Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 212: Ghen Tuông

Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:16:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Thiếu Lang khỏi cảm thán nữa: "Cô nương thật sự quá đỗi lương thiện, khiến đành lòng từ chối bất cứ điều gì."

Rõ ràng là một con gái thông minh, lanh lợi, đôi khi còn chút tâm cơ kín đáo, thế nhưng khi bước chân chốn thâm cung trở nên ngây thơ, vô hại như một chú thỏ trắng nhỏ bé.

Hắn mỉm nhẹ nhàng, gật đầu : "Đừng sợ hãi. Hôm nay cứ yên tâm trở về . Ta nhất định sẽ nàng tâu chuyện với hoàng ."

Lúc , Hoa Mộ Thanh mới một nữa ngước đôi mắt lên Đỗ Thiếu Lang. Trong ánh mắt , lộ rõ vẻ cảm kích sâu sắc... cùng với một chút rung động khó tả.

Thế nhưng, dường như nàng chợt nhận sự bất thường trong ánh mắt , vội vã cúi đầu xuống, dịu dàng : "Đa tạ Vương gia giúp đỡ."

Đỗ Thiếu Lang mỉm , gật đầu đáp: "Ta mà, giữa và nàng cần khách sáo đến ."

Thấy Hoa Mộ Thanh im lặng, thêm gì, đúng lúc Phúc Toàn ở phía xa lặng lẽ hiệu, vẻ như đang chuyện khẩn cấp cần giải quyết, liền : "Hoàng còn việc đang đợi , thì... ba ngày nữa, vẫn sẽ chờ nàng giả sơn. Nếu trong những ngày nàng bất cứ điều gì cần giúp đỡ, cứ suy nghĩ thật kỹ đến đó với ."

Hoa Mộ Thanh vẫn cúi thấp đầu, đáp ứng, cũng từ chối lời đề nghị của .

Đỗ Thiếu Lang bật : "Vậy xin phép cáo lui. Nàng bảo trọng."

Cho đến khi bóng dáng Đỗ Thiếu Lang vội vã rời khuất hẳn, Hoa Mộ Thanh mới đột ngột ngẩng đầu lên. Đôi mắt mê hồn giờ đây ánh lên vẻ băng giá, lạnh lẽo đến rợn .

Nàng về phía nơi biến mất, từ tốn xoay , bước chậm rãi về phía Du Nhiên Cung.

Trên suốt quãng đường , Xuân Hà vẻ mặt của nàng mà trong lòng thấp thỏm, điều gì đó nhưng dám mở lời.

Đến một lối nhỏ vắng vẻ trong cung, đột nhiên một bàn tay to lớn từ phía bất ngờ siết c.h.ặ.t lấy vai Hoa Mộ Thanh, nhấc bổng nàng lên trung, lập tức phi biến mất, nhanh như một cơn gió thoảng.

Xuân Hà ngẩng đầu theo một lát, đó thu vẻ hoảng loạn ban nãy, tiếp tục bước như gì xảy .

Từ phía , Tú Hỷ hớt hải chạy đến, thở hổn hển hỏi: "Điện hạ đến cứu tiểu thư ?"

Xuân Hà suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, tới lúc nãy, đưa tiểu thư ."

Tú Hỷ thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ nãy còn đang bàn chuyện hệ trọng về quân sự với mấy vị tướng quân, bất ngờ cắt ngang, vẫn lập tức bỏ dở việc mà đến đây. Haizz, tiểu thư bây giờ cô thế cô, điện hạ giúp đỡ quả thực là may mắn..."

Xuân Hà liếc Tú Hỷ một cái đầy ẩn ý, dường như rằng chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài.

Chuyện giữa Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần, chỉ nàng là luôn theo dõi và hiểu rõ nhất.

Hai họ... thật sự...

Xuân Hà khẽ lắc đầu, cùng Tú Hỷ tiếp tục hướng về Du Nhiên Cung.

Tại Thanh Huyền Cung.

Vừa đặt chân xuống đất, Hoa Mộ Thanh liền nắm c.h.ặ.t lấy tay áo Mộ Dung Trần, lạnh lùng : "Bạch Lộ trong cung Hoa Như Nguyệt, g.i.ế.c ả. Chuyện ảnh hưởng gì đến kế hoạch của điện hạ ?"

Mộ Dung Trần liếc mắt nàng một cái, trả lời câu hỏi mà ngược hỏi: "Hôm nay Đỗ Thiếu Lang chạm của ngươi?"

Hoa Mộ Thanh sững , đưa tay xoa xoa bả vai.

Nàng còn kịp mở miệng, Mộ Dung Trần nheo mắt , bất ngờ vươn tay, túm lấy cổ áo nàng, kéo mạnh nàng đến sát mặt .

Hắn ghé sát bên cổ nàng, cẩn thận ngửi một thật sâu, dường như tìm kiếm dấu vết gì đó.

Hoa Mộ Thanh hành động đột ngột của cho cả cứng đờ. Ngay đó, nàng thấy Mộ Dung Trần lấy một chiếc lọ nhỏ bằng ngọc đen, bất ngờ dốc cạn cả lọ lên nàng!

Mùi hương nồng nàn đến mức gần như khiến ngạt thở lập tức lan tỏa khắp nơi, bao trùm lấy gian.

Hoa Mộ Thanh sặc một cái, nhưng ngay đó nàng cảm nhận , trong mùi thơm đậm đặc một làn hương thanh mát, dịu dàng, như xuyên thấu qua tận sâu bên trong ngũ tạng lục phủ.

Khiến cho bộ kinh mạch nàng giãn , m.á.u huyết cũng từ từ lưu thông một cách dễ chịu.

- "Đây là... cái gì ?"

Nàng tò mò chiếc lọ nhỏ trong tay , còn định với tay lấy xem thử.

Mộ Dung Trần nắm lấy ngón tay nàng đưa , giọng điệu âm u: "Thứ dùng để xua cái mùi ch.ó c.h.ế.t bám ngươi!"

Khóe miệng Hoa Mộ Thanh giật giật, như chợt hiểu điều gì đó, nàng lập tức ngẩng đầu trừng mắt : "Đây là Lê Hợp Hương?! Loại hương liệu quý hiếm ngàn năm mới luyện một lọ ?!"

Nói , nét mặt nàng trở nên vô cùng phức tạp, nhíu mày : "Vậy mà ngài đem thứ vô giá phung phí như thế, ngài tiền bạc là mồ hôi nước mắt của dân chúng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-212-ghen-tuong.html.]

Mộ Dung Trần nhướng mày, lạnh lùng đáp: "Tiền của là do chính ! Chẳng liên quan gì đến giang sơn của Đỗ Thiếu Lang cả!"

Hoa Mộ Thanh bất ngờ, nhưng lập tức hiểu chuyện. Nàng quả thật từng sai điều tra về , Mộ Dung Trần chỉ giỏi trị quốc mà còn là một kỳ tài trong giới kinh doanh.

Dưới danh nghĩa của khách điếm, ngân hàng, xưởng dầu và kho lương thực nổi tiếng khắp nơi.

Tên , nếu một ngày nắm thêm binh quyền, e rằng cả triều Đại Lý sẽ xoay chuyển như chong ch.óng trong lòng bàn tay.

Nàng lắc đầu, chút đồng tình: "Dù thì cũng nên lãng phí như thế!"

Mộ Dung Trần bật thành tiếng: "Chỉ mới thôi mà bắt đầu lo toan Bổn Đốc ?"

Lo toan cái đầu ngươi!

Mặt Hoa Mộ Thanh bỗng đỏ bừng, lập tức đẩy , hờn dỗi : "Đừng ăn bậy bạ! Tiền của ngài thì liên quan gì đến chứ!"

Mộ Dung Trần thấy nàng cố tình lảng sang chuyện khác, sắc mặt âm trầm lúc cũng dịu phần nào.

Hắn tiện tay ném luôn chiếc lọ từ ngọc đen thượng hạng sang một bên, : "Ta cảnh cáo ngươi , để Đỗ Thiếu Lang chạm . Ngươi xem lời của Bổn Đốc như gió thoảng bên tai đấy ?"

Hoa Mộ Thanh hết lời để , đảo mắt một vòng: "Ngài đừng mà vô lý vô cớ, thưa Điện hạ! Nói chuyện nghiêm túc , g.i.ế.c Bạch Lộ, rốt cuộc là ?!"

Mộ Dung Trần nàng bằng đôi mắt tà mị, ngược hỏi: "Cái thứ đó là gì chứ?"

Hoa Mộ Thanh sững một chút, đó liền bật thành tiếng: "Cũng đúng thôi, loại đó lọt mắt của điện hạ. Được , hiểu ý ngài . Vậy thì mạng của ả Bạch Lộ đó, coi như thuộc về ."

Mộ Dung Trần khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của nàng. Chỉ khi ở mặt , nha đầu mới lộ những cảm xúc chân thật như .

Những đám mây mù trong lòng cũng dần tan .

Hắn khẽ gật đầu, đồng ý: "Ngươi g.i.ế.c ai cũng cả."

Hoa Mộ Thanh nhướn mày lên, hỏi : "Vậy cả La Đức Phương cũng thành vấn đề chứ?"

Mộ Dung Trần liếc xéo nàng một cái, hỏi ngược : "Chẳng lẽ ngươi còn định tha cho bà ? Hay là định bắt tay ngươi?"

Hoa Mộ Thanh càng thêm rạng rỡ: "Đa tạ điện hạ cho phép!"

- "Hừ."

Mộ Dung Trần xoay bước nội thất, nhưng vẫn ngoái đầu cô nương vẫn còn đang ngây phía : "Còn mau theo đây? Đã Lê Hợp Hương , nhân cơ hội khai thông kinh mạch, mới thể đạt hiệu quả gấp bội."

- "..."

Thì chờ nàng ở chỗ !

Vẻ mặt Hoa Mộ Thanh đang tươi vui vẻ, nụ bỗng khựng . Nhìn thấy thẳng trong, nàng chỉ còn cách lặng lẽ lẽo đẽo bước theo .

Vừa bước trong phòng, nàng liền Mộ Dung Trần kéo , ấn xuống đầu gối .

Quá hoảng hốt, nàng lập tức dậy.

Mộ Dung Trần giữ c.h.ặ.t lấy eo nàng, vén lớp áo bối t.ử màu xanh ngọc , tay từng chút một dò bên trong, vô cùng càn rỡ, chút kiêng dè.

Hoa Mộ Thanh lập tức c.ắ.n c.h.ặ.t môi, run rẩy bấu c.h.ặ.t lấy vai , cả khuôn mặt đỏ bừng, mềm nhũn ngã trong lòng .

Mộ Dung Trần ngẩng đầu thiếu nữ tuyệt sắc trong tay : Chiếc cổ trắng ngần như ngọc khẽ ngửa một cách yếu ớt, chiếc cằm thanh tú, đôi môi c.ắ.n c.h.ặ.t ửng đỏ, trông vô cùng quyến rũ, khiến thể rời mắt.

Thứ d.ụ.c vọng ngu xuẩn chôn vùi suốt bao năm qua, từng chút một trỗi dậy mãnh liệt, thôi thúc .

Cô nương , vẫn chịu phá kén đây? Để còn sớm ngày... ăn sạch nàng!

Khóe môi khẽ nhếch lên đầy tà mị, chiếc lưỡi đỏ sậm từ từ l.i.ế.m qua chiếc răng nanh nhọn của , lộ vẻ nguy hiểm.

Lúc Hoa Mộ Thanh mở mắt , thì trời tối mịt, xung quanh chìm trong bóng đêm.

Nàng dậy mới phát hiện vẫn còn ở trong tẩm điện của Mộ Dung Trần.

Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, bên phía thư phòng nơi Mộ Dung Trần đang xử lý công vụ, chỉ ánh đèn lờ mờ hắt , chiếu sáng một góc nhỏ.

Nàng suy nghĩ một chút, dậy, về phía đó.

 

Loading...