết bát t.h.u.ố.c ."

Hoa Mộ Thanh lập tức trợn tròn mắt, chẳng cuối cùng vẫn uống !

, nàng chợt thấy Mộ Dung Trần... đưa bát t.h.u.ố.c lên môi , uống một ngụm!

Nàng sững sờ trừng lớn mắt, thể tin những gì đang thấy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, vươn tay, kéo nàng lòng một cách mạnh mẽ.

"Ngài... Ưm!"

Đôi môi nàng chặn , vị t.h.u.ố.c đắng chát như dòng suối len lỏi, từ miệng từng chút từng chút truyền sang môi lưỡi nàng.

Nàng khó chịu đến mức suýt chút nữa sặc , nhưng Mộ Dung Trần lập tức giữ c.h.ặ.t eo nàng, đôi môi cũng siết c.h.ặ.t buông tha!

"Ục... Ục..."

Mấy tiếng nuốt khan vang lên, và tất cả t.h.u.ố.c... nàng uống hết!

Vị đắng vẫn còn đọng nơi đầu lưỡi, nhưng trở nên thể chịu đựng .

Mặt nàng đỏ bừng, nàng cố gắng đẩy Mộ Dung Trần kề sát khiến nàng khó thở.

hề ý định buông tha.

Ngược , nắm lấy cổ tay đang đẩy của nàng, từng ngón tay mơn trớn, mập mờ và dây dưa, luồn lòng bàn tay nàng, xuyên qua từng kẽ tay.

Cuối cùng, mười ngón tay đan c.h.ặ.t , một sự kết nối đầy mật.

Rồi chậm rãi, siết c.h.ặ.t hơn, như hòa quyện hai một.

Hắn dùng chiếc răng nanh nhọn khẽ c.ắ.n lấy môi của Hoa Mộ Thanh, một hành động đầy quyến rũ.

Hoa Mộ Thanh vốn hành động mật bất ngờ cho hồn bay phách lạc, ánh mắt nàng mơ màng, chậm rãi dời tầm về phía Mộ Dung Trần mắt.

Mộ Dung Trần khẽ , giọng trầm thấp dịu dàng vang lên: "Có nghỉ ngơi thêm một lát ?"

Hoa Mộ Thanh đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ đáy của , nàng rõ chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi, nàng sẽ rơi vực sâu thể thoát ...

Thế mà nàng chẳng còn chút sức lực nào để khống chế bản , nàng mềm mại thì thầm, giọng yếu ớt: "Trong miệng... vẫn còn đắng lắm..."

Đôi mắt đen u tối khẽ ánh lên một tầng sóng lấp lánh.

Mộ Dung Trần nàng, khẽ bật , cúi , c.ắ.n lấy môi nàng nữa: "Như nàng mong , Tiểu Hoa Nhi của ..."

Toàn Hoa Mộ Thanh run rẩy, những ngón tay đang nắm c.h.ặ.t khẽ co rút , như đ.á.n.h mất cả ý thức, nàng lặng lẽ nhắm mắt , phó mặc cho phận.

Tơ tình triền miên, quấn lấy từng thở của hai , tạo nên một bầu khí đầy ái .

bỗng nhiên, Mộ Dung Trần buông môi nàng , khẽ một tiếng, trong giọng sự bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều: "Thả lỏng răng , tiểu nha đầu ngốc."

Hoa Mộ Thanh lập tức mở mắt, một lát , ánh đang mê loạn dần trở nên tỉnh táo, bất chợt hoảng hốt.

Nàng giống hệt như một con thỏ con sói xám dọa sợ, cuống cuồng lăn khỏi , ngã nhào xuống đất.

Sau đó tay chân luống cuống bò dậy, mắt láo liên quanh, tay thì vội vịn trụ giường bên cạnh, miệng lắp bắp chẳng đang gì: "À... đúng , , còn chuyện, La Đức Phương... , là Hoa Như Nguyệt hình như còn..."

Mộ Dung Trần nàng một hồi, đột nhiên bật thành tiếng.

Tiếng trong trẻo vang vọng khắp căn phòng, mang theo chất giọng khàn nhẹ và lạnh lẽo đặc trưng, như nước lạnh từ suối sâu rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến lòng rung động thôi.

Lạnh đến thấu xương, nhưng khiến thể ngăn nổi niềm nhớ mong.

Nàng vẫn cứ chăm chăm trụ giường, dám liếc sang đang khẽ bên cạnh .

Mộ Dung Trần chậm rãi bước đến phía nàng, cúi nhẹ bên tai: "Lần thì tha cho nàng. ... nhớ đấy, răng, đừng c.ắ.n c.h.ặ.t như nữa."

"Ùng!"

Trong đầu Hoa Mộ Thanh như tiếng sấm cùng lúc vang lên nổ tung.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ bừng như m.á.u!

Nàng chỉ còn dán mắt cái cột giường mặt, chằm chằm những đường nét chạm trổ tinh xảo, như thể chỉ cần đủ lâu, những hoa văn vô tri sẽ hóa thành hoa thật .

Mộ Dung Trần khẽ mỉm , bước , vạt áo bào màu tím bay lên như những đám mây cuộn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

 

Loading...