Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 201: Mập Mờ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:16:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Trần khẽ cong môi một cách đầy ẩn ý: "Nếu thì Tiểu Hoa Nhi còn Bổn Đốc chuyện '' nào khác nữa ?"
Ngón tay Hoa Mộ Thanh khẽ siết c.h.ặ.t , nàng thật sự tát cho tên một cái thật đau!
Thế là nàng định cởi áo trong .
ngờ, nàng thấy tiếng trầm thấp của Mộ Dung Trần vang lên từ lưng: "Thì Tiểu Hoa Nhi chủ động đến mức , kịp cởi y phục mặt Bổn Đốc nữa ?"
Hoa Mộ Thanh bỗng khựng , đầu , nghiêm giọng : "Điện hạ, xin đừng trêu đùa Mộ Thanh như . Dù ..."
Thế nhưng Mộ Dung Trần đưa tay nắm lấy ngón tay nàng còn đang giữ vạt áo, kéo mạnh về phía .
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của nàng, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý: "Hôm nay, chúng sẽ đổi cách bắt đầu... bắt đầu từ một nơi khác."
Lời , quả thực mập mờ đến cực điểm!
Bắt đầu từ một nơi khác là... bắt đầu từ chứ?!
Nghe mà giống như nàng là con mồi, còn là một con mãnh thú, khi xé nát nàng, sẽ từ từ vây bắt, dồn ép, cắt đứt đường lui của nàng.
Cuối cùng, sẽ nhốt nàng cái bẫy mà giăng sẵn, thản nhiên hưởng thụ một .
Hoa Mộ Thanh những suy nghĩ táo bạo đó dọa đến mức mặt đỏ bừng lên, nàng vội vàng rút tay .
ngờ, Mộ Dung Trần đan tay tay nàng.
Mười ngón tay đan c.h.ặ.t .
Tim của Hoa Mộ Thanh như ngừng đập trong thoáng chốc.
Một cái chạm gần gũi và mật như thế , trong hai kiếp sống của nàng, từng nào !
Ngay cả khi nàng từng Mộ Dung Trần cưỡng hôn, cũng từng khiến cho lòng nàng d.a.o động mãnh liệt đến . Vừa tê dại, rối loạn đến mức nàng thể khống chế bản .
Nàng định rụt tay về, nhưng Mộ Dung Trần giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, buông.
Ngón tay của từ từ siết c.h.ặ.t hơn, với tư thế mật , nắm trọn bàn tay nàng trong lòng bàn tay .
Hắn ngẩng đầu lên, lặng lẽ nàng.
Hoa Mộ Thanh nín thở, lắp bắp lên tiếng: "Điện... điện hạ, ngài chẳng ... chẳng thông kinh mạch ? Sao... nắm tay Mộ Thanh như thế ..."
Từ "tay" còn kịp thốt khỏi miệng, nghẹn nơi cổ họng nàng.
Lần đầu tiên, Hoa Mộ Thanh để lộ vẻ yếu đuối và thiếu tự tin mặt Mộ Dung Trần như .
Mộ Dung Trần nhướn mày lên, bàn tay nàng đang ngừng rụt , xuống bàn tay mảnh mai đang nắm c.h.ặ.t trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể phát hiện một điều gì đó vô cùng thú vị.
Ồ? Bàn tay nhỏ bé , thể chạm ?
Nụ môi càng trở nên sâu hơn, đầu tiên thấy nàng như , trong lòng nảy sinh một ý nghĩ trêu chọc đầy xa.
Hắn khẽ, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn nữa, thậm chí còn cố ý dùng đầu ngón tay của chạm nhẹ những kẽ tay ép mở của nàng.
- "A..."
Hoa Mộ Thanh bất giác khẽ rên lên một tiếng, bỗng chốc cứng đờ, âm thanh đó... là gì chứ?!
Nàng lập tức c.ắ.n c.h.ặ.t môi , đưa tay còn đẩy Mộ Dung Trần thật mạnh.
Mộ Dung Trần càng thêm gian tà.
Hắn mặc kệ sự chống cự của nàng, từ tốn vén tay áo nàng lên, vén từ từ tay áo lên nơi cánh tay đang giữ c.h.ặ.t!
Từng chút một, từ đẩy lên.
Một đoạn cổ tay trắng ngần như ngọc, một làn da trơn mịn như lưu ly, ánh trăng trong đêm tối, tựa như một báu vật chôn giấu bao năm nay, giờ bỗng hé lộ ánh sáng, khiến cho nhân gian kinh diễm.
Và giờ phút , tất cả vẻ đó, phơi bày mắt Mộ Dung Trần.
Ánh mắt ngày một trở nên sâu thẳm hơn.
Mãi cho đến khi tay áo vén lên đến tận khuỷu tay, lộ nốt "thủ cung sa" gần khuỷu tay, Hoa Mộ Thanh ngừng hít sâu để giữ bình tĩnh.
Rõ ràng chỉ là để lộ nửa cánh tay, mà nàng cảm giác như cả thể đều đang trần trụi phơi bày mặt .
Toàn nàng trở nên nhạy cảm đến mức, chỉ cần một cái chạm khẽ cũng khiến nàng đau như kim châm.
Môi của nàng c.ắ.n đến mức sắp bật m.á.u.
lúc đó, giọng lành lạnh của Mộ Dung Trần bất chợt vang lên trong đêm tĩnh mịch: "Dấu thủ cung sa , ngươi định xử lý nó như thế nào?"
Hoa Mộ Thanh khựng , chợt nhớ một điều —
! Nàng hầu hạ Đỗ Thiếu Lang, thì dấu thủ cung sa tự nhiên cũng thể mất .
Nàng khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp: "Khoét bỏ nó là ."
Rõ ràng đó là một câu tàn nhẫn và dứt khoát, nhưng trong giọng mang theo một chút run rẩy, càng kết hợp với sự mềm mại trời sinh trong chất giọng của nàng, khiến cho khác mà như lòng hồ khuấy động từng đợt.
Tựa như một nụ hoa e ấp nở, chỉ chờ đợi một dịp thích hợp để bung nở những cánh hoa.
Mộ Dung Trần cong môi lên, ngón tay cái của khẽ ấn lên dấu thủ cung sa, nhẹ nhàng xoay tròn mấy vòng.
Ngay lập tức, một luồng cảm giác tê dại kỳ lạ chạy dọc theo sống lưng nàng, thẳng tắp lao lên đến đỉnh đầu.
Hoa Mộ Thanh tê cả da đầu, mềm nhũn , thể khống chế .
Nàng khẽ thở một , khó chịu rụt tay về phía .
Lúc Mộ Dung Trần mới ngẩng mắt lên nàng, chậm rãi : "Cần gì tự tổn thương bản ? Bổn Đốc cách giúp ngươi xóa dấu thủ cung sa ."
Hoa Mộ Thanh ngẩn , cũng vì dịu cảm giác kỳ lạ trong cơ thể nên thuận miệng hỏi: "Điện hạ cách gì ?"
Mộ Dung Trần mỉm đầy thần bí: "Đến lúc đó, ngươi sẽ tự khắc thôi."
Nói xong, liền trở tay, ấn nàng xuống đệm chăn, nhẹ một tiếng đầy ẩn ý: "Giờ thì, thông kinh mạch... cởi đồ ."
Toàn Hoa Mộ Thanh cứng đờ như đá, một lúc , nàng nghiến răng nghiến lợi, giận dữ chụp lấy chiếc gối ở mặt, lao tới ném mạnh mặt Mộ Dung Trần: "Mộ Dung Trần! Ngài trêu chọc thì vui ?!"
Mộ Dung Trần bắt lấy chiếc gối, vung tay ném thẳng xuống giường.
Hắn khẽ, đè lấy tay Hoa Mộ Thanh, tay còn túm lấy cổ áo nàng, mạnh tay giật một cái thật mạnh!
- "Rẹt!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-201-map-mo.html.]
Y phục xé toạc, Mộ Dung Trần bật trầm thấp: "Đã là của Bổn Đốc, thì tất nhiên thuận theo ý Bổn Đốc mà chịu đựng, ngươi còn tức giận cái gì chứ?"
Lưng của Hoa Mộ Thanh để lộ ngoài, tức đến mức bốc hỏa cả , nàng dứt khoát úp mặt xuống chăn, thèm để ý đến nữa.
Mộ Dung Trần tiểu nha đầu đang tức giận đến mức phồng má, bật một nữa.
Một tay của dọc theo sống lưng nàng, từ xuống , nhẹ nhàng lướt qua.
Cảm nhận làn da trơn mịn như tuyết ở ngón tay khẽ run lên, cuối cùng ngón tay dừng tại hõm eo, khẽ cong .
Hắn ngẩng đầu lên, liếc tiểu nha đầu đang giận run rẩy vì chịu cái cảm giác .
Nụ môi từ từ tắt , ngón tay cong bỗng nhấn mạnh xuống một cái.
- "!!!"
Đồng t.ử của Hoa Mộ Thanh co rút , ngay giây thì nàng ngất lịm .
Ngày hôm .
Cuộc tuyển tú tại Tĩnh Di Hiên.
Sau cơn mưa lớn, trời quang mây tạnh, một ngày nắng rạng rỡ.
Các tú nữ tham gia tuyển chọn, mỗi đều mang một tâm trạng khác , vui mừng, kẻ lo lắng.
Người giữ , dĩ nhiên là mang đầy hy vọng về một tương lai phú quý và vinh hoa.
Người loại, đành từ bỏ giấc mộng cao quý nhất trong cuộc đời .
bất kể là ai ở rời , điều khiến cho đám bàn tán xôn xao nhiều nhất chính là việc, của Cửu Thiên Tuế vẫn hề xuất hiện.
Chuyện ngày hôm qua Cửu Thiên Tuế đại náo Điện Thể Nguyên sớm lan truyền khắp hậu cung.
- "Cửu Thiên Tuế thật là ngông cuồng quá mức! Người của Thái Hậu mà cũng dám đ.á.n.h là đ.á.n.h ?"
- "Không chỉ của Thái Hậu , ngay cả Thái Hậu cũng phạt chép kinh đấy!"
- "Chỉ vì Thái Hậu sỉ nhục của thôi ?"
- "Chứ còn gì nữa! Hơn thế, các ngươi xem, cái cô nương tên Mộ Thanh đó cần diện kiến Hoàng Thượng mà vẫn lưu thẻ bài, còn ban cho cả một cung điện riêng nữa chứ!"
- "Nếu nàng thật sự nhập cung cùng với chúng , thì chúng gì còn ngày ngóc đầu lên nổi đây?!"
- " thế..."
Những gương mặt đang rạng rỡ và đầy kỳ vọng phút chốc trở nên u ám và lo âu. Rồi bỗng một lên tiếng: "Không cần lo lắng! Trên đầu chúng vẫn còn Quý phi nương nương mà!"
- "Phải ! Nghe bao nhiêu năm nay Hoàng Thượng vẫn luôn yêu thương Quý phi nhất!"
- " , Quý phi nương nương ở đó thì chẳng sợ Mộ Thanh giành hết phong quang !"
- " mà hôm nay Hoàng Thượng tuyển tú, chẳng thấy Quý phi nương nương cả...?"
- "Im lặng! Ngươi chán sống ? Quý phi còn chính thức lên vị trí đó ! Chuyện tuyển chọn tú nữ là do Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu quyết định."
Mọi xung quanh lập tức im bặt, chỉ dám khe khẽ bàn tán: "Vậy... chẳng lẽ Hoàng thượng định cho Quý phi nhúng tay đợt tuyển tú ? Chẳng lẽ... ý định lập nàng Hoàng hậu ?"
"Ai mà ! Năm xưa, Tống Hoàng Hậu tự tranh giành ngôi vị đó. Dù gia tộc nàng phạm tội phản quốc tày trời, nhưng cuối cùng thì... haizz..."
"Thôi , đừng nữa! Có đến kìa!"
Mấy tú nữ đang túm năm tụm ba buôn chuyện giật ngẩng đầu. Họ thấy phía một cỗ kiệu lớn bằng gỗ lê chạm trổ hình phượng chín tầng tinh xảo, nạm ngọc quý, sơn son thếp vàng lộng lẫy đang từ từ tiến đến. Trên kiệu là một phụ nữ cài trâm mẫu đơn nghìn cánh bằng vàng ròng, khoác chiếc áo bào màu hồng phấn viền kim tuyến, hai lớp gấm quý thướt tha. Toàn nàng toát lên vẻ cao quý, trang nhã và khí chất đoan trang hiếm ai sánh bằng.
Nàng dẫn theo một đoàn đông đảo, uy nghi lẫm liệt tiến gần.
Nữ quan dẫn các tú nữ chuẩn rời cung vội vã quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Tham kiến Quý phi nương nương!"
Những tú nữ nãy còn đang xì xào bàn tán, sợ hãi đến mất mật, vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hành lễ.
Người cỗ kiệu với nghi trượng chẳng khác nào Hoàng Hậu là ai?
Không ai khác, chính là Hoa Như Nguyệt.
Nàng b.úi tóc cao, vài sợi tóc mai mềm mại rủ xuống, chân mày vẽ nhẹ nhàng, ánh mắt như chứa chan ý xuân nồng ấm.
Đôi mày cong như lá liễu trong sương khói, ánh mắt mang vẻ u sầu đượm tình, làn da trắng như tuyết, dung mạo thanh tú như tiên giáng trần, đôi mắt đen láy long lanh như ngọc lưu ly, sống mũi cao thẳng như ngọc chạm, đôi môi đào nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa đông lạnh.
Quả là thể sủng ái nhất hậu cung, nhan sắc thực sự khiến kinh diễm đến ngỡ ngàng!
Tựa như một tiên nữ từ chín tầng mây hạ phàm, vẻ trần tục khó lòng sánh kịp.
Cỗ kiệu dừng ngay mặt đám tú nữ đang quỳ rạp đất.
Hoa Như Nguyệt cao, cúi mắt những đóa hoa sắp đua khoe sắc trong hậu cung, ánh mắt nàng lạnh lẽo đến đáng sợ.
chỉ trong chớp mắt, nàng khẽ mỉm , tiếng nhẹ nhàng như ngọc rơi mâm bạc, du dương khiến lòng xao xuyến.
Nàng dịu dàng giơ tay, cất giọng ngọt ngào: "Mọi cần câu nệ như . Sau đều là tỷ một nhà, mong các chiếu cố nhiều hơn."
Đám tú nữ vội vàng đồng thanh đáp rằng dám, dám.
Hoa Như Nguyệt cất tiếng trong trẻo, từ cao vọng xuống: "Ai nấy đều là những đóa hoa tươi non mơn mởn. Sau hậu cung triều Đại Lý còn trông cậy các đơm hoa kết trái. Nếu điều gì hiểu, cứ đến chỗ chơi. Tuy bổn cung chẳng giỏi giang gì, nhưng trong chuyện hầu hạ Hoàng Thượng thì cũng tích lũy chút ít kinh nghiệm."
Nghe , lập tức mấy trong lòng khỏi xao động.
Hoa Như Nguyệt mỉm duyên dáng: "Vậy bổn cung quấy rầy các nữa, tranh thủ thời gian cuối cùng để về nhà gặp . Hoàng Thượng còn đang đợi bổn cung qua hầu hạ, xin phép cáo lui ."
Những lời nàng quả thực ôn hòa thiện, nhưng hiểu vì , vẫn khiến cảm thấy lạnh sống lưng.
Mọi đều cảm thấy Hoa Như Nguyệt đang cố ý phô trương, khoe khoang một cách quá mức.
Thế nhưng khi ngẩng đầu gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ và vẻ yếu đuối của nàng , chợt thấy những lời , e rằng thật sự chỉ là nàng vô tình buột miệng thốt , hề mang chút ác ý nào.
Cỗ kiệu từ từ lăn bánh rời , đoàn theo Quý phi nương nương với khí thế lớn lao, uy nghi cũng dần khuất bóng những hàng cây.
Lúc , các tú nữ mới dám dậy khỏi mặt đất.
Quỳ quá lâu, mấy thậm chí chân còn tê dại đến mức khó khăn.
Cung nữ dẫn đầu liếc các tú nữ, theo hướng cỗ kiệu của Hoa Như Nguyệt rời , hướng rõ ràng là về phía tẩm cung của Hoàng Thượng.
Nàng cụp mắt xuống, cung kính với các tú nữ: "Thưa các tiểu chủ, xin mời theo nô tỳ lối ."