Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 230: Dược Thạch

Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:16:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Mộ Thanh khẽ siết c.h.ặ.t các ngón tay, hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Trần, giọng chút run rẩy: "Nếu... nếu như thể vượt qua thì... thì sẽ ?"

Vẻ khinh miệt thoáng hiện trong mắt Lâm Tiêu tan biến , đó là sự hờ hững, nhún vai đáp: "Nếu chỉ nội thương nhẹ thì , còn nếu nặng hơn... thì chỉ con đường c.h.ế.t thôi."

Bàn tay Hoa Mộ Thanh đang nắm c.h.ặ.t bỗng run lên dữ dội.

Nàng Mộ Dung Trần, dù châm cứu nhưng sắc mặt tím tái vẫn biến mất.

Khuôn mặt vốn nhợt nhạt như c.h.ế.t, giờ càng trắng bệch đến đáng sợ.

Đôi mắt thường ngày ánh lên vẻ tà mị, lười biếng, giờ nhắm nghiền , che vẻ yêu dị thường thấy.

Ngay cả khi hôn mê, hàng mày kiếm của vẫn nhíu c.h.ặ.t như đang cố gắng chống chọi với nỗi đau đớn tột cùng, khiến cảm thấy sự yếu đuối và bất lực hiếm hoi.

Nàng c.ắ.n c.h.ặ.t môi, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Lâm Tiêu liếc nàng, bất chợt lên tiếng: "Cũng may là nha đầu ngươi còn chút y thuật, kịp thời trích huyết, loại bỏ bớt độc Quỷ Diễm trong cơ thể . Nếu chậm trễ dù chỉ nửa khắc, đám Quỷ Vệ chắc chắn sẽ mang đến cho một cái xác lạnh ."

Tình hình nghiêm trọng đến mức ?

Hoa Mộ Thanh hít sâu một , cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh nhất thể, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy... công pháp Thiên Âm của , chẳng lẽ cứ mãi tích tụ độc hàn trong cơ thể như ?"

Lâm Tiêu khoanh tay n.g.ự.c, dựa một bên: " ! nghiêm trọng như bây giờ. Hình như là mấy năm , cái lão già sợ c.h.ế.t đó, hiểu vì lý do gì hàn khí xâm nhập, khí lạnh ăn sâu kinh mạch, khiến hàn độc bộc phát. Lần đó suýt chút nữa mất mạng. Từ đó trở , hàn độc trong mỗi tích tụ nhiều hơn."

Vừa , hề nhận sắc mặt Hoa Mộ Thanh đang ngày càng trở nên tái nhợt.

Mấy năm gặp hàn khí thấu xương?

Điều duy nhất nàng thể nghĩ tới, chính là... nàng và Mộ Dung Trần phục kích, rơi xuống vực sâu, những ngày cô lập ai giúp đỡ, chăm sóc và bảo vệ.

Chẳng lẽ Mộ Dung Trần thương ở kinh mạch thời điểm đó?

Nàng hỏi rõ thời gian cụ thể, nhưng thể cất lời.

Nàng sợ hãi câu trả lời ... hoặc đó là điều nàng luôn mong đợi, hoặc là điều nàng dám đối mặt.

Nàng siết c.h.ặ.t cánh tay, cơ thể khẽ run rẩy kiểm soát .

câu hỏi bật là một câu khác: "Vậy... chẳng lẽ cách nào để giải trừ độc của công pháp ?"

Lâm Tiêu vội trả lời mà nhếch môi đầy ẩn ý, Hoa Mộ Thanh, định mở miệng...

Thì bất ngờ, trong hồ t.h.u.ố.c, Mộ Dung Trần đột ngột vùng lên, "Phụt!" – phun một ngụm m.á.u đen lớn!

Máu đen, đặc quánh như mực, nhanh ch.óng lan rộng trong làn nước t.h.u.ố.c.

Lâm Tiêu hoảng hốt, lập tức nhảy xuống hồ, cầm kim châm liên tục đ.â.m đỉnh đầu .

Sau đó, rút kim kiểm tra, vạch mắt xem xét, mắng to: "C.h.ế.t tiệt! Ta mang danh là khắc tinh của Diêm Vương, ngươi cho mất mặt , cái lão yêu quái !"

Mắng xong, nhảy lên bờ, bỏ chạy.

Hoa Mộ Thanh vội vàng chặn : "Ngươi !"

Lâm Tiêu khựng , nhất thời gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Hoa Mộ Thanh dọa cho giật , hất tay nàng , cau mày : "Hai các ngươi đúng là một cặp trời sinh! Gặp chuyện là chỉ trút giận lên ! Ta lấy t.h.u.ố.c giữ mạng đây! Mẹ kiếp, cũng giữ nổi cái mạng yêu nghiệt nữa!"

Nói xong, lao ngoài.

Hoa Mộ Thanh bất động tại chỗ, bối rối Mộ Dung Trần đang chìm nổi trong hồ.

Bỗng nhiên, phun một ngụm m.á.u nữa.

Máu đen như mang theo linh hồn, từng sợi từng sợi tỏa , quấn lấy trung.

Hoa Mộ Thanh cuống cuồng đến mức chỉ xoay vòng tại chỗ. Đột nhiên, từ trong tay áo nàng, chiếc quạt xương xanh cất giấu bấy lâu, "phạch" một tiếng rơi xuống đất.

Ánh mắt nàng lập tức dừng viên d.ư.ợ.c thạch đỏ như m.á.u treo quạt.

Không nàng chợt nghĩ điều gì.

Bỗng nàng nghiến răng, giật mạnh viên d.ư.ợ.c thạch xuống, siết c.h.ặ.t trong lòng bàn tay, Mộ Dung Trần đang lung lay sắp ngã giữa làn nước trong hồ.

Nàng liền nhảy thẳng xuống hồ!

Dược tính mãnh liệt như hàng ngàn mũi kim đ.â.m xuyên qua lớp y phục ướt sũng, dữ dội và tàn nhẫn xuyên làn da mềm mại của Hoa Mộ Thanh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-230-duoc-thach.html.]

Trong khoảnh khắc, cơn đau khiến nàng gần như ngất xỉu vì nghẹt thở.

nàng nghiến c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, đến khi vị m.á.u tanh tràn khắp khoang miệng, mới gắng gượng mở to mắt, cố gắng tiến gần Mộ Dung Trần.

Mỗi bước chân như giẫm lên núi đao biển lửa nơi địa ngục.

Nàng đau đến run rẩy, liên tục hít thở sâu.

Thế nhưng, đôi chân từng ngập ngừng chậm dù chỉ một chút.

Vượt qua làn nước dày đặc, cuối cùng, khi đến mặt Mộ Dung Trần, nàng như trải qua ngàn sinh t.ử, khắp đầy thương tích, tê dại.

Thế nhưng, nàng vẫn vươn tay , nhẹ nhàng và dịu dàng đỡ lấy .

Đưa viên d.ư.ợ.c thạch đỏ m.á.u, gần như đông cứng trong tay, đến bên môi , cố gắng đút miệng .

Mộ Dung Trần vẫn nghiến c.h.ặ.t răng, dấu hiệu buông lỏng.

Hoa Mộ Thanh c.ắ.n môi, cố gắng dỗ dành.

cố gắng mấy , nàng vẫn thể đưa viên t.h.u.ố.c miệng .

lúc đó, Mộ Dung Trần bỗng run lên, từ kẽ răng đang nghiến c.h.ặ.t, trào một dòng m.á.u đen.

Hoa Mộ Thanh gần như bật ngay tại chỗ.

Nàng đỡ lấy , lúng túng gì mới .

Bất chợt, nàng nghiêng gần tai Mộ Dung Trần, nhẹ giọng thì thầm: "A Trần... A Trần... ngoan nào, mở miệng ? A Trần..."

Tiếng gọi dịu dàng , lẫn trong làn nước lững lờ, như dải lụa mộng mơ trong giấc mộng, bao phủ lấy nỗi nhớ sâu tận linh hồn của một .

Đôi lông mày đang nhíu c.h.ặ.t của Mộ Dung Trần, dần dần giãn .

Trong vô thức, đôi môi tím nhợt cũng khẽ mấp máy.

Hoa Mộ Thanh như trút gánh nặng, định đưa viên t.h.u.ố.c miệng , thì chợt thấy thì thầm một tiếng khẽ: "Kiều Kiều..."

Kiều Kiều?!

Đôi mắt nàng bỗng co rút , đang gọi ai ? Là Tống Hoàng Hậu? Hay là nàng?

Không đúng... Dù là Tống Hoàng Hậu Hoa Mộ Thanh...

Thì cũng chỉ là "một nàng" mà thôi.

Nàng vội cụp mi mắt xuống, ngẩng lên, đưa viên t.h.u.ố.c miệng , để ngậm lấy.

Thầm cầu nguyện... hy vọng nó sẽ tác dụng.

Chốc lát .

Màu tím đậm môi Mộ Dung Trần quả thật dần phai , gương mặt cũng bắt đầu chút sắc khí trở .

Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào một .

Chân nàng bỗng nhũn , tựa Mộ Dung Trần.

Thuốc trong nước vẫn đang âm thầm kích thích làn da nàng, đau đến mức khiến như tê dại.

Hoa Mộ Thanh nghiêng mặt, bên cạnh, thể tưởng tượng nổi... rốt cuộc trải qua những gì, chịu đựng bao nhiêu cay đắng.

Tại luyện thứ nội công âm độc như Thiên Âm Chi Công?

Tại cùng nàng chinh chiến, gây dựng giang sơn Đại Lý?

Và tại ... thể gọi một tiếng "Kiều Kiều" đầy thương nhớ đến thế?

Có những điều dường như đang che lấp trong làn sương đặc quánh của d.ư.ợ.c trì .

Chỉ cần vén màn sương lên... là thể hiểu rõ.

vấn vương, lượn lờ, như hái hoa trong sương, rõ, nắm chẳng .

Nàng đưa tay, vén mớ tóc ướt sũng của , khẽ chạm đường nét gương mặt trắng trẻo, nhẹ nhàng tựa đầu vai .

 

Loading...